Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 672 - Lang kỵ sĩ David



Chương 672 - Lang kỵ sĩ David




"Phất phất phất phất phất, ha ha ha ha! Được đấy, được đấy!"
David ra ngoài mà Clow vẫn có chút buồn bực, Doflamingo lại phá lên cười.
"Như vậy, ta thừa nhận, để hắn làm vua đi, về sau sẽ rất thú vị, Clow!"
Vẻ mặt hắn dữ tợn nói: "Ta chờ ngươi, chờ ngươi khiến thế giới này long trời lở đất!"
"Cái quái gì?"
Clow liếc mắt, nói: "Moore, ngươi cùng đi qua nhìn một chút, tránh để hắn làm ra chiêu trò gì."
Nhưng không cần hắn nhiều lời, Moore đã sớm biến mất.
Trong ngực David cất xì gà, bởi vì không ai hút, lửa trên xì gà đã tắt, nhưng David đã không sao cả.
Trong mắt hắn, đốm lửa kia, ánh sáng kia đã từ xì gà chuyển đến trong lòng của hắn.
Tay phải hắn cầm kiếm, tay trái bởi vì thương thế nên vẫn vô lực rủ xuống, từng bước một đi về nhà.
Nơi đó đã có rất nhiều người đang chờ đợi.
Nhìn David cầm kiếm trở về, đám người quỳ xuống một chân, đưa tay phải lên ngực hướng về phía David, cúi đầu xuống.
Ý tứ kia không cần nói cũng biết.
David lại đi đến căn nhà phế tích kia, ngơ ngác đứng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Moore đứng bên cạnh hắn ý vị thâm trường nói: "Thiếu niên, không nói cái gì sao? Còn đang chờ cái gì, ngươi đã phụng trung tướng của chúng ta làm chủ mà, ngươi cũng cầm kiếm rồi, ngươi đã cầm kiếm rồi."
"Lời lão gia nói, ta đương nhiên ghi nhớ trong lòng. . ."
David nhắm mắt lại, giơ đại kiếm sừng trâu màu đen lên cao.
Trong đầu vang lên lời cha nói.
"David, gia tộc Pansa không thể không có chủ nhân."
"Nhưng Dressrosa, thậm chí ở cả thế giới này, không có người nào có thể làm chủ nhân của chúng ta."
"Chúng ta tìm kiếm 800 năm, không ai có thể làm chủ nhân được."
"Khổ cho con, David, con không thể cầm kiếm, rõ ràng. . . Con là thiên tài mạnh nhất trong 800 năm qua của gia tộc."
Người cha sầu khổ than nhẹ khắc sâu trong đầu của hắn.
Hắn chậm rãi há miệng, "Nếu như không có những người này bức bách, có lẽ cho dù là lão gia, ta cũng sẽ không tìm kiếm chủ nhân, nhưng nếu như là lão gia nói, thời đại đã thay đổi, Dressrosa cũng cần thay đổi."
"Khi người đến thời điểm cuối cùng thì sẽ biết mình muốn lựa chọn gì."
"Ta muốn cầm kiếm , ta muốn vì thế mà chiến đấu, ta muốn chân chính làm một kỵ sĩ. . ."
"Cha, ta. . . Tìm được chủ nhân! !"
Choang!
Giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, hắn mở mắt, hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
Đại kiếm trong tay dùng sức vung xuống.
Oanh! !
Đống phế tích thuộc về nhà hắn bị đánh vỡ ra một kẽ nứt lớn, cũng làm mặt đất trên phế tích lộ ra một hố to.
Trong cái hố này có một bộ áo giáp.
Áo giáp màu bạc dường như bị chôn giấu trong lòng đất thời gian dài, đã lộ ra ảm đạm vô quang, áo giáp hình giọt nước, có vẻ phi thường gầy gò, dường như chính là được làm ra vì David.
Bởi vì cha của hắn thuộc về loại hùng tráng, chỉ có chính David nhìn rất cao gầy, cũng hoàn mỹ phù hợp áo giáp này.
"Đổi giáp cho ta."Hắn thản nhiên nói.
Những người đang quỳ rạp xuống đất có mấy người đứng lên, một người là cha của Wallis, một người là kẻ trước đó có dáng vẻ lưu manh, sắc mặt khiêm nhường khom người qua, lấy ra bộ áo giáp kia.
"Đại nhân, tay của ngài. . ." Bà bà lo lắng nhìn về phía tay trái không có lực lượng rủ xuống của David.
"Không sao."
David lắc đầu nói: "Một cái tay không có bất cứ quan hệ nào, lão gia không để ta trị liệu, là muốn nhìn ta lấy tư thế này, làm sao để đoạt được vương vị Dressrosa. . ."
Hắn quay đầu nhìn về phía Vương cung, nói: "Lúc trước ta bị người tập kích, vậy đại biểu là những phản đồ kia sớm đã biết, bọn họ sẽ không cam nguyện thoái vị như thế, mặc dù không muốn chảy máu, nhưng đây là ý nguyện của lão gia. . ."
Hắn vươn tay, bắt đầu để người đổi giáp.
Áo giáp hình giọt nước bám vào trên người David, nón trụ giống như đầu sói nửa mặt che bao trùm đầu của hắn, khiến đỉnh đầu hắngiống như một con sói có đuôi đang vung vẩy, mà nửa mặt bên dưới, cũng bởi vì bóng tối từ mũ giáp mà triệt để ẩn nấp.
Áo choàng màu lam quàng trên cổ bởi vì trải qua nhiều năm mà tàn tạ, biến thành một áo choàng cũ nát chỉ tới phần lưng, đuôi giáp dưới chân màu lam cũng vỡ vụn giống như kim châm, nhưng nhìn vào lại thêm mấy phần đáng sợ.
Như một con sói dữ tợn.
Pansa nhất tộc, bản thân chính là lang kỵ sĩ.
Mà lang cũng không phải là không có chủ nhân, chỉ là muốn thuần phục bọn hắn, cần chính bọn họ tán thành mới được.
Hiện tại, gia tộc Pansa một lần nữa tán thành một người, tán thành Lucilfer.
Hắn nắm chặt đại kiếm, một tay đưa đại kiếm buộc tới trên lưng, hai chân cong xuống, thanh âm trầm ổn, từ trong mũ giáp phát ra.
"Mặc kệ giết bao nhiêu người, vương vị của Dressrosa, ta đều muốn đạt được! Chiến tranh 800 năm trước sẽ chấm hết vào hôm nay!"
"Cũng không tệ, nhưng thúc thúc là hải quân, không thể giúp ngươi, nhưng vẫn có thể nhắc nhở một câu, có chuột, không giải quyết một tên sao?" Moore cười híp mắt nói.
Sưu!
Hắn vừa dứt lời, nơi David vừa đứng thẳng tung ra mộtmàn khói bụi.
Giống như quỷ mị, David xuất hiện bên trong một chỗ phế tích, đại kiếm phía sau quét một cái về phía trước, theo một trận sóng kh, phế tích bị chém thành mảnh vụn, lộ ra một người chật vật ăn mặc trang phục hầu gái.
Người kia lúc này ngạc nhiên nhìn chằm chằm David.
"Đó là Baby-5!"
Người có dáng vẻ lưu manh cả kinh nói: " Cán bộ của Donquixote gia tộc!"
"Thì ra ở đây a. . ."
Moore sờ lên cằm, "Không chạy ra khỏi Dressrosa sao?"
"Muốn giết ta sao?" Baby-5 nhìn thẳng David, chỉ là áo giáp kia làm cho người khác không thể thấy rõ thần sắc của hắn.
"Cũng là người mê mang. . . cán bộ của gia tộc Donquixote sao? Những người khác bị bắt, chỉ có ngươi vẫn còn, ở Dressrosa, ngươi cũng là tín hiệu."
David trầm giọng nói: "Như vậy, sống hay chết chính ngươi quyết định, là từ bỏ hiệu trung với Doflamingo, theo tân vương sắp đăng cơ là ta hay vẫn cố thủ với trung thành ngu muội kia rồi bị ta chém giết lập tức."
Baby-5 nhìn chằm chằm David một trận, hỏi: "Ngươi. . . Cần ta sao?"
Lời này lại khiến David kinh ngạc, hắn trầm ngâm nửa ngày, nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, ta cần ngươi, vì trở thành vương, ta cần nhiều thế lực hỗ trợ, ngươi tồn tại, có thể để cho ta hấp dẫn được tàn đảng của Doflamingo."
Lời này khiến Moore nhướn mày vẩy một cái, nhưng đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
Toàn bộ hành trình ông ta đều quan sát người này, còn hiểu hơn Clow, trí tuệ của người này kỳ thật không thấp.
Đôi mắt Baby-5 sáng ngời lên.
Thiếu chủ thất bại, cô đã không có ý nghĩa tồn tại, muốn chạy cũng không biết đi nơi nào, ngơ ngơ ngác ngác đi đến bên này, sau đó bị phát hiện.
Nhưng là. . .
Bị cần!
Cô bị cần!
"Nếu như ngài cần ta thì ta có thể!" Baby-5 kích động nói.
"Người mê mang, nên có nơi về, giống như ta."
David gật gật đầu, lúc này nhìn về phía những người khác.
"Hiện tại ta chưa thể đặc xá tội cho các ngươi, bởi vì ta còn không phải vương, nhưng bây giờ, ta muốn đi tranh đoạt vương vị, vì đặc xá tội của các ngươi, cũng vì nguyện vọng của lão gia."
David giơ lên kiếm, "Ta cũng không bắt buộc các ngươi, nhưng các ngươi là tùy tùng từ 800 năm trước, muốn tiếp tục trận chiến tranh chưa xong này thì đi theo ta đi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận