Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 990 - E ngại biển cả người



Chương 990 - E ngại biển cả người




Cái gì là cường giả?
Abra đã từng hỏi qua Clow tiên sinh.
Lúc ấy vẫn là ở Đông Hải, Clow tiên sinh là thuyền trưởng, mà hắn là trung sĩ dưới trướng Clow tiên sinh.
Khi ở đó, anh ta chỉ cho rằng Clow tiên sinh là một hải quân tốt đáng giá được người khác tôn kính, hắn quan tâm sự an toàn của thuộc hạ, quan tâm tới cả sự an toàn của bình dân, duy trì trạng thái lười nhác đều là vì rèn luyện hải quân bọn hắn phải có trách nhiệm.
Vào lúc đó, Abra vẫn luôn mê mang, chỉ là một hải quân có được chính nghĩa không cụ thể, theo mọi người tiêu diệt hải tặc mà thôi.
"Cường giả à. . . Làm sao để nói với ngươi đây."
Lúc đó Clow đang ngồi trong văn phòng trên tuần hạm nhỏ hẹp, nửa dựa vào ghế, chỉ vào biển cả ngoài cửa sổ, "Nhìn thấy mảnh biển kia không ?."
"Nhìn thấy." Abra không hiểu rõ lắm.
"Biển cả rất khủng bố, ngươi e ngại sao?"
Abra lắc đầu, "Cũng không, làm hải quân, tùy thời phải có chuẩn bị sẽ chết trên biển cả."
Đối với lời này, Clow chỉ cười mà không nói gì.
Abra vẫn luôn không hiểu hàm nghĩa, cho dù về sau lĩnh ngộ là chính nghĩa kiên cường của chính mình cũng không hiểu, bởi vì chức trách của hải quân là thủ hộ đồng thời duy trì chính nghĩa, những người bọn họ không e ngại biển cả, đi bảo hộ người e ngại biển cả, đây là chính nghĩa của hắn.
Đến tận khi anh ta nhìn thấy Clow viết báo cáo điều tra trước kia, lúc này mới thoáng hiểu ra, đồng thời dần chú ý quan sát chung quanh.
Ở Dressrosa cùng xung quanh hòn đảo, anh ta nhìn thấy rất nhiều.
Những người làm ruộng kia, phải bận rộn trồng trọt, phải đối mặt với bão tố cùng sóng thần có thể sẽ đến bất cứ lúc nào, Abra đã từng thấy qua người khóc ròng ròng bởi vì mưa to khiến nông sản bị hỏng, sau đó lại lau nước mắt khẽ cắn môi tiến hành cứu giúp.
Công tượng xây dựng kiến trúc bởi vì hòn đảo xảy ra động đất khiến công trình bọn hắn tỉ mỉ xây dựng sụp đổ, công tượng không nói hai lời tiếp tục xây dựng.
Tiểu lái buôn trên biển bị sóng thần phá hủy thuyền, bị hải tặc cướp đoạt vật tư, nhưng sau khi sống sót, vẫn mang theo số tiền còn lại tiến đến buôn bán.
Bọn hắn e ngại biển cả sao?
Đương nhiên e ngại!
Nhưng e ngại cũng chưa từng từ bỏ qua!
Đó là những người trải qua nhiều lần thất bại, vẫn không muốn từ bỏ, bọn họ e ngại biển cả, bọn họ e ngại gió bão động đất cùng sóng thần trên biển cả, bọn họ e ngại động vật biển, bọn họ e ngại hải tặc thậm chí e ngại tất cả mọi thứ có thể thay đổi sinh hoạt của họ.
Loại ý chí đọ sức vì sinh tồn mà liều mạng kia làm Abra rung động!
Anh ta thấy nhiều lắm.
Nếu như là một người, xuất phát từ chức trách, anh ta sẽ trợ giúp bọn hắn, đó là nghĩa vụ của hải quân.
Nhưng 100 người bị như vậy thì sao?
Một ngàn người, một vạn người, thậm chí vô cùng tận người trên biển cả đều đang làm như vậy thì sao? !
Loại ý chí kia khiến Abra cảm thấy rung động!
Anh ta rốt cục hiểu!
"Mạnh hay không, không phải loại người như ngươi có thể quyết định! !"
Khí trắng cự thú màu trắng kia dường như càng thêm ngưng thực một chút, phát ra gầm thét khiến cả hòn đảo này chấn động:
"Xem một chút đi, mở mắt nhìn những người kia đi! !"
Tiếng gầm kia làm Kingryu lần nữa chấn động, rõ ràng Abra không nói kia là nơi nào, nhưng hắn lại vô ý thức nhìn về phía đồng ruộng xa xa.
Phía sau đồng ruộng vàng óng kia là một đám bình dân, trong tay cầm cỏ xiên gậy gỗ, vẻ mặt e ngại lại lo lắng, nhưng lại không một ai có dấu hiệu muốn rút lui.
"Ngươi và ta đều là người bình thường, chẳng qua là chiếm được một chút tài nguyên mà thôi, một khi thiếu hụt những vật này, một khi trải qua thất bại, chưa chắc đã mạnh mẽ như bọn hắn!"
Abra hét lớn: "Mạnh mẽ mới không phải dùng tài nguyên đến quyết định! Mạnh mẽ là tùy tâm quyết định, chính nghĩa kiên cường cũng như vậy, bởi vì sinh tồn, bởi vì chức trách, bởi vì nghĩa vụ, bởi vì dũng khí này! Nhân loại tán ca là dũng khí tán ca, đối với những người bị gió bão đánh, bị sóng biển đổ nhào, bị động đất làm mất đi nhà cửa, bị hải tặc cướp đoạt không có gì cả, mà vẫn có dũng khí đối mặt với tất cả, ngươi dựa vào cái gì nói bọn hắn là kẻ yếu! !"
Khí trắng đột nhiên bùng lên, khí trắng bộ dáng cự thú vọt thẳng tới Kingryu, mang theo Haoshoku xung kích khiến tâm thần Kingryu run rẩy kịch liệt, ngay cả cột đá đều không thể nắm chặt, trực tiếp rơi xuống trên mặt đất.
Cự thú màu trắng biến mất, hóa thành sương trắng mịt mờ quấn quanh trên người 2000 hải quân này, một người râu quai nón cầm đầu nắm dao quân dụng, chỉ thẳng tới Kingryu.
Clow tiên sinh từng nói hợp dòng thành sông, giọt nước vào biển, chỉ một tia lửa có thể tạo thành đám cháy!
Quan sát quỹ tích cuộc sống của những người này, nhìn thấy báo cáo điều tra của Clow tiên sinh, cùng « trích lời chính nghĩa » mà Wilbur ghi chép , rốt cục hiểu được lúc ấy Clow tiên sinh hỏi thế là có ý gì!
"Chúng ta cần để tà ác nhìn xem, đám người kia không chỉ có người bảo hộ, cũng phải để bọn hắn nhìn xem, sức mạnh của bọn họ bùng lên, không phải dễ bắt nạt!"
"Chúng ta, chính là người bảo hộ cùng thực tiễn ý chí kiên cường này! ! !"
Kingryu sững sờ nhìn râu quai nón tràn đầy chính nghĩa kia, đã lâu, kinh nghiệm làm du hiệp ở nước Kano trước kia lại xuất hiện trong đầu óc hắn.
Khi đó, hắn cũng là người bênh vực kẻ yếu, làm người tìm kiếm chính nghĩa, khi đó mọi người nhìn hắn đều nở nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Bắt đầu từ bao giờ lại thay đổi thế này. . .
Là sau ra biển, gặp lượng lớn cường giả, khi chiến đấu cùng những cường giả kia, hắn dần dần đặt trọng tâm vào 'Thế'.
Gia tăng 'Thế', điên cuồng để'Thế' tăng lên, đánh không lại thì tạm thời không đối phó, đợi đến khi chính mình lại tu luyện, trở thành người mạnh hơn lại nói, chỉ cần cố gắng tăng lên 'Thế', hắn có thể chiến thắng những người kia.
Làm người du lịch biển cả lâu dài, hắn đã từng gặp qua những cảnh tượng mà Abra nói tới kia, gặp qua những người tràn ngập dũng khí sinh hoạt kia, nhưng là hắn quên đi.
Quên đi những người mạnh hơn chính mình bởi vì không ưa chuyện mà rút đao kia.
Hiện tại suy nghĩ trong đầu,chỉ là lúc nào có thể thắng, mà không phải như năm đó, căn bản không nghĩ tới thắng hay không thắng, cứ đánh trước lại nói.
"Thế. . ."
Kingryu cúi đầu xuống, nhìn cột đá rơi vào bên chân, lắc đầu cười khổ.
" Haoshoku cùng khí thế thật sự là lợi hại."
Hắn nhặt lên cột đá kia, thở sâu, hung hang gõ cột đá xuống khiên mặt đất chấn động, quát to: " Kingryu Nước Kano, hôm nay lấy thân phận hải tặc, đối địch cùng hải quân, không quan hệ chuyện khác! Ngươi. . . Không nên coi thường ta! !"
Hắn ôm cột đá, hung hăng phóng tới đám binh sĩ kia.
Thế hay không đều không quan trọng, trước tiên cứ vung đao, cứ vung đao trước là được!
Không cần nghĩ gì cả, dù cảm giác vung vẩy như vậy đã mất đi khí khái, cũng muốn vung đao, chính là vì báo cho người trước mắt để hắn sinh ra cảm giác bội phục rằng hắn cũng sẽ không chịu thua! !
. . .
"Hắt xì! !"
Trong văn phòng, Clow bỗng nhiên hắt hơi một cái, hắn dùng ngón trỏ ấn ấn cái mũi một cái, mở mắt ra, "Kỳ quái, đang ngủ sao? Còn nằm mơ. . ."
Trên ghế sô pha bên kia, Rida tò mò hỏi: "Làm mơ gì?"
"A. . ."
Clow trầm ngâm một trận, nghiêng đầu nhìn về phía biển cả ở ngoài cửa sổ, "Năm đó ở Đông Hải, Abra hỏi ta thế nào mới xem như cường giả, ta hồi anh ta một câu là ngươi e ngại biển cả sao? Anh ta nói không e ngại."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó không có nữa, anh ta đều không e ngại biển cả thì còn có cái gì, lúc đầu nếu anh ta trả lời e ngại thì nói cho anh ta chỉ cần khắc phục bệnh e ngại biển cả là được, nhưng con hàng này trả lời không e ngại đã ngăn chặn lời ta, ta chỉ có thể cười, ta nói với em này, khi không biết nói chuyện thế nào thì mỉm cười là được."
Lúc ấy thời thời khắc khắc đều lo lắng đột nhiên có sóng thần tới lật thuyền đổ nhào, hay động vật biển tới nuốt thuyền vào.
Abra không e ngại, hắn lại vô cùng e ngại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận