Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 995 - Kỵ sĩ sỉ nhục



Chương 995 - Kỵ sĩ sỉ nhục




Trên hòn đảo, Herbert nhe răng cười với David, từ trên sườn núi đột nhiên lao xuống, cầm xoáy lưỡi đao xoay tròn như gió, tốc độ nhanh đến mức lướt ra một đạo tàn ảnh, giống như hổ gặp bầy dê, xông vào bên trong nhóm hải tặc còn lại, xoáy lưỡi đao kia giống như liềm gặt lứa, cấp tốc chém ngang lưng những hải tặc hắn lướt qua, máu đỏ bắn lên đầy trời, cấp tốc vọt tới trước mặt David.
David thuận tay vung xuống một kiếm.
Từ đại kiếm chém ra xung kích cùng khí kình to lớn, thổi tới khiến tàn ảnh ngừng lại.
Hô!
Đại kiếm lại vung, lưỡi kiếm quét tới Herbert, Herbert vừa lui về sau, xoay người trên không trung rồi rơi trên mặt đất.
"Không hổ là chinh phục vương, thực lực thật sự là lợi hại, tùy tiện vung một kiếm đều có làm người khác phải lui bước. . ."
Herbert liếm môi một cái, âm thanh đè thấp, "Thật sự khiến người ta muốn giết ngươi!"
" Xoáy lưỡi đao ba cánh, di động cao tốc, linh hoạt chém giết. . ."
David liếc mắt dò xét Herbert một cái, cuối cùng ánh mắt nhìn tới lồng ngực của hắn, nơi đó có dấu hiệu thanh diên hoa.
"Kobori vương quốc- Đoàn kỵ sĩ Lưỡi Dao ?" David nghi vấn hỏi.
Lời này khiến Herbert sửng sốt, chợt bật cười: "Thật là đáng kinh ngạc, ngươi là một tân vương, không có chút huyết thống nào, còn biết đoàn kỵ sĩ này của chúng ta. . ."
David nói: "Nghe qua tin tức liên quân, Kobori vương quốc xinh đẹp lãng mạn kia, bảo vệ bọn hắn chính là đoàn kỵ sĩ tàn nhẫn thị sát, nhưng hẳn là 20 năm trước đã hủy diệt theo quốc gia mới đúng, còn có người sống sót sao?"
"Thế mà thật sự đúng, không sai, đã hủy diệt, quốc gia cùng đoàn kỵ sĩ kia cùng bị hủy diệt rồi!" Herbert cười gằn nói.
"Rõ ràng mất đi quốc gia cùng chủ nhân mà mình hầu hạ, ngươi có vẻ còn rất đắc ý?" David lắc đầu, "Đáng buồn."
"Ngươi là một tân quốc vương, có thể biết cái gì?"
Herbert đắc ý nói: "Đây chính là tự do! Ta được tự do chưa bao giờ có, đúng, nói cho ngươi một bí mật, lúc ấy ta hầu hạ là công chúa vương quốc, cũng là người thừa kế kế tiếp của vương quốc, nhưng cô ấy đã bị ta tự tay giết nha. . . Khi quốc gia kia bị hủy diệt, ta lại tự tay xử lý người này! Đương nhiên, đây không phải phản bội, làm kỵ sĩ, ta tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn tắc kỵ sĩ mà phụng dưỡng người, vinh quang của kỵ sĩ là chủ nhân giao phó, ta nhìn ra tâm tư chủ nhân, cho rằng cô ấy sống quá mệt mỏi, cho nên ta tự tay xử lý cô ấy, đây cũng là đại nghĩa! Giúp chủ nhân thoát ly khổ hải, quy tội danh lên chính mình, đây là lòng trung thành lớn cỡ nào!"
Hắn vừa nói dứt lời đã thấy trước mắt đột nhiên truyền ra tiếng trầm đục, một luồng khí thế nặng nề xuất hiện trước mặt Herbert, chỉ thấy David như báo săn nhào tới trước mặt hắn, giơ đại kiếm lên cao, rồi mạnh mẽ chém xuống.
Oanh! !
Đại kiếm đập xuống khiến mặt đất vào thời khắc này biến thành một hố sâu, kích thích ra đá vụn cùng bụi mù.
"Vì sao lại tức giận như vậy?"
Một âm thanh nhẹ nhàng từ trong bụi mù vang lên, khi bụi mù tán đi, Herbert đứng ở phía sau, trêu đùa: "Là đứng trên lập trường cùng là chủ nhân, bởi vì bị thuộc hạ giết chết mà tức giận sao?
"Không. . ."
Giọng nói của David từ trong nón trụ vang lên, "Làm kỵ sĩ, ta không thể tha thứ cho ngươi, ngươi không hoàn thành lời thề mà ngươi lập ra với chủ nhân mình phụng dưỡng, mặc kệ là đoàn kỵ sĩ nào, lời thề đều giống nhau, vừa rồi ngươi nói, ngươi nhìn ra tâm tư chủ nhân? Nhưng ta nhớ được, vị công chúa điện hạ của Kobori vương quốc kia đã từng có nguyện vọng là để mình vĩnh viễn vui vẻ đi, lúc ấy mỹ danh của vị công chúa điện hạ kia được truyền bá, ta có nghe thấy, thân là kỵ sĩ, ngươi không chỉ không dốc hết toàn lực hoàn thành lời thề để chủ nhân của ngươi được vui vẻ, còn nói cái gì mà đoán đúng tâm tư chủ nhân. . . Chủ nhân của ngươi chính miệng nói cô ấy sống mệt lắm không? Dù là có một câu tương tự?"
Herbert ngẩn người, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Hắn đã từng phát lời thề sẽ bảo vệ người con gái kia, đúng là cô ấy chưa từng nói một câu gì là cô ấy sống rất mệt mỏi.
"Chưa từng nói thì có ích lợi gì, vương quốc đã rách nát, quốc vương bị bệnh đã không thể lấy đại cục làm trọng, quý tộc đã không tuân mệnh lệnh, quốc gia dần dần yếu đi, không còn là quốc độ lãng mạn cùng tình yêu, nếu không cũng sẽ không bị Dressrosa ngay lúc đó cướp đi danh hiệu này, biến thành quốc gia 'Tình yêu và kích tình cùng đồ chơi'. Công chúa điện hạ chưa từng vui vẻ, cô ấy sống quá mệt mỏi, mà đêm trước khi vương quốc hủy diệt, ta không đành lòng cô ấy tiếp tục phải chịu đựng nên tự tay giết cô ấy thì, có gì không đúng!"
"Mười phần sai!"
David rống to: "Ngươi làm thế là vi phạm hứa hẹn kỵ sĩ! Lúc trước khi ngươi trở thành kỵ sĩ, chẳng lẽ không ai nói cho ngươi biết nguyện vọng của chủ nhân chính là sứ mệnh kỵ sĩ sao! Mặc kệ nguyện vọng này hoang đường như thế nào, làm kỵ sĩ, từ khi ngươi phụng dưỡng chủ nhân, sứ mệnh của ngươi chính là vì hoàn thành nguyện vọng của chủ nhân! Chủ nhân của ngươi muốn vĩnh viễn vui vẻ, như vậy sứ mệnh của kỵ sĩ chính là để cô ấy vĩnh viễn vui vẻ!"
"Quốc gia yếu đi? Như thế có liên quan gì cùng ngươi, ngươi không phải kỵ sĩ của quốc gia, ngươi là kỵ sĩ của công chúa! Nếu như chủ nhân của ngươi không vui là bởi vì quốc gia yếu đi, vậy sứ mệnh của ngươi chính là để quốc gia cường thịnh lên, nếu như chủ nhân của ngươi không vui bởi vì quốc vương bệnh nặng, vậy ngươi phải nghĩ biện pháp trị liệu cho vị quốc vương này, nếu như chủ nhân của ngươi không vui bởi vì quý tộc không tuân mệnh lệnh, vậy thì đổi thành những quý tộc nghe lệnh! Ngươi làm được chuyện nào? ! Ngươi căn bản không đi hoàn thành sứ mệnh của ngươi, ngươi chỉ là đang bi ai, ngươi chỉ đang phàn nàn, ngươi cũng không có làm gì, ngươi thậm chí cũng không hỏi, chỉ là mưu toan suy đoán tâm lý chủ nhân của ngươi, ngươi như vậy, nào xứng được là kỵ sĩ? ! !"
Lời nói kịch liệt để Herbert vô thức lui lại mấy bước, sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Ngươi không xứng làm kỵ sĩ! Kỵ sĩ chân chính là kiếm trong tay chủ nhân, là tấm thuẫn phòng ngự của chủ nhân, là người mà chủ nhân muốn thì ngươi phải đi làm, phỏng đoán tư tưởng không sai, thế nhưng ngươi không hề hỏi, ngươi dựa vào cái gì mà ước đoán chủ quan! Cùng là kỵ sĩ, ta cảm thấy xấu hổ vì ngươi! !"
Xưa nay David sẽ không đi phỏng đoán ý tứ của Clow lão gia, tất cả việc làm đều là căn cứ vào một câu lúc trước.
Hắn hỏi nguyện vọng của lão gia là cái gì.
Lão gia nói nguyện vọng của hắn là thế giới hòa bình.
Câu này đủ rồi, có tiêu chuẩn cơ bản này mới có thể đoán suy nghĩ, tiến lên con đường giúp lão gia hoành thành nguyện vọng này.
Nhưng Herbert đã từng là một thành viên đoàn kỵ sĩ Lưỡi Dao đại danh đỉnh đỉnh, căn bản cũng không làm được chuyện như vậy.
Hắn là sỉ nhục, sỉ nhục của kỵ sĩ!
David nắm chặt đại kiếm, trầm giọng nói: "Ta sẽ đích thân giết ngươi, sau đó, ngươi tự mình đến dưới đất bồi tội giải thích cùng chủ nhân của ngươi!"
. . .
Lúc này, trên biển lớn, một đống thuyền băng đông cứng nơi đó , ngay cả mặt biển phía dưới thuyền đều bị đông lại, hình thành một đảo băng nhỏ, mà ở gần đảo nhỏ, một đại thúc cưỡi xe đạp đeo kính, đeo túi đeo lưng, dừng ở kia.
"A lạp lạp, đụng phải hải tặc . . . Gần đây hải tặc ở New World cuồng bạo không ít a, Clow kia, cũng làm ra không ít đại sự, hải quân là muốn động thủ sao?"
Hắn nhìn thoáng qua đống băng điêu, thở dài, khởi động bản đạp, tiếp tục tiến về phía trước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận