Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 342: Chân chính chúc phúc (hai hợp một) (length: 16660)

Mọi người đều im lặng.
Trước kia người nói nhiều nhất là cảnh sát trẻ tuổi, giờ đây không nhịn được nữa, sắc mặt trắng bệch nói: "Ta cảm thấy chúng ta có phải nên báo cáo lên trên, xin phái thêm người tới."
Một viên cảnh sát tuổi tác không chênh lệch mấy bên cạnh nói: "Phái tới để làm gì?"
Lại một hồi im lặng.
Lời tuy khó nghe, nhưng nhìn trận hỏa vũ vừa rồi kia, lực lượng võ trang trên trấn bọn họ thật sự không xứng để so sánh. "Lên báo trước đã." Cảnh sát lớn tuổi nhất trong nhóm lên tiếng: "Các ngươi cứ chờ lệnh ở đây, ta đi xem rốt cuộc là tình huống thế nào."
"Không được!" Cảnh sát trẻ tuổi lớn tiếng nói: "Đội trưởng, một mình ngươi đi qua quá nguy hiểm, ta đi cùng với ngươi!"
Đội trưởng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng được."
Cảnh sát trẻ tuổi: "..."
Đội trưởng triệu hồi ra một con Phong Điêu, sau đó hai người đứng thẳng lưng, vẻ mặt hơi bi tráng ngồi lên.
Mọi người dõi mắt theo, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Đúng lúc sắp đi, Ngô Sướng mở miệng nói: "Ta cũng đi!"
"Ngươi đừng có gây rối nữa." Cảnh sát trẻ tuổi ngồi trên lưng Phong Điêu ngẩng đầu nhìn về phía nơi vừa phát hỏa vũ, giờ phút này hỏa vũ đã tàn, bầu trời đêm an lành, nhưng thần sắc của hắn vẫn vô cùng ngưng trọng: "Đây không phải là tranh chấp dân sự bình thường, vừa nãy trận hỏa vũ ngươi không thấy sao? Các ngươi muốn ngăn cản người có thể tạo ra động tĩnh như vậy, đủ thấy thực lực không hề bình thường, ngươi bây giờ qua đó chỉ thêm phiền, ngươi yên tâm, bạn bè của ngươi... chúng ta sẽ đưa về."
Sẽ đưa về, nhưng không nói sẽ đưa về an toàn, ở đây không ai là lính mới, tự nhiên hiểu rõ ý tứ câu này.
Ngự Thú Sư gây ra động tĩnh này chắc chắn có thực lực không cần bàn, chỉ sợ hắn tính cách hung tàn, sẽ giải quyết cô gái kia đang ngăn cản mình, cho dù không giải quyết, ấn theo động tĩnh giao đấu với sủng thú hoang dã vừa rồi, dư ba chắc chắn cũng nguy hiểm.
Kết cục tốt nhất bây giờ là tên Ngự Thú Sư này chỉ nhắm đến khế ước sủng thú hoang dã, tính cách có thể thương lượng, cô gái kia bị thương nhẹ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Mọi người lại im lặng.
Mà kết cục xấu nhất là tên Ngự Thú Sư kia là kẻ hung đồ.
Như vậy, cô gái kia gặp nguy hiểm, đội trưởng cùng đồng đội bọn họ qua đó sơ sẩy chút cũng sẽ gặp nạn.
Không khí ngột ngạt bao trùm lấy tất cả.
Ngô Sướng ngẩn người một chút, giải thích: "Có lẽ trận hỏa vũ vừa nãy là bạn của ta gây ra."
Tất cả cảnh sát: "? ? ?"
Không khí lập tức thay đổi.
"Ngươi nói cái gì?"
"Cái gì mà bạn của ngươi gây ra? Bạn của ngươi không phải tầm tuổi như ngươi sao?"
"Ngươi không phải nói bạn của ngươi kia chỉ tầm trung sao?"
"Ngươi không phải nói là con gái sao?"
Tất cả đều nhìn Ngô Sướng.
Ngô Sướng đầu tiên ngơ ngác, rồi như hiểu ra, mở miệng nói: "Người kia không có sủng thú hệ Hỏa, chỉ có một con ác linh hay nói bậy, Tráng Thống Phi Kiêu cùng Biểu Ma mẫu, còn bạn của ta là học sinh trung học Thánh Thủy, đích thật là học sinh cấp ba, nàng có một con Viêm Linh Khuyển, vừa rồi hẳn là Viêm Linh Khuyển của nàng thả Hỏa Tinh Vũ."
Là tuyển thủ có độ thảo luận cao nhất thành phố Hàng Cảng hiện tại, Ngô Sướng tự nhiên đã xem qua thông tin của Kiều Tang trên mạng.
Thông tin trên mạng rất nhiều, thật giả lẫn lộn, trong đó có một bài nói Viêm Linh Khuyển của Kiều Tang biết Hỏa Tinh Vũ.
Ngô Sướng ban đầu không để ý, cho rằng là tin vịt, nhưng vừa nhìn thấy hình ảnh vừa rồi khiến hắn lập tức nghĩ đến bài đăng kia.
Trực giác mách bảo hắn biết, đây là sự thật.
Nghe vậy, tất cả đều ngơ ngác.
Lượng thông tin quá lớn, họ cần thời gian tiêu hóa.
Đội trưởng là người hoàn hồn trước nhất, hít sâu một hơi, quát lớn: "Nhanh gọi điện thoại báo cáo! Tất cả cùng ta xuất phát!"
Mười mấy tuổi đã bồi dưỡng ra con Viêm Linh Khuyển độc nhất vô nhị trước mắt, còn để nó học được Hỏa Tinh Vũ, nhân vật như vậy tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện ở địa phương của bọn họ!
...
Nhân lúc đối phương chưa kịp hồi phục tinh thần, Kiều Tang triệu hồi Tiểu Tầm Bảo để Lộ Bảo chữa trị cho nó.
Khối u to trên đầu Tiểu Tầm Bảo tiêu tan với tốc độ mắt thường cũng thấy được, nó từ từ mở mắt, khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt.
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm Bảo trong nháy mắt tỉnh táo lại, kích động nhào vào lòng Ngự Thú Sư nhà mình.
Tuy rất muốn lảm nhảm hai câu hỏi Tiểu Tầm Bảo vừa đi đâu, nhưng Kiều Tang biết bây giờ không phải lúc.
Kiều Tang nói: "Nha Bảo, xuống dưới đất dùng xúc tri lực xem có cảm nhận được vị trí hiện tại của cầu vận kéo không."
"Nha." Nha Bảo trả lời rồi chạy xuống đất.
Sủng thú tiến hóa nếu giọng kêu không thay đổi, thanh âm cũng sẽ thay đổi.
Nghe giọng khác hẳn Nha Bảo ca ca lúc trước, Tiểu Tầm Bảo nghi hoặc quay đầu, sau đó lộ ra vẻ kinh hãi quá độ.
"Tìm kiếm!"
Nha Bảo ca ca của nó sao lại biến dạng? !
"Chỉ là tiến hóa thôi mà." Kiều Tang giải thích.
"Tìm?"
"Tìm?!"
Tiểu Tầm Bảo đầu tiên ngẩn người, sau đó lộ vẻ há hốc miệng kinh ngạc.
Tiến hóa?
Tiến hóa?!
Nó không có ở đây chỉ một khoảng thời gian ngắn mà đã tiến hóa rồi? !
"Nha nha."
Nha Bảo miệng hé, lộ vẻ kiêu ngạo nhỏ.
"Lộ Lộ."
Ngay lúc Nha Bảo vểnh tai định nghe Tiểu Tầm Bảo sẽ khen mình thế nào, Lộ Bảo dùng móng vuốt chỉ vào vòng tròn trên đầu Tiểu Tầm Bảo rồi kêu một tiếng.
Kiều Tang ngẩn người, bởi vì Lộ Bảo nói nó thấy Tiểu Tầm Bảo cất cầu vận kéo vào trong vòng tròn.
"Thật sao!" Kiều Tang kích động nhìn về phía Tiểu Tầm Bảo mà hỏi.
"Tìm kiếm~" nghe Ngự Thú Sư nhà mình hỏi vậy, Tiểu Tầm Bảo lập tức quên chuyện Nha Bảo tiến hóa, tháo vòng tròn ra rồi móc từ trong đầu ra một chiếc hộp trong suốt vừa khoe vừa kêu.
Vừa hay rớt ngay trước mặt, tiện tay lấy thôi.
"Vận Vận!"
Cầu vận kéo ở bên trong chiếc hộp nhìn thấy nhân loại bên ngoài thì kích động không thôi.
Nó cảm giác mình được cứu rồi!
Thị lực của Lộ Bảo trâu như vậy sao, phải biết vừa rồi Tiểu Tầm Bảo chỉ là một chấm đen, mà còn bị nhiều ngọn Hỏa Diễm che mất tầm nhìn, lẽ nào tác dụng từ dược tề Lam Lộ Tinh tạo thành trước đây... Kiều Tang cảm thấy sau khi trở về rất cần đo thị lực của Lộ Bảo một đợt.
Nghĩ tới đây, nàng liền tay lấy cầu vận kéo vừa lộ diện bỏ lại vào vòng tròn, nghiêm túc nói: "Nha Bảo, chúng ta đi nhanh lên!"
"Nha..."
Nha Bảo buồn bã trả lời, tỏ vẻ đã hiểu.
Đây là do hao tổn quá nhiều năng lượng nên xụi lơ sao?
"Tìm kiếm!"
Đúng lúc Kiều Tang suy tư, Tiểu Tầm Bảo bỗng bị một lực lượng khống chế nhấc lên cao mấy chục mét.
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm Bảo liều mạng giãy dụa, nhưng sao cũng không thoát được sự khống chế.
Đợi đến khi dừng lại, trái tim nhỏ bé của nó đập loạn, nó quay đầu rồi nhìn thấy một khuôn mặt to kinh khủng, "Tìm!"
Tiểu Tầm Bảo chớp mắt, sau đó quát to một tiếng, nghiêng đầu một cái, trực tiếp giả chết.
Kiều Tang ngẩng đầu, chỉ thấy Biểu Ma mẫu trên trời một móng vuốt giữ Tiểu Tầm Bảo, một móng vuốt giữ đại thúc.
Nàng nheo mắt, vừa định nói thì giọng đại thúc vọng đến:
"Ta đều thấy rồi, giờ cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ngươi bảo con Tầm Bảo yêu mở vòng tròn ra giao cầu vận kéo ra, hoặc là ta trực tiếp mang con Tầm Bảo yêu đi."
Trương Vinh Đường thật ra không muốn kết thù với một đứa bé xem qua đã biết không bình thường, nhưng không còn cách nào, đồ ở trong vòng tròn của Tầm Bảo yêu, trừ khi chính nó cầm, nếu không ai cũng không lấy ra được.
Trời đã cho hắn cơ hội gặp cầu vận kéo, vậy thì hắn không thể nào từ bỏ được!
Kết thù thì sao chứ, chỉ cần khế ước cầu vận là xong, hắn còn sợ ai!
"Nha!"
Nha Bảo dùng răng, ngửa mặt lên trời lộ vẻ hung ác, Hỏa Diễm ở hai bên vai âm ỉ lớn lên đôi chút.
Ngay lúc nó định xông lên đánh nhau thì Kiều Tang vuốt lông nó, ra hiệu nó bình tĩnh lại.
"Nha!"
Dưới sự trấn an của Ngự Thú Sư nhà mình, Nha Bảo không xông lên, chỉ tiếp tục giương nanh múa vuốt lên trời.
Nha Bảo giờ không còn năng lượng, lên đó cũng chỉ vô ích, khoảng cách này bản thân mình ngược lại có thể thu Tiểu Tầm Bảo vào trong ngự thú điển, chỉ là thu về thì đối phương sẽ tấn công, đến lúc đó vẫn bị nắm thóp, chi bằng bây giờ kéo dài thời gian... Kiều Tang nhìn lên trời, giả vờ do dự.
Trương Vinh Đường không muốn lãng phí thời gian, trầm giọng nói: "Ta đếm đến ba thôi."
Nói rồi hắn trực tiếp đếm.
"Một."
"Một phút, cho ta một phút suy nghĩ có được không!"
"Hai."
"Ba mươi giây! Ba mươi giây thì sao!"
"Ba..."
Lần này Kiều Tang không nói gì, mà há mồm một chút xíu, sững sờ tại chỗ, trố mắt nhìn lên trời.
Nói đúng hơn, là nhìn về phía sau Biểu Ma mẫu.
Nha Bảo lộ ra vẻ mặt y hệt.
Chỉ thấy bầu trời đêm tối như mực đột nhiên nứt ra một vết nhỏ như miệng người, rồi càng lúc càng lớn, như bị một đôi tay lớn vô hình từ từ xé toạc.
Chỗ vết nứt là một vùng tăm tối, hệt như vực sâu.
Kiều Tang chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, đủ thứ ý nghĩ lung tung xuất hiện, cuối cùng chỉ còn một suy nghĩ:
Ngọa Tào! Khe hở bí cảnh!
Ý thức được đây là cái gì, Kiều Tang tranh thủ lấy điện thoại ra mở máy ảnh chụp ngay một tấm vào khe hở trên trời.
Khe hở bí cảnh mới tinh ra lò nha! Còn là lần đầu gặp! Chút nữa đăng lên trang bạn bè!
"Đại thúc, chú nhường một chút, để cháu chụp cái khe hở bí cảnh!" Sau khi chụp xong, Kiều Tang vẫn không quên bảo đại thúc nhích sang một bên.
Bí cảnh khe hở?
Tim Trương Vinh Đường đập nhanh hơn, bản thân hắn đếm đến ba lần cũng cảm thấy không ổn, bất quá lúc đó vừa lúc đang giằng co với đứa bé dưới đáy, không thể lập tức quay đầu.
Chẳng lẽ thật sự là khe hở bí cảnh?
Lúc này Trương Vinh Đường liền muốn quay đầu nhìn lại, bất quá đúng lúc này, hắn lại nghe được đứa bé dưới đáy đột nhiên xé rách cổ họng liều mạng hô: "Mau trốn!"
Mau trốn? Trương Vinh Đường sững sờ một chút.
Biểu Ma mẫu không hề ngẩn người, nó giống như cảm ứng được điều gì, trong nháy mắt liền mang theo Ngự Thú Sư nhà mình biến mất khỏi chỗ cũ.
Một giây sau, từng chiếc có bốn móng vuốt thép khổng lồ đột nhiên từ trong khe duỗi ra, dùng sức cào vào nơi Biểu Ma mẫu vừa đứng trước đó.
Kiều Tang giật mình, vung tay lên, thu Tiểu Tầm Bảo vào trong ngự thú điển.
Móng vuốt thép khổng lồ thực sự quá lớn, Biểu Ma mẫu giống như thuấn di đi một đoạn khoảng cách rất xa, nhưng vẫn hoàn toàn không thoát khỏi phạm vi bao phủ của móng vuốt thép.
Kiều Tang kinh ngạc nhìn móng vuốt thép khổng lồ vươn ra, cứ vậy tóm lấy Biểu Ma mẫu cùng đại thúc vào trong khe.
Nàng không chú ý tới, một mảnh giấy dài chừng 5 ly từ trong túi Trương Vinh Đường bay ra.
Không đợi Kiều Tang kịp trấn tĩnh, một cái đầu thú toàn thân giống như khôi giáp màu bạc, mũi như lưỡi đao sắc nhọn nhô ra, con ngươi màu vàng đồng tử dọc, từ trong khe bí cảnh thò ra ngoài.
Nhìn từ bề ngoài, không khó nhận ra đầu này cùng móng vuốt thép vừa rồi thuộc về cùng một con sủng thú.
Kiều Tang vô thức nín thở, không dám nhúc nhích.
Sủng thú có con ngươi màu vàng đồng tử dọc này nhìn quanh một lượt, có vẻ không hài lòng với hoàn cảnh xung quanh, lại rụt đầu vào trong khe.
Lúc này không chạy thì đợi đến khi nào! Kiều Tang vừa định bỏ chạy, nhưng chợt nhớ ra gì đó, hai tay kết ấn triệu hồi Tiểu Tầm Bảo, nói: "Đem cầu vận kéo lấy ra."
"Tìm kiếm..." Tiểu Tầm Bảo vừa định nhào vào lòng Ngự Thú Sư nhà mình khóc lóc kể lể vừa rồi đáng sợ như thế nào, lập tức dừng lại, ngoan ngoãn lấy từ giữa đầu móc ra thiết bị chứa cầu vận kéo.
"Vận Vận..."
Cầu vận kéo vừa ra đã cảm ứng được điều gì, thân thể đột nhiên cứng đờ, rồi bất chợt ngẩng đầu lên.
Khe nứt to lớn như vực sâu kinh hãi, nhưng cầu vận kéo lại nhìn đến rơi nước mắt không ngừng.
Cuối cùng nó đã chờ được...
Kiều Tang hỏi: "Ngươi muốn về sao?"
Lúc trước, khi tỉnh dậy nàng đã nghe được một phần cuộc đối thoại của đại thúc và Ngô Sướng, biết cầu vận kéo đã đợi khe hở bí cảnh này chín năm.
"Vận Vận!"
Cầu vận kéo kiên định kêu lên một tiếng.
Đương nhiên nó muốn trở về!
Kiều Tang không nói gì thêm, đặt thiết bị xuống đất, rồi gật đầu với Lộ Bảo.
"Lộ."
Lộ Bảo hiểu ý ngay, đuôi lập tức trùm lên dòng nước, dùng sức quất lên thiết bị.
Thiết bị trong suốt không hề bị tổn thương.
"Lộ!"
Lộ Bảo ngẩn người, chợt lộ vẻ nghiêm túc.
Một giây sau, toàn thân nó được bao phủ bởi dòng nước phóng lên tận trời, ngay sau đó nhanh chóng lao xuống, đánh vào thiết bị trong suốt.
Thiết bị trong suốt rung nhẹ một cái, vẫn không hề có bất kỳ tổn hại nào.
"Lộ..."
Lộ Bảo ngơ ngác tại chỗ, vẻ mặt đầy vẻ hoang mang.
Kiều Tang thấy vậy, quay sang nói với Nha Bảo: "Nha Bảo, ngươi tới đi."
"Nha!"
Nha Bảo nhẹ gật đầu, miệng khẽ mở, năng lượng ngưng tụ, răng nanh trong chớp mắt bùng lên ngọn lửa.
Ngay lập tức, một đạo hình đầu rồng khổng lồ từ ngọn lửa tạo thành há hốc mồm, để lộ răng nanh sắc bén cắn xuống.
"Rắc! !"
Thiết bị trong suốt vỡ vụn theo tiếng kêu.
"Vận Vận!"
Cầu vận kéo lộ vẻ kích động, đội cái khăn trắng trên đầu không kịp chờ đợi bay về phía khe nứt.
"Chờ một chút!" Kiều Tang hô.
"Vận?"
Cầu vận kéo dừng lại, quay đầu vẻ mặt nghi hoặc.
Tuy Kiều Tang không nhìn thấy hình dáng của cầu vận kéo, nhưng biết nó giờ phút này chắc chắn đang nhìn chằm chằm mình.
"Lộ Bảo, trị liệu chi quang." Kiều Tang nói.
"Lộ..."
Lộ Bảo ngoan ngoãn làm theo.
Ánh sáng lam chiếu lên người cầu vận kéo.
"Vận..."
Đợi ánh lam tan đi, cầu vận kéo cảm nhận trạng thái của mình một chút, rồi ngây ngẩn cả người.
Lúc này Kiều Tang nói: "Ngô Sướng nói ngươi bị thương, bảo ta tới giúp ngươi trị liệu, lần này xem như ta hoàn thành lời nhờ vả của hắn."
"Vận Vận..."
Trái tim đang kích động của cầu vận kéo chậm lại một chút, nó nhớ đến Ngô Sướng.
Nếu có thể nhìn thấy tên kia trước khi về nhà thì tốt...
"Vận Vận! Kiều Tang!" Giọng Ngô Sướng từ đằng xa truyền đến.
"Vận..."
Mắt cầu vận kéo đỏ lên, nhanh chóng bay lên cao.
Nó thấy Ngô Sướng đang chạy về phía này.
Nhìn thoáng qua một lượt xong, mắt cầu vận kéo trở nên kiên định, không do dự nữa, quay người bay về phía khe hở lớn trên trời.
Chỉ là khi đến trước khe hở nó lại dừng lại, nó giơ móng lên vẫy vẫy với Kiều Tang.
Vì chiếc khăn trắng trên người cầu vận kéo vẫn chưa gỡ ra, nên Kiều Tang vẫn thấy được hành động của nó.
"Kiều Tang! Ngươi không sao chứ? Vận Vận đâu!" Lúc này Ngô Sướng cũng đã chạy đến nơi.
Bên cạnh hắn còn có một đám cảnh sát.
Kiều Tang nhìn lên trời nói: "Ở kia."
Mọi người theo hướng ánh mắt nàng nhìn lên.
Cảnh sát nhìn thấy khe hở bí cảnh, còn Ngô Sướng thì thấy chiếc bóng trắng nhỏ vừa biến mất trước khe hở.
"Vận Vận~"
Trong thoáng chốc, Kiều Tang nghe thấy tiếng kêu của cầu vận kéo.
"Ngươi có nghe thấy không?" Kiều Tang hỏi.
"Nghe thấy." Ngô Sướng lẩm bẩm.
Những người còn lại đều không nghe thấy.
Ai nấy đều biết cầu vận kéo có thể mang lại may mắn, nhưng không ai biết, chỉ những người nghe được tiếng nó kêu lúc chúc phúc chính thức mới có thể có được may mắn đó.
"Vận Vận~"
Cầu vận kéo kêu một tiếng rồi lao mình vào trong khe.
Viết kịch bản này là dự định từ đầu rồi, chủ yếu là muốn viết một thứ kiểu như bản kịch trường, vừa có thể mở rộng kiến thức về sủng thú siêu hiếm, lại có thể tăng một bậc thực lực, coi như kỳ ngộ đặc biệt dành cho nhân vật chính.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận