Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 73 - Lại có sao băng?



Chương 73 - Lại có sao băng?




Rida vui vẻ hưởng thụ một bữa tại Baratie, một bữa ăn này vẫn ăn tới nửa ngày, tiêu hết 3 triệu Berries của Clow.
"Thế nào, Baratie lần này không có ai té xỉu chứ?!"
Zeff nhìn Rida đang thỏa mãn vuốt bụng, cười ha ha, "Đây là thắng lợi của đầu bếp!"
Đây là thắng lợi của tiền tài!
Trong lòng Clow oán thầm.
Một bữa này, Clow tiêu tốn hết tận 3 triệu.
"Ta nói này lão đầu, ở chỗ này ta tiêu tốn nhiều tiền như vậy, có phải là nên tiếp tế một chút không, bộ hạ trên thuyền ta cũng phải ăn cơm mà." Clow bắt đầu cò kè mặc cả.
"Không thành vấn đề."
Zeff rất sung sướng đáp ứng: "Kỳ thật lần trước ngài để lại hải tặc, tiền truy nã cũng nhiều, ồ, ta sẽ chuẩn bị kỹ càng vật tư bổ sung cho thuyền của các vị."
"Như vậy mới đúng."
Clow hài lòng gật đầu, chờ Zeff chuẩn bị cho tốt đồ tiếp tế mới lên tiếng chào hỏi, rồi đi tới quân hạm.
"Lần sau lại tới nhá!"
Patty ở bên ngoài vung tay, nước mắt cũng chảy xuống.
Khách hàng hào sảng như vậy cũng không nhiều.
"Clow, lúc nào chúng ta tới nữa."
Trên quân hạm, Rida trông mong hỏi.
"Em đủ rồi đấy!"
Clow gõ đầu Rida một cái."Tốt xấu gì cũng để ý tới vấn đề tiền lương của ta cùng sức ă của em chứ, ngẫu nhiên tới một lần là được!"
Mặc dù trở thành thiếu úy bản bộ, tiền lương của hắn tăng lên rất nhiều, 1 tháng có 1 triệu Berries.
Ăn ở còn không tốn tiền, chính phủ ăn ngon uống sướng, có vấn đề còn có thể xin phụ cấp.
Nhưng cũng không chịu được Rida tiêu như thế.
Vì không để Rida phung phí khắp nơi, hiện tại tiền đã không cho Rida tự quản nữa, mà thống nhất đưa cho Kuro.
Dù sao hắn cũng xuất thân là một quản gia, quản lý tài chính là có thủ đoạn, cho Kuro quản, Clow rất yên tâm.
Giao cho tiếp tế từ Baratie cho trung sĩ trên thuyền, quân hạm tiếp tục đi thuyền.
Hiện tại Clow lệ thuộc bản bộ, ở chi bộ là có đặc quyền, có thể tùy ý dừng lại ở các đại chi bộ, cho nên hắn cũng không cần về chi bộ153, hắn cũng không muốn về, để tránh cho tên ngu ngốc Abra kia nghĩ quá nhiều.
Nhưng nhờ phúc của Abra, gần đây hắn không gặp phải hải tặc nào.
Đông Hải ung dung thảnh thơi đi thuyền, thời gian như vậy thật sự quá dễ chịu.
. . .
Ở Đông Hải đi thuyền mấy ngày, thời tiết hôm nay vẫn là ánh nắng tươi sáng, Clow làm một cái ghế nằm trên boong thuyền, để trần nửa người trên nằm ở kia phơi nắng.
"Thiếu úy, phía trước sắp đến một hòn đảo, có muốn tu sửa không."
Trung sĩ đi tới, báo cáo.
"Theo thường lệ, tiếp tế một chút, nghỉ ngơi 1 ngày, ồ, hiếm khi có được ngày nghỉ, không cần quá nghiêm túc."
Clow ngậm xi gà, nói với trung sĩ kia.
Hắn nghỉ ngơi có vẻ hơi dài, ít nhất cũng phải mấy tháng, nhưng Clow hạ quyết tâm không ra khoit Đông Hải.
Đông Hải lớn như vậy, chỗ chơi nhiều như vậy, không dám nói đều chạy một lần, nhưng du ngoạn một trận thì vẫn không thành vấn đề.
"Ta nói này, vì sao đến mỗi tòa đảo anh đều phải tiến hành tiếp tế, chúng ta trực tiếp đi đảo 'Moore thêm dẫn' chơi trò chơi không tốt sao?"
Lúc này Rida mặc một bộ quần áo ngắn tay, nằm ngay bên cạnh Clow, thuận tay nhấp một hớp nước trái cây, nói: "Nghe nói 'Moore thêm dẫn' có rất nhiều chơi vui, chúng ta vẫn nhanh lên đi tới đó thôi."
"Em hiểu cái gì."
Clow tức giận nói: "Ta hỏi em, hiện tại tiếp tế trên thuyền còn có bao nhiêu?"
"Mới hôm trước chúng ta bổ sung. . ." Rida thoáng im lặng.
"Đúng vậy, đều đã qua 2 ngày rồi, điều này đại biểu chuyện gì, vật tư trên thuyền chỉ có thể cung cấp cho hải quân ăn 3 tháng, hiện tại còn 2 tháng hai mươi tám ngày, còn có một tên ăn hàng như em ở đây, trong khoang thuyền có một nửa đồ ăn là dự trữ cho em, nói cách khác chúng ta ăn chỉ còn đồ ăn cho một tháng mười ba ngày. . ."
Rida im lặng nhìn Clow đang nằm đó thao thao bất tuyệt, thở dài.
Đến rồi, hắn lại đến rồi, hắn bắt đầu diễn kịch rồi.
Sau đó, là vạn nhất. . .
"Vạn nhất gặp được bão tố gì, lại vạn nhất trận bão tố này khiến chúng ta bị vây hơn 1 tháng, mà khi đó lương thực của chúng ta lại không đủ, vậy chẳng phải là phải đói bụng?"
Sau đó, là cho nên. . .
"Cho nên, nhất định phải phòng ngừa chu đáo, đồ ăn trong khoang tàu nhất định phải bổ sung đầy, còn có vật liệu sửa chữa cũng phải đổ đầy, không làm thế thì ta đi thuyền sẽ không an lòng."
Sợ đến có lý có cứ.
"Phải, phải, anh có lý. . ."
Rida thở dài.
Clow cái gì cũng tốt, chính là khi đối mặt với vấn đề này, hắn còn cẩn thận hơn cả cô, mà mỗi lần đều muốn thao thao bất tuyệt nhừng lời này, lỗ tai cô đã nghe ra kén rồi, lời kịch của hắn cô cũng thuộc nằm lòng.
Kuro đẩy mắt kính, trước khi Clow bắt đầu thao thao bất tuyệt, hắn đã chạy tới một bên nhìn biển .
Nếu không phải đánh không lại, hắn rất muốn dùng trảo nhận cho Clow một cú.
. . .
Quân hạm tiến về phía trước, dừng sát bên cạnh một hòn đảo.
Rida nhìn thoáng qua, bỗng nhiên sửng sốt, "Là Germoro a."
"Germoro."
Lúc này Clow đã thay quần áo khác đi ra, nghe vậy cười nói: "A, hòn đảo bị em ăn trống không à, cũng không biết trấn trưởng Mendel hiện tại thế nào."
Không có Rida miệng ăn núi lở ở đó, thị trấn kia hẳn là khôi phục trật tự trước kia.
Mấy người mang theo hải quân đi tới trấn duy nhất ở trên đảo thị, đúng như Clow nghĩ, hiện tại thị trấn đã khôi phục trật tự như dĩ vãng.
Clow để thuộc hạ mua vật tư ở thị trấn, sau đó tiến vào nhà Mendel.
"Ha ha ha, đã lâu không gặp Clow, nhờ hồng phúc của ngài, hiện tại thị trấn đã có thể ăn no!"
Hiện tại trấn trưởng Mendel cũng không còn dáng vẻ ăn không đủ no gầy còm như trước, mà một lần nữa trở nên cường tráng có lực, ngũ quan nhìn dị thường có tinh thần.
Nhưng Clow thấy thế nào cũng nghi ngờ sao lại thay đổi được như thế.
Luôn cảm thấy ông ta sẽ nói một câu ‘cà thẻ thoải mái kia ' .
"Đã lâu không gặp, lần này tiện đường tới, bổ sung chút vật tư." Clow cười ha hả nói.
"Tùy tiện lấy!"
Mendel hào khí vung tay lên, "Ngài chính là đại ân nhân của thị trấn chúng ta, là người tốt loại bot ác ma Florida, thị trấn này muốn làm gì cũng được."
"Florida?"
Kuro nghe vậy thì sửng sốt một chút, nhìn về phía Rida đứng một bên cúi đầu không lên tiếng.
Rida lại rụt rụt sau lưng Clow.
"Ồ! Xem ra ngươi cũng là một người đàn ông tốt đấy."
Mendel nhìn về phía Kuro, ánh mắt đột nhiên sáng lên, sau đó nói: "Đúng vậy, Florida, ác ma trong truyền thuyết ở Đông Hải, là bị Clow loại bỏ. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì ban đêm ta đến giới thiệu kỹ càng một chút cho ngươi, chỉ có hai người chúng ta."
Không biết thế nào, Kuro luôn cảm thấy có chút lạnh.
"Không cần đâu, được rồi, đa tạ ý tốt của ngài."
Mặc dù không rõ, nhưng xuất phát từ bản năng, Kuro cự tuyệt, hắn vô thức quay đầu, không nhìn gương mặt khí khái kia.
Ngay khi hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lập tức thấy ngoài cửa sổ có một sao băng mang theo vệt đuôi hiện lên.
"Clow tiên sinh, lại có sao băng, gần đây sao ở Đông Hải luôn có sao, sao, sao . ."
Hắn không nói được hết câu, mồ hôi lạnh trong nháy mắt che kín trên mặt hắn, hoảng sợ chỉ vào cửa sổ nói: "Clow tiên sinh!"
"Làm gì? Sao băng có gì ly kỳ, trước đó không phải đã gặp phải sao? Cầu nguyện thì một lần là đủ rồi, làm nhiều mất linh."
Clow nhìn lại bên kia, chỉ liếc mắt một cái, hắn đã sửng sốt, thông suốt đứng dậy.
"Nói đùa à!"Sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm.
Cái gọi là 'Sao băng' kia càng lúc càng lớn.
Từ từ hiện ra một hình dáng.
Hình dáng một hòn đảo!
Đó là một hòn đảo lớn đang bay nhanh, đồng thời cực nhanh rơi xuống!
Căn bản không phải sao băng!
Mà phương hướng rơi xuống chính là Germoro!
Bóng tối, dần dần bao phủ thị trấn này, bởi vì hòn đảo tiếp cận, chỉ một lát nữa là sẽ đụng vào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận