Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 632 - Cái gọi là đại nhân a, lại đau đều phải nhịn



Chương 632 - Cái gọi là đại nhân a, lại đau đều phải nhịn




"Ta rất đau lòng."
Thiếu nữ bên trọng tượng sắt lộ ra vẻ đau khổ, "Vì sao không muốn vì cứu vớt thế giới mà cống hiến một phần lực lượng, dù sao người có thể cứu vớt thế giới cũng chỉ có ta."
"Ha?"
Clow nhướn mày, vung dao bổ về phía thiếu nữ kia, vung ra một đạo đao gió, cày mở tuyết trắng phía trước, bắn thẳng tới tượng sắt kia.
"Chính ngươi mới đủ ngạo mạn đi, cứu vớt thế giới cái gì, một người không gánh nổi đâu."
Ầm! !
Lưỡi đao gió xoáy lên, đánh vào mặt ngoài tượng sắt, mang theo tuyết bay chung quanh, bao vây vào bên trong.
Kẹt kẹt. . .
Giống như là có thứ gì bị mở ra, bên trong vong bao phủ của tuyết bay, vang lên âm thanh chói tai.
Chỉ thấy tượng sắt trong cơn gió tuyết kia bị mở ra, một thân ảnh rất nhỏ ẩn hiện trong gió tuyết, rất nhanh, thân ảnh kia đã bước ra trong gió tuyết.
Đó là một thiếu nữ có tóc màu xanh lam, mặc váy liền áo màu trắng, đi chân đất dưới nên đất tuyết.
Thiếu nữ có gương mặt điềm tĩnh, từ đầu đến cuối luôn nhắm mắt, trên áo trắng có dính máu, bao gồm cả cánh tay cùng bắp chân lộ ra bên ngoài của cô cũng nhiễm vết máu, bên trong vết máu là từng vết thương như lỗ kim, dày đặc trên da thịt của cô.
Nhưng những thương thế cùng vết máu này lại không khiến thiếu nữ cảm thấy khó chịu, nhìn cũng không lộ vẻ chật vật gì, ngược lại giống như một người gặp nạn thánh khiết.
Cho dù ai thấy được thiếu nữ này, liếc mắt một cái là có thể liên tưởng đến hai chữ —— thánh khiết.
Clow nhíu lông mày, liếc mắt nhìn ra phía sau thiếu nữ, tượng sắt bị mở ra kia. . .
Đồ chơi này là hình cụ hàng thật giá thật, ở trong đó không phải trống không, tất cả đều cắm đầy đinh!
"Thật sự có người để mình chịu hình. . ." Clow lầm bầm.
"Thế nhân đều ngu muội."
Thiếu nữ chậm rãi mở mắt ra, lộ ra ý cười ấm áp: "Chỉ có đi theo bên cạnh ta mới có thể cứu thế giới."
"Sắc dục, bạo thực, tham lam, đố kị, phẫn nộ, lười biếng, ngạo mạn, những dục vọng này quấy nhiễu mỗi nhân loại, chính bởi vì những dục vọng này, nhân loại mới có thể không ngừng phạm phải chuyện sai, không ngừng đi qua bao nhiêu lịch sử luân hồi, cũng chưa từng hối cải, muốn cứu vớt thế giới, chỉ có cách là để cho nhân loại loại bỏ đi những dục vọng này, không có bọn chúng, nhân loại mới có thể hoàn chỉnh."
Thiếu nữ duỗi hai tay ra, giống như là đang tắm ánh nắng, ánh sáng màu trắng sữa gần thành màu vàng phát ra từ quanh người cô.
"Hây, tiếp nhận ta dẫn đạo, vứt bỏ những dục vọng này, cùng nhau làm ra cống hiến vì hòa bình thế giới."
Ánh sáng này tiếp xúc đến hải quân mới vừa rồi được cứu kia, những hải quân kia lập tức lộ ra ánh mắt mờ mịt.
"Đúng vậy , ta có gì đáng tự hào, chỉ là một chức vị hải quân nát mà thôi, ta làm những việc này cũng không phải chính nghĩa. . ."
"Ta hình như không có tư cách gì thực thi chính nghĩa, không gánh vác nổi phần chức trách này, vẫn là Thánh nữ này nói có lý, cứu vớt thế giới cứ giao cho ngài ấy là được rồi."
"Đúng vậy, giao cho ngài ấy là tốt rồi, chúng ta nào có tư cách gì để gánh vác chính nghĩa."
Dùng mắt trần cũng có thể thấy sĩ khí của bọn họ đang sa sút xuống.
Tựa như kiêu ngạo trong lòng đã vỡ vụn rồi vậy.
"Hở? Hóa ra là như vậy, thì ra chỉnh thể cấu tạo Thánh nữ là như thế này à, còn thật đáng yêu."
Một bên, bởi vì Clow thay đổi mục tiêu, giải trừ 'Phong trói quan tài', để đại thúc tóc quăn kia nằm vật xuống, lúc này hắn hé đôi mắt ra một đường nhỏ, nằm ngang trên đất tuyết, len lén đánh giá Thánh nữ có tóc màu xanh lam kia.
"Làm sao bây giờ, rất muốn trốn, nhưng lại thật là phiền phức, Kim Nghê rất mạnh cùng quái dị kia nhất định có thể phát hiện đi, vẫn nên cứ nằm như vậy đi, cứ như vậy là tốt rồi, nắm dưới đất tuyết ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại chắc sẽ kết thúc."
Moore đang nằm ở đó tự lẩm bẩm, nhưng rất nhanh, một bóng tối đột nhiên che kín thân thể của hắn.
Hắn lại khẽ hé đôi mắt, trùng hợp nhìn thấy gương mặt hiếu kỳ của Fanny.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, đôi mắt Moore lập tức nhắm lại, nằm đó bất động giả chết.
"À. . . Ngượng ngùng, Moore tiên sinh, ngươi còn sống sao?"
Fanny cẩn thận từng li từng tí nói.
'Thi thể' không có phản ứng.
"À. . ."
Fanny không biết nhặt từ chỗ nào lên một nhánh cây, đâm Moore, nói: "Ta là bác sĩ này, công việc của ta là trị bệnh cứu người,
Nếu như ngươi không chết, có thể để ta chữa thương cho ngươi hay không, ngực bị thương nhìn có vẻ rất đau, ta rất hiến đi cứu trị kẻ địch bị thương, có thể để ta chữa cho ngươi hay không. . ."
"Cô nàng này. . ."
Moore đang giả chết trong lòng đầy phức tạp.
Ngay cả kẻ địch đều cứu sao?
Việc này cũng thật giống cô ấy. . .
Nhưng sau một khắc, hắn vừa suy nghĩ tới đây đã bị Fanny vô tình đánh vỡ.
"Cứu được rồi ta lại nói cùng những người khác một chút, để bọn hắn chơi chết ngươi."
Moore: ". . ."
"A, ngươi đã đồng ý sao?"
Fanny dùng nhánh cây đâm lung tung, đâm tới bên cạnh eo lưng một chút.
"Mong người để ta cứu chữa."
Nhánh cây lại đâm một chút dưới nách.
"A, ngươi có nghe ta nói sao?"
Nhánh cây đâm vào vết thương trên ngực Moore.
"Đau! !"
Moore cũng không nhịn được nữa, mở mắt ra giơ chân kêu lên: "Ngươi làm sao thế hả?! Cái gì gọi là cứu tốt rồi lại chết, ngươi là ác ma sao! Chính là ác ma đi! Thúc thúc ta thật vất vả mới thoát khỏi cục diện chiến đấu này, để thúc thúc lười biếng một chút không được sao! Trẻ nhỏ nhất định phải tinh lực tràn đầy như thế có đúng không, người lớn rất mệt mỏi, vừa phải nuôi gia đình lại phải tiếp nhận áp lực xã hội, thúc thúc rất vất vả!"
"Không chết?"
Lúc này Sazel nghe được tiếng động, đảo mắt nhìn sang bên kia, cả kinh nói: "Ngươi bị Clow trung tướng chém một nhát thế mà còn sống? !"
"Trẻ con thì biết cái gì a!"
Moore bĩu môi nói: "Cái gọi là người lớn, chính là dù đau đến đâu đều phải nhịn, cắn răng khiêng bao quần áo trên vai thẳng tắp hướng về phía trước."
"Hở? Nhưng rõ ràng ngươi đang nằm mà." Fanny nghi ngờ nói.
"Không cần để ý những chi tiết kia a! Là người chính là không thèm để ý chi tiết, mới có thể sống vui vẻ!" Moore cả giận nói.
"Clow trung tướng! Clow trung tướng!" Sazel hô lên.
"Hừ, tiểu quỷ, ta cho ngươi biết, Thánh nữ cũng không phải người đơn giản như vậy, cho dù là Kim Nghê, cũng không có khả năng dễ dàng. . ."
Xùy! !
Moore còn chưa nói xong, đã thấy ở phía trước, Clow vọt đến bên cạnh Thánh nữ kia, hắc đao chém xuống, máu tươi tuôn ra, người lăn ra.
"Dễ dàng. . ."
Moore trợn to mắt, tròng mắt như muốn rơi xuống, nhìn thẳng bên kia.
"Này, đơn giản như vậy sao? Chẳng lẽ không phải nên đại chiến mấy trăm lần, đánh tới thiên băng địa liệt sao? Thánh nữ yếu như vậy sao? Không phù hợp lẽ thường, vì sao lại đơn giản bị ném lăn như vậy, đã nói sẽ cứu vớt thế giới đâu? !" Moore chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nằm ở kia kêu to.
Clow hất lên lưỡi đao, để máu tươi trên lưỡi đao rơi xuống, nhìn thiếu nữ thuần khiết ngã xuống trong vũng máu, ánh mắt lạnh lùng.
Một đao kia khiến người có chút không đành lòng.
Dù sao đối phương nhìn chỉ là một thiếu nữ.
Hải quân cần thiết làm đến trình độ này sao?
Thiếu nữ kia chỉ là người có mơ ước đơn thuần muốn cứu vớt thế giới thôi.
Ngay cả Kuro đều quay đầu qua, lộ ra vẻ không đành lòng.
Ngược lại là Rida, lúc này lại nhăn lông mày, cẩn thận lui về phía sau mấy bước.
"Đến rồi."
"A? Cái gì đến rồi?" Kuro hỏi.
"Thiếu nữ kia. . ." Rida ngưng trọng nói: "Rất mạnh."
"Ta nói. . ."
Clow nhìn xuống người nằm vật xuống phía dưới, "Trốn dưới gương mặt này là muốn lừa gạt ai vậy, muốn dựa vào khuôn mặt này đến lừa gạt những đồ đần kia sao? Đừng nói giỡn, mùi thối từ Impel Down trên người ngươi, ta cách cách xa tám trăm dặm vẫn có thể ngửi được, lão già."



Bạn cần đăng nhập để bình luận