Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 604: Xong (length: 9183)

Nha Bảo hướng lên chạy.
Có thể sương mù dày đặc giống như cũng đang di động.
Lớp sương mỏng theo khí lưu mà đi, đi theo Nha Bảo hướng, một đường đi lên trên.
Đang chạy gần một phút đồng hồ còn chưa ra khỏi sương mù dày đặc, Kiều Tang vỗ vỗ lưng Nha Bảo, ra hiệu dừng lại.
Nha Bảo hiểu ý Ngự Thú Sư của mình, dừng giữa không trung, cảnh giác quan sát biến hóa chung quanh.
Kiều Tang ngồi trên lưng Nha Bảo, đại não hoạt động cao độ.
Xem ra hướng lên không trung cũng không được, Vụ Ảnh Ake đều không xuất hiện, là chuẩn bị vây chết nàng ở đây?
Vụ Ảnh Ake là sủng thú cấp Tướng không nói, còn ở một nơi bí mật gần đây...
Chi bằng để Nha Bảo phát động công kích quy mô lớn, trực tiếp dụ nó ra thì tốt hơn...
Tình huống bình thường 1vs1 nàng có thể đánh không lại, nhưng đợi Nha Bảo phát động áo nghĩa cấp bậc Hỏa Tinh Vũ, sương mù này nhất định sẽ tan, đến lúc đó không có sương mù dày đặc ảnh hưởng, Tiểu Tầm bảo nàng có thể gọi trở về, có Tiểu Tầm bảo, thêm Nha Bảo cùng Lộ Bảo, đối phó một con hoang dại sủng thú cấp Tướng, bản thân cũng không phải là không có phần thắng...
Duy nhất rắc rối là, nơi này là nơi ở của sủng thú hoang dại, Nha Bảo dùng Hỏa Tinh Vũ, diện tích công kích lớn như vậy cũng không biết có dính đến các sủng thú hoang dại khác, kéo một đợt cừu hận...
Đang suy nghĩ, một Tiểu Tầm bảo đột nhiên xuất hiện bên cạnh.
Nó còn chưa kịp mở miệng, Nha Bảo cấp tốc lùi về sau, kéo giãn khoảng cách, một đạo Hỏa Diễm chói mắt bỗng nhiên trong sương mù dày đặc lóe lên, lộng lẫy lộng lẫy, trực kích Tiểu Tầm bảo.
Ngay lúc Hỏa Diễm vòng xoáy phun ra, mắt Kiều Tang bỗng nhiên trừng lớn, hoảng sợ nói:
"Đây là thật!"
"Nha Nha!"
Nha Bảo giật mình.
Cũng may Tiểu Tầm bảo phản ứng không phải là để trưng, một cái thuấn di tránh thoát Hỏa Diễm vòng xoáy công kích.
"Tìm kiếm!"
Tránh thoát, Tiểu Tầm bảo thuấn di trở về, dùng vẻ mặt không dám tin, bị thương nhìn Nha Bảo.
"Nha Nha..."
Nha Bảo chột dạ không dám đối diện.
"Vừa nãy có một con Quỷ Hoàn U Linh giả đến, Nha Bảo cho rằng ngươi cũng là giả." Kiều Tang vội vàng giải thích.
"Tìm kiếm..."
Tiểu Tầm bảo lộ vẻ "Thì ra là thế", chợt nhìn Nha Bảo thở dài lắc đầu.
Nha Bảo Đại ca ngốc quá, thật giả còn không nhận ra.
"Nha Nha..."
Nha Bảo rất muốn phản bác, nhưng nghĩ đến lúc trước mình tấn công, cảm thấy không phản bác được.
"Thôi." Kiều Tang kết thúc chủ đề, nghiêm mặt nói: "Bây giờ quan trọng là dẫn Vụ Ảnh Ake ra ngoài, bằng không chúng ta sẽ bị vây ở đây."
Nói xong, nàng định mở miệng gọi Nha Bảo thi triển Hỏa Tinh Vũ.
"Tìm kiếm~"
Nhưng vào lúc này, Tiểu Tầm bảo giơ móng trái, tranh công kêu lên một tiếng.
Kiều Tang nhìn sang, chỉ thấy móng trái Tiểu Tầm bảo kết nối hình ảnh 3D khống ảnh hắc ám, một đường hướng phía dưới, xuyên thẳng sương mù dày đặc.
Kiều Tang: "! ! !"
"Cái kia kết nối của ngươi không phải Vụ Ảnh Ake đó chứ?" Mặt Kiều Tang lộ vẻ kinh ngạc.
"Tìm kiếm~"
Tiểu Tầm bảo gật đầu.
Trâu bò quá! Mắt Kiều Tang sáng lên: "Sao ngươi nghĩ đến việc dùng cái bóng kết nối với nó?"
"Tìm kiếm~"
Tiểu Tầm bảo thấy Ngự Thú Sư phản ứng liền biết mình làm chuyện lớn, nó kêu lên, giọng điệu và vẻ mặt lộ vẻ dễ dàng tự tin, bộ dạng "Ta tiện tay làm vậy thôi", ý bảo là nó ở cuối sương mù dày đặc, nó nghĩ lôi nó ra để đi xuyên qua mảnh sương mù này, sẽ không lạc đường.
Có sủng thú đầu óc thông minh quả thật quá nhàn... Kiều Tang vui mừng khôn xiết, chợt nghĩ ra điều gì, khó hiểu nói: "Nó cứ để cho ngươi dùng cái bóng lôi kéo vậy à?"
"Tìm kiếm~"
Tiểu Tầm bảo lúc lắc móng vuốt, tên kia đang ngủ, căn bản không chú ý tới nó.
Hả, ngủ? Nói cách khác, sương mù dày đặc này là vô ý thức thi triển? Không thể nào... Kiều Tang luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Thép thép!"
Lúc này, Thép Bảo bị Kiều Tang ôm kêu một tiếng rất nghiêm túc.
Kiều Tang lúc này mới nhận ra mình vẫn đang ôm Thép Bảo, vội thả tay ra.
"Thép thép!"
Thép Bảo vỗ cánh bay sang một bên, biểu cảm nghiêm túc lặp lại lời vừa rồi.
Kiều Tang trầm mặc lát, khó khăn hỏi: "Ngươi nói ở đây có hai con Vụ Ảnh Ake?"
"Thép thép!"
Thép Bảo thành thật gật đầu.
Vậy thì đúng, khó trách cái bóng Tiểu Tầm bảo cột trên người Vụ Ảnh Ake không phản ứng, hóa ra là có hai con... Xong xong, một con sủng thú cấp Tướng còn có thể liều, hai con sủng thú cấp Tướng đánh thế nào... Kiều Tang không hề nghi ngờ Thép Bảo, nàng hít sâu một hơi, cố gắng tỉnh táo lại.
Còn một biện pháp...
Kiều Tang quay sang nhìn Thép Bảo, tốc độ nói cực nhanh:
"Chúng ta đi thôi, không gian di động ra ngoài, ta không chắc đi ra vẫn ở bên ngươi, nhưng ta đảm bảo lần sau nhất định sẽ mang ngươi quay về."
Tiểu Tầm bảo không quen địa hình nơi này, huống hồ còn trong sương mù dày đặc, không gian di động chắc chắn không định vị chính xác tọa độ được, nhưng lúc này an toàn mới là quan trọng nhất.
"Thép thép!"
Thép Bảo không chút do dự gật đầu.
Nó luôn luôn lý trí, biết lúc này đi là lựa chọn tốt nhất.
Kiều Tang thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này quay sang Tiểu Tầm Bảo: "Tiểu Tầm..."
Đúng lúc này, sương mù dày đặc cuộn lên, một trận gió thổi đến, thổi rơi mũ trên đầu Thép Bảo xuống, rơi vào sương mù dày đặc.
Thép Bảo cảm nhận cái đầu lạnh toát, nhìn về phía hướng mũ rơi, con ngươi hơi co lại, vô thức vỗ cánh đuổi theo.
Kiều Tang: "! ! !"
Kiều Tang vô cùng ngạc nhiên, nàng không thể ngờ Thép Bảo luôn thông minh, biết xem xét thời thế lại vì một cái mũ đặt mình vào nơi nguy hiểm.
Điều này không giống nó...
Kiều Tang không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng cảm nhận phương vị của Thép Bảo.
Không cảm nhận được... Toàn thân Kiều Tang căng cứng.
Thép Bảo không giống Tiểu Tầm bảo, vẫn chỉ là sủng thú sơ cấp, sẽ không ẩn thân, càng không thuấn di và di chuyển không gian, nếu như gặp Vụ Ảnh Ake, trong sương mù dày đặc, dù bị thương nàng cũng không thu lại vào ngự thú điển...
Kiều Tang nghĩ tới đây, không do dự, trầm giọng nói ra phương án một nàng đã nghĩ kỹ trước đó:
"Nha Bảo, Hỏa Tinh Vũ."
"Nha!"
Nha Bảo hét lớn một tiếng, hơi ngửa đầu, một cầu năng lượng mang uy lực khủng khiếp từ miệng nó "vút" một tiếng nhanh chóng bay lên cao.
Đợi đến điểm cao nhất, bỗng nhiên nổ tung.
Mưa lửa rơi xuống, điên cuồng khuấy đảo sương mù dày đặc trắng xóa.
"Phanh phanh phanh!"
Theo tiếng nổ đinh tai nhức óc, mơ hồ thấy bên dưới là một màu đỏ thẫm bốc cháy.
...
"Thép thép..."
Thép Bảo thật ra vừa đuổi theo đã hơi hối hận.
Nó cảm thấy mình vừa như bị ma ám, lại vì một cái mũ mà đuổi theo.
Cái mũ này vốn là bị nó "bắt buộc" đội, vứt đi thì càng tốt.
Coi như muốn che trọc, cũng có thể đi mua cái mới.
Sao lại đuổi theo...
Đầu óc Thép Bảo phân tích lý tính, tốc độ bay xuống không những không giảm, còn hơi tăng.
Rất nhanh, nó thấy chiếc mũ hoa oải hương kia.
"Thép thép!"
Mắt Thép Bảo sáng lên, tăng tốc, ngậm mũ trong miệng.
Bỗng nhiên, nó ý thức được gì đó, cứng đờ ngẩng đầu.
Chỉ thấy một đôi mắt đỏ lớn hơn cả người nó đang lạnh lùng nhìn chằm chằm.
"Thép thép..."
Thép Bảo trong một giây đầu óc trống rỗng.
Dù thông minh đến đâu, kỳ thực nó vẫn là con ấu thú chưa đến một tuổi, nào đã trải qua uy áp trực diện của tồn tại cường đại như vậy.
Thép Bảo ngậm chặt mũ, cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Lúc này, nhiệt độ chung quanh bỗng nhiên tăng lên.
Thép Bảo lập tức tỉnh táo, ngơ ngác ngẩng đầu.
Mảng lớn ánh lửa rơi xuống.
"Phanh phanh phanh!"
"Vụ Ảnh!"
Theo tiếng nổ liên tiếp không ngừng, con mắt đỏ ban đầu lạnh lùng trước mặt chuyển sang cảm xúc đau khổ.
Mắt Thép Bảo bỗng nhiên sáng lên, vỗ cánh chuẩn bị trốn dưới đầu Vụ Ảnh Ake khổng lồ.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, một đạo lửa lóe lên, Thép Bảo thoáng chốc cảm thấy mình đến một nơi ấm áp quen thuộc.
"Ngươi không sao chứ?" Kiều Tang hỏi.
"Thép thép..."
Thép Bảo ngẩng đầu, nhìn Kiều Tang, biểu cảm ngây ngốc, trông hơi ngớ ngẩn.
Xong, như bị dọa choáng rồi... Kiều Tang trong lòng lạnh toát, hô: "Tiểu Tầm bảo!"
Được rồi, mọi chuyện chờ thoát nạn rồi tính! (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận