Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 02: Đánh một trận (length: 12040)

Thanh Thành gia viên.
Khu C tòa 6, phòng 606.
Khi Kiều Tang cùng mẹ trở về, nàng vẫn còn có chút mơ màng.
Dù sao ở trường học đã tiếp nhận gần hai giờ “tắm nước bọt”, nếu không phải chủ nhiệm lớp sau đó kêu bụng một tiếng, đoán chừng hắn còn có thể tiếp tục phê bình giáo dục.
Kiều Tang vào nhà vệ sinh rửa mặt hai lần.
Nàng nhìn mình trong gương, khuôn mặt này ngũ quan tinh xảo, giống y như đúc với nàng ở đời trước.
Chỉ là so với nàng trẻ hơn không ít, trên mặt còn phúng phính, mang theo nét trẻ con.
“Ra ăn cơm đi.” Tiếng của mẹ từ phòng khách vọng lại.
“Dạ.” Kiều Tang lên tiếng, lại lặng lẽ rửa mặt thêm một lần.
Vừa vào phòng khách, ánh mắt sắc bén của mẹ Diệp Tương Đình đã nhìn sang, “Đồ ăn nguội hết rồi, mới hâm lại đó, mau ăn đi.” Thật ra, gia đình của nguyên chủ Kiều Tang và nàng có rất nhiều điểm tương đồng, bố mẹ trông khá giống nhau, đều là gia đình đơn thân.
Bố của nguyên chủ không phải mất tích, cũng không phải chết trẻ gì, mà đơn thuần là ly dị.
Họ ly hôn khi nguyên chủ 3 tuổi, năm đó bố Kiều Vọng Dương đã tái hôn, còn sinh một con gái, bây giờ 14 tuổi.
Chuyện này khá sâu sắc...
Có lẽ cảm thấy có lỗi với mẹ nên khi ly hôn, cả con lẫn nhà đều để lại cho bà.
Mẹ Diệp Tương Đình không đi bước nữa, một mình vừa kiếm tiền vừa nuôi Kiều Tang trưởng thành.
Cũng may mẹ là Ngự Thú Sư cấp E, có một con bồ câu mập theo tín ngưỡng, còn có một con chim bồ câu béo nữa.
Ngày thường dựa vào việc cho người khác thuê cưỡi bay lượn trên trời kiếm tiền, cũng coi như sống dễ chịu đủ đầy.
Cuộc sống không làm cho bà hao mòn thành “bà hoàng kiểm” mà khiến bà trở thành một người phụ nữ kiên cường, trong mềm ngoài cứng.
Về điều này Kiều Tang hiểu rất rõ.
Mẹ đã cùng nàng chịu đựng hai giờ huấn của chủ nhiệm lớp, về nhà còn nhịn không đánh nàng.
Quá kiên cường!
Nhưng chuyện này thật sự không thể trách nàng, “ngự thú điển” trong não vực không lấy ra được, nàng cũng không khế ước với sinh vật siêu phàm nào, nếu không đi Trung tâm Ngự Thú kiểm tra thì thật sự không thể chứng minh là mình đã tự thức tỉnh.
Kiều Tang vừa ăn cơm vừa không dám nói gì.
Mặc dù mẹ là một người phụ nữ kiên cường, nhưng khó đảm bảo sẽ kiên cường mãi.
“Sáng mai con xin nghỉ đi, mẹ đưa con đến Trung tâm Ngự Thú.” Mẹ nhìn Kiều Tang nói.
Kiều Tang giật mình hồi lâu, “Đến Trung tâm Ngự Thú làm gì?” “Chẳng phải con nói mình đã tự chủ thức tỉnh sao, đi kiểm tra lấy chứng nhận rồi còn phải đi Sủng Thú Căn Cứ chọn sủng thú chứ.” Mẹ giải thích.
Nếu đã thức tỉnh rồi thì càng sớm chọn sủng thú càng tốt.
Kiều Tang kinh ngạc, “Mẹ tin con sao?” Mẹ ánh mắt thoáng hiện ý cười, “Con là do mẹ sinh ra, mẹ không biết con sao? Con tuy hơi ngốc ngếch vụng về một chút, nhưng sẽ không đem chuyện này ra nói dối vào lúc quan trọng thế này.” Trong lòng Kiều Tang cảm thấy rất phức tạp, không nói nên lời, thật ra mẹ ở thế giới này không chỉ giống nhau về tướng mạo mà tính cách cũng khá tương đồng.
“Mẹ, đã mẹ tin con rồi, sao mẹ lại nhìn con chịu hai tiếng phê bình không nói gì?” Mẹ cười, lần này cười có chút đáng sợ, “Tự chủ thức tỉnh là một chuyện, thi không điểm là chuyện khác, mẹ còn chưa hỏi con, sao con thi toàn quốc không điểm?” Kiều Tang: “...” ...
Sáng sớm hôm sau.
Cửa ra vào Trung tâm Ngự Thú Hàng Cảng.
Một con sinh vật siêu phàm hình thể mập mạp, dài khoảng ba mét, toàn thân màu nâu chỉ lông đuôi màu đỏ từ trên trời đáp xuống.
Kiều Tang phấn khích bước xuống từ lưng chim bồ câu béo, đây là lần đầu tiên nàng trải nghiệm loại cảm giác tiếp xúc gần gũi với bầu trời thế này, quả thực vô cùng kích thích.
Nàng quyết định, sau này nhất định phải khế ước một con sủng thú hệ phi hành!
“Chim bồ câu béo, vất vả cho ngươi rồi.” Mẹ xoa xoa nó.
“Cưu so ~” Chim bồ câu béo rung cánh, cọ cọ đầu to vào người mẹ làm nũng.
Mẹ vung tay lên, một đạo ánh sáng nhạt chiếu vào thân chim bồ câu béo, khoảnh khắc sau nó liền biến mất ngay tại chỗ.
Dù xem bao nhiêu lần Kiều Tang cũng thấy rất kỳ diệu.
Những chuyện này ở đời trước dùng khoa học căn bản không thể nào giải thích được.
Vào bên trong Trung tâm Ngự Thú Hàng Cảng, mẹ đưa nàng đi thẳng đến quầy phục vụ số 37.
Nhân viên công tác còn chưa kịp nói gì, mẹ đã lên tiếng trước: “Chào cô, chúng tôi đến kiểm trắc não vực.” Vừa nói vừa ra hiệu cho Kiều Tang đưa thẻ thông tin của nàng ra.
Kiều Tang ngoan ngoãn lấy thẻ thông tin ra.
Nhân viên công tác quét thẻ xong, “Chào cô, 500 liên minh tệ.” Hiện tại nhân loại dựa vào năng lực ngự thú đã đi ra khỏi Lam tinh, khai phá và chiếm lĩnh ba hành tinh khác có thể sinh sống.
Đơn vị tiền tệ thống nhất sử dụng trên bốn hành tinh là liên minh tệ.
Mẹ giao tiền xong, nhân viên công tác đăng ký xong, trả lại thẻ thông tin, “Mọi người cứ theo Xảo Lợi Quả đi vào là được.” Một con Xảo Lợi Quả màu xanh lá, cao chưa đến một mét xuất hiện sau lưng nhân viên công tác.
Đầu nó hình tròn, mọc ra một đôi xúc giác xanh lá có mũi nhọn màu vàng, trước ngực còn đeo bảng tên nhân viên công tác.
Xảo Lợi Quả là sủng thú hệ thực vật, tính tình ôn hòa, được mọi người rất yêu thích, đặc biệt là các nữ sinh.
“Xảo lợi.” Nó đi đến trước mặt Kiều Tang, dùng ba ngón tay tròn bên phải làm động tác mời, trông rất chuyên nghiệp.
Thành phố Hàng Cảng là tỉnh lỵ của tỉnh Chiết Hải, quy mô của Trung tâm Ngự Thú Hàng Cảng đương nhiên là lớn nhất tỉnh Chiết Hải.
Kiều Tang theo Xảo Lợi Quả đi mất hơn nửa tiếng mới đến nơi kiểm trắc não vực.
Xảo Lợi Quả dùng bảng tên quét lên thiết bị nhận diện ở ngoài cửa.
“Xảo lợi.” Chờ cửa mở ra, nó kêu một tiếng về phía Kiều Tang.
Mẹ bình tĩnh nói với Kiều Tang, “Vào đi con.” Mẹ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại mang theo mong chờ, có thể thấy dù mẹ tin nàng, nhưng vẫn còn lo lắng trước khi có kết quả.
Kiều Tang đi theo Xảo Lợi Quả vào trong.
Đập vào mắt là một nữ nghiên cứu viên tóc ngắn mặc áo khoác trắng và một con Phao Phao Linh đang lơ lửng giữa không trung.
Kiều Tang vừa mới đọc được về Phao Phao Linh loại sinh vật siêu phàm này trong sách, không ngờ nhanh vậy đã được gặp bản thật.
Phao Phao Linh không có giới tính, thuộc hệ siêu năng lực, là một sủng thú tương đối hiếm thấy.
Thật ra những sinh vật siêu phàm hệ siêu năng lực đều tương đối hiếm thấy.
Căn cứ Sủng Thú tự nhiên cũng không nhiều, một năm may ra có năm, sáu con, một con đã có giá hàng triệu liên minh tệ, các gia đình bình thường căn bản không mua nổi.
Đúng là một phú bà.
Kiều Tang trực tiếp gắn mác cho nữ nghiên cứu viên tóc ngắn mặc áo trắng trước mặt.
Nữ nghiên cứu viên tóc ngắn ngồi trước máy tính không ngừng gõ chữ, trông rất bận rộn, khi thấy Xảo Lợi Quả và Kiều Tang đến cũng không ngạc nhiên, rõ ràng là đã xem tin đăng ký của Kiều Tang trước đó.
“Đi ngồi ở kia đi.” Cô chỉ vào một chiếc ghế sô pha bên cạnh.
Kiều Tang đi đến chỗ cô ấy chỉ và ngồi xuống.
Chỉ là một chiếc ghế sô pha bình thường chứ không có gì đặc biệt.
“Phao Phao Linh.” Nữ nghiên cứu viên tóc ngắn không ngẩng đầu lên, chỉ gọi tên cộng sự.
“Linh.” Thân Phao Phao Linh đột nhiên phát ra ánh sáng xanh, Kiều Tang còn chưa hiểu chuyện gì, một chiếc mũ giáp kết nối bằng dây thiết bị màu bạc từ nơi cách xa cả chục mét bỗng bay đến rơi vào trên đầu nàng.
Cảnh này khiến mắt Kiều Tang sáng lên.
Năng lực này quá tiện lợi, đúng là Thần Khí dành cho người lười biếng!
“Đừng nhúc nhích.” Nữ nghiên cứu viên tóc ngắn vẫn không ngẩng đầu, nhưng Kiều Tang biết những lời này là nói với mình.
Chiếc mũ giáp màu bạc không che khuất tầm mắt Kiều Tang, nàng nhìn thấy hình ảnh và số liệu mà nữ nghiên cứu viên tóc ngắn nhận được từ thiết bị đang từ từ nhíu mày.
Trong phút chốc Kiều Tang căng thẳng.
Chắc là không có vấn đề gì chứ?
Nữ nghiên cứu viên tóc ngắn nghiêm nghị, khi không biểu lộ cảm xúc thì trông như giáo viên chủ nhiệm ở trường học, huống chi giờ mặt còn căng thẳng như vậy.
Nhất là thân phận của cô ta và tình hình công việc bây giờ, thật khiến tim Kiều Tang như nhảy lên cổ họng.
“Con tự chủ thức tỉnh à?” Nữ nghiên cứu viên tóc ngắn đột nhiên lên tiếng.
“Vâng, thưa chị, có phải em có vấn đề gì không?” Kiều Tang lo lắng hỏi.
“Không có, con đừng lo.” Nữ nghiên cứu nhìn ra sự bất an của nữ sinh, cô gượng gạo nhếch môi tạo thành một nụ cười miễn cưỡng xem như trấn an.
Đáng sợ quá… Kiều Tang càng lo hơn.
“Trong năm nay, thành phố mình chỉ có 6 đứa bé tự chủ thức tỉnh, thêm cả con nữa. Thành tích của con chắc tốt lắm nhỉ?” Nữ nghiên cứu viên hỏi.
Học giỏi không chắc có thể tự chủ thức tỉnh, nhưng người có thể tự chủ thức tỉnh đều là học bá.
Kiều Tang: “...” Có thể nói nàng thông minh, cũng có thể nói nàng có thiên phú, sao lại lôi chuyện thành tích vào chứ?
Kiều Tang biết cô ấy đang cố gắng xoa dịu sự lo lắng của mình, nhưng kiểu nói chuyện xã giao này thực sự không thích hợp… “Em chỉ hạng ba thôi.” Kiều Tang mặt không đỏ tim không đập nói.
“Hạng ba toàn trường cũng không tệ rồi, nhiều người đứng nhất nhì cũng có thức tỉnh được đâu.” Nữ nghiên cứu viên cười, tuy cứng nhắc nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng.
“Lần thi này em được nhất rồi.” Kiều Tang cũng không lo lắng nữa.
“Sau khi thức tỉnh não vực sẽ khai phát thêm 2%, những người tự chủ thức tỉnh như con cơ bản đều khoảng 5%, mà con đột nhiên tiến bộ cũng là rất bình thường thôi.” Nữ nghiên cứu viên cố giải thích việc Kiều Tang đạt hạng nhất.
Kiều Tang: “...” Khoảng hai phút sau.
Nữ nghiên cứu viên tóc ngắn ngẩng đầu lên tiếng gọi: "Phao Phao Linh."
"Linh."
Phao Phao Linh sử dụng niệm lực đem thiết bị trên đầu Kiều Tang đặt về chỗ cũ.
"Chúc mừng ngươi tự chủ thức tỉnh rất thành công, não vực không có vấn đề gì, chỉ là não vực ba động của ngươi hơi lớn, gần đây nên nghỉ ngơi thật tốt, ăn nhiều một chút đồ ăn như trái cây khô."
Nữ nghiên cứu viên tóc ngắn lấy ra một tờ giấy chứng nhận ký tên đóng dấu rồi đứng dậy đưa cho.
"Cảm ơn."
Kiều Tang tiếp nhận giấy chứng nhận, tảng đá trong lòng cuối cùng đã hoàn toàn hạ xuống.
. . .
. . .
"Thế nào?" Vừa ra khỏi cửa mẹ liền một bước nhanh tiến lên lo lắng hỏi.
Kiều Tang thở dài một hơi, đưa kết quả trong tay cho nàng.
Mặt mẹ trong nháy mắt trắng bệch, một hồi càng không dám nhận lấy nhìn.
"Mẹ, ngươi xem đi." Kiều Tang đưa giấy chứng nhận về phía trước thêm một chút.
Diệp Tương Đình trong lòng lạnh lẽo, không có tự chủ thức tỉnh còn thi điểm 0...
Thực ra coi như không có thi điểm 0, thành tích trước đây của con gái cũng không thể vào được trường cao trung Ngự Thú, điều kiện tiên quyết để vào trường cao trung Ngự Thú là phải thông qua sóng từ trường thức tỉnh ra ngự thú điển, sau đó đạt đủ điểm số.
Thi cấp ba điểm tối đa 650, năm ngoái điểm thấp nhất là 332 điểm.
Nếu là học hành không giỏi thi không đậu thì thôi, tối thiểu cũng đã cố gắng, nhưng con gái lại thi điểm 0 còn nói dối...
Diệp Tương Đình trong chớp mắt sinh ra nghi vấn về việc giáo dục của mình.
Đánh cho một trận đi.
Đứa nhỏ này không đánh không được.
Kiều Tang thấy mẹ nhận lấy giấy chứng nhận cúi đầu nhìn, sống lưng không khỏi dựng lên.
"Bốp."
Kiều Tang ngây người.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận