Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 948: Lại đến hot search (hai hợp một) (1) (length: 7776)

Ngày kế tiếp, Kiều Tang tỉnh lại sau giấc ngủ, thời gian đã là chín giờ sáng.
"Ngủ được rất tốt, xem ra tất cả mọi người vội vàng đấu loại, còn chưa bắt đầu hành động. . ."
Nàng ăn sáng xong, bắt đầu ở gian phòng mở tivi, nhìn xuống khu vực cuộc so tài hiện trường trực tiếp.
Hơn 400 đối thủ, nàng cơ hồ có một nửa người không có ở marketing hào trên danh sách thấy qua, chỉ có thể thông qua quan sát đấu loại để hiểu rõ.
Tuyển thủ dự thi trừ những ngày có trận đấu ra, toàn bộ quá trình đều có thể ở hiện trường quan sát, thời gian còn lại cũng không thể tùy ý vào sân, tương tự cần có vé vào cửa.
Kiều Tang mua không được vé, chỉ có thể lựa chọn xem trực tiếp.
"Nha Nha. . ."
Nha Bảo ở bên cạnh cùng nhau chăm chú nhìn.
Đột nhiên, tiếng cửa phòng "Đông Đông" gõ hai lần.
"Tìm kiếm ~"
Tiểu Tầm Bảo bay tới bên cửa phòng, trực tiếp đầu xuyên qua cửa phòng nhìn một chút, rồi rụt đầu về, mở cửa ra.
Diệp Tương Đình từ ngoài cửa đi vào, yếu ớt nhìn Tiểu Tầm Bảo một chút, hỏi:
"Tiểu Tầm Bảo trước kia đều mở cửa như thế này sao?"
Tiểu Tầm Bảo chớp chớp mắt to vô tội, không rõ ràng lắm.
Kiều Tang hắng giọng một cái, nói sang chuyện khác:
"Mẹ, sao ngươi lại tới đây?"
"Đương nhiên là tới thăm ngươi." Diệp Tương Đình cầm đồ ăn thức uống mang theo đặt xuống, ngồi vào ghế sô pha, nói: "Hôm qua quên hỏi, ngươi đã là Ngự Thú Sư cấp B rồi, vậy con thú cưng thứ năm khế ước của ngươi là gì?"
"Thanh Bảo." Kiều Tang gọi một tiếng.
"Thanh Thanh ~"
Thanh Bảo lập tức hiện thân, hướng về phía Diệp Tương Đình cười ngọt ngào, xem như chào hỏi.
Diệp Tương Đình mắt sáng lên, hỏi:
"Con thú cưng này gọi là gì? Dễ thương quá."
"Gọi Thanh Phong Ny Ny, là thú cưng hệ yêu tinh." Kiều Tang giới thiệu.
"Tên hay đấy." Diệp Tương Đình nói rồi vẫy vẫy tay với Thanh Bảo: "Đến đây với ta."
"Thanh Thanh."
Thanh Bảo biết đây là mẹ của Ngự Thú Sư nhà mình, không có cự tuyệt, nhẹ nhàng tiến đến.
Không đợi Diệp Tương Đình làm gì, nó liền lơ lửng trên đầu gối của nàng, ngẩng đầu dùng đôi mắt tinh khiết nhìn nàng, một bộ dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Diệp Tương Đình ngẩn người, nhìn con thú cưng có đôi mắt tinh khiết như màu trời xanh trên đầu gối, chỉ cảm thấy tim mình mềm nhũn cả ra.
Nàng tự nhận đã thấy không ít thú cưng, thật ra cũng không thiếu những thú cưng sơ cấp có dáng vẻ đáng yêu, nhưng chưa từng có một con nào có thể đáng yêu như vậy.
Trong phút chốc, tâm tư của nàng đều đặt hết lên người Thanh Bảo, tay thỉnh thoảng vuốt ve đám mây trắng trên người Thanh Bảo, quên cả nói chuyện.
Kiều Tang tiếp tục xem khu vực cuộc so tài trực tiếp.
"Thanh Thanh. . ."
Bên này Thanh Bảo bị vuốt ve nửa ngày, nụ cười trên mặt dần dần không giữ được, quay đầu nhìn về phía Ngự Thú Sư nhà mình, kết quả phát hiện Ngự Thú Sư nhà mình đang xem tivi, lại quay đầu, còn chưa thu hồi ánh mắt cầu cứu thì vừa vặn đối diện với Tiểu Tầm Bảo.
"Tìm kiếm?"
Tiểu Tầm Bảo vui vẻ, cảm thấy cơ hội để tăng độ yêu thích trước mặt Tiểu Đệ trong tương lai đã tới, bay tới trước mặt mẹ của Ngự Thú Sư nhà mình, nhìn đồ vật bà mang đến trên bàn trà, giả bộ vẻ tò mò, ý đồ thu hút sự chú ý.
Diệp Tương Đình bị sự chú ý hấp dẫn thành công, giải thích:
"Đây là một chút đồ ăn, con có thể ăn thử."
"Tìm kiếm~"
Tiểu Tầm Bảo mở cái túi trên bàn trà ra.
Thanh Bảo thừa cơ hóa gió biến mất.
Diệp Tương Đình cảm nhận được sự mềm mại trên tay biến mất, sững sờ một chút, nhớ tới một mục đích khác khi tới đây, nói:
"Ta nghe nói tuyển thủ dự thi ở trong trung tâm Ngự Thú sẽ bị quấy rầy, con có muốn ở khách sạn mà ta đã đặt không, chỗ đó tuy cách sân thi đấu hơi xa một chút, nhưng ít ra cũng thanh tịnh."
"Không cần đâu ạ." Kiều Tang từ chối nói: "Trừ những khách sạn có tính riêng tư rất tốt ra, ở khách sạn của người ta và trung tâm Ngự Thú cũng không khác nhau mấy, ngược lại vị trí không tốt, đi đâu cũng không tiện."
Mấy ngày trước, nàng đã đặc biệt tìm hiểu một chút, chỉ có một vài khách sạn đặc biệt mới có thể bảo vệ tính riêng tư của khách hàng ở mức cao nhất, còn khách sạn bình thường thì thế nào cũng sẽ bị Ngự Thú Sư phá bằng đủ các thủ đoạn.
Mà những khách sạn có tính riêng tư cực kỳ tốt thì sớm đã bị tuyển thủ dự thi đặt hết rồi.
Diệp Tương Đình đang chuẩn bị nói gì đó thì nhìn một cái, phát hiện một con thú cưng bí ẩn chưa bao giờ thấy, tựa như Lộ Bảo đang đứng bên cửa sổ toàn thân tỏa ra hơi lạnh, ngưng tụ từ hàn băng hình thành bộ khôi giáp, không khỏi sững sờ, lời muốn nói lúc trước lập tức quên sạch, giọng điệu chần chừ mà hỏi:
"Đây là Lộ Bảo sao?"
Kiều Tang quay đầu theo hướng ánh mắt của mẹ mình, "Ừ" một tiếng, chợt nhớ ra gì đó, tùy ý nói:
"Quên nói, Lộ Bảo cũng đã tiến hóa rồi."
Hôm qua, việc mẹ nàng tỏ ra hoàn toàn hòa ái dễ gần đã làm cho nàng quên mất một chút hình tượng trước đây.
Diệp Tương Đình vẻ mặt ngơ ngác.
Lộ Bảo tiến hóa rồi?
Lộ Bảo vậy mà cũng tiến hóa rồi?
Lộ Bảo trước kia là thú cưng cấp Tướng, sau khi tiến hóa, đó chẳng phải là thú cưng cấp Vương sao? !
Cho nên nói, con gái đã có hai thú cưng cấp Vương rồi sao? !
Suy nghĩ của Diệp Tương Đình lập tức rối bời, ngạc nhiên, không thể tin được, cảm xúc mờ mịt tràn ngập trong lòng.
Rõ ràng con gái chỉ mới 17 tuổi, sao đã thành Ngự Thú Sư có hai thú cưng cấp Vương rồi. . .
Qua một lúc lâu, lâu đến khi Kiều Tang đã xem hết hai trận đấu, Diệp Tương Đình mới hỏi:
"Sao con không nói với mẹ?"
A? Kiều Tang sững sờ một chút, sau đó kịp phản ứng mẹ đang nói gì, nói:
"Là tiến hóa trong nửa năm này ạ."
Diệp Tương Đình yếu ớt nói:
"Mẹ biết, nửa năm này chẳng lẽ con không có chút thời gian nào gọi điện thoại nói chuyện này với mẹ sao?"
Không phải, mẹ à, hôm qua mẹ còn hiểu chuyện nói là nửa năm này con vất vả như vậy, không có thời gian gọi điện thoại nói cũng rất bình thường mà, chẳng lẽ mẹ quên rồi sao! Kiều Tang định vãn hồi ký ức của mẹ ngày hôm qua, nói:
"Nửa năm nay con bận quá, thời gian trước cũng mới từ bí cảnh hoàn thành nhiệm vụ về."
Diệp Tương Đình trầm mặc một lát:
"Còn ai biết nữa không?"
Kiều Tang lắc đầu:
"Đến cả thầy Michaela, con cũng không đăng vòng bạn bè."
Nói xong, nàng dừng một chút, hỏi:
"Mẹ, mẹ muốn chụp ảnh đăng vòng bạn bè không?"
Nghe được cuộc trò chuyện, Lộ Bảo không nói gì, chỉ là lẳng lặng tán đi lớp giáp băng trên người.
Diệp Tương Đình liếc nhìn nàng: "Đăng cái gì mà đăng, bây giờ con đang tham gia cuộc so tài khu vực, thực lực chân chính đương nhiên là càng ít người biết càng tốt."
Bà tuy chưa từng tham gia cuộc so tài khu vực nào, nhưng cũng biết điều tuyển thủ dự thi sợ nhất là bị người ta thăm dò được tư liệu từ trước.
Kiều Tang nghe vậy ngẩn người, đột nhiên nhớ ra hôm qua mẹ không đăng vòng bạn bè liên quan tới Nha Bảo tiến hóa. . .
Lộ Bảo lại ngưng tụ giáp băng.
Diệp Tương Đình cầm điện thoại lên, "Tách" một tiếng, chụp một tấm ảnh của Lộ Bảo.
Kiều Tang nhìn về phía bà, ánh mắt đang nói: Không phải nói không đăng vòng bạn bè sao?
Diệp Tương Đình đọc được ý trong ánh mắt của con gái, đặt điện thoại xuống, giải thích:
"Bây giờ mẹ không đăng, chụp ảnh trước cất đó, đợi ngày nào con phái Lộ Bảo ra sân, mẹ đăng lên sau."
Kiều Tang: ". . ."
Lộ Bảo: ". . ."
. .
Chín giờ tối.
Vùng ngoại ô, biệt thự.
Kiều Tang đang huấn luyện ở sân huấn luyện ngoài trời.
Dư Nhạc xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn dáng người kia trên sân huấn luyện, vẻ mặt cảm khái nói:.
Bạn cần đăng nhập để bình luận