Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 334: Huyễn thú (length: 7950)

Kiều Tang thân thể đột nhiên cứng đờ, chậm rãi quay đầu.
Trương Vinh Đường ánh mắt quét tới, cùng đối đầu, khóe miệng nhếch lên, tuy là cười, nhưng cho người cảm giác lại cùng vừa rồi hình tượng ông chú hiền hòa hoàn toàn khác biệt.
Cảm giác lạnh lẽo từ xương cụt dâng lên, bay thẳng đỉnh đầu, Kiều Tang như là mèo xù lông, một tiếng quốc túy thốt ra đồng thời cấp tốc nhảy lùi một bước dài.
Nàng cũng không phải bị nam nhân đột nhiên xuất hiện dọa đến như vậy, mà là bị con sủng thú cao hơn 4 mét bên cạnh nam nhân dọa đến.
Sủng thú không đáng sợ, sủng thú hệ U Linh cũng không đáng sợ, nhưng trong hoàn cảnh này đột nhiên nhìn thấy một con hình thể cao lớn, thân thể màu sắc gần như hòa vào bóng đêm, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ngươi, sau đó còn nở nụ cười để lại cả nước miếng sủng thú hệ U Linh, vậy thì rất đáng sợ!
Chỉ một chút như vậy, suýt chút nữa dọa Kiều Tang chết tại chỗ.
Cái kiểu ra sân này là kiểu gì vậy? !
Còn có ngươi cười thì cười đi! Nhìn ta chảy nước miếng là ý gì!
Có lẽ là Kiều Tang kinh hãi quá mức rõ ràng, con sủng thú hệ U Linh mắt đỏ như máu "hụt hơi" một chút, hút trở lại nước miếng sắp chảy tới cằm.
Kiều Tang: "! ! !"
Ngô Sướng vì thường xuyên đến nghĩa địa nên đã có sức kháng cự với hiệu ứng kinh khủng gia tăng của hoàn cảnh này, ngược lại không lo lắng bất an như Kiều Tang.
Hắn nhìn Trương Vinh Đường đi mà quay lại cùng con sủng thú cao hơn 4 mét, kết hợp với câu nói "Cầu vận rồi, ta rốt cục chờ được ngươi" vừa rồi, trong đầu hiện lên những suy nghĩ hỗn loạn, xen lẫn bối rối và mờ mịt.
Ngô Sướng cũng không ngốc.
"Trương thúc, sao chú lại quay lại rồi?" Hắn nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Hơn nữa bên cạnh chú sao lại đứng một con ác linh chỉ biết nói bậy?"
Mặc dù có suy đoán, nhưng Ngô Sướng không muốn tin vào thực tại này, hắn muốn chính miệng Trương thúc nói cho hắn biết.
Chỉ cần Trương thúc mở miệng, mặc kệ nói gì, hắn nghĩ hắn đều nguyện ý tin tưởng.
Trước kia, hắn luôn cảm thấy mình là kẻ thừa thãi, cha mẹ như đá bóng đá hắn hết chỗ này đến chỗ khác, hắn không nghĩ ra vì sao cha mẹ muốn sinh ra hắn.
Ông nội đã cao tuổi, một mình ở trong nhà cũ, mặc dù đối với hắn rất tốt, nhưng hắn luôn cảm thấy ông nội giữ hắn lại chỉ vì muốn có người bầu bạn mà thôi.
Người này có thể là Ngô Nhất, Ngô Nhị, Ngô Tam, Ngô Tứ, cũng không nhất thiết phải là hắn Ngô Sướng.
Về sau, hắn gặp Trương thúc.
Giống như tất cả các người cha trên đời, chú sẽ chở hắn đi câu cá bằng xe đạp, sẽ lập tức chú ý khi hắn không khỏe rồi đưa đến bệnh viện, cho hắn ý kiến lúc chọn sủng thú, còn đốc thúc hắn làm bài tập.
Mỗi lần về nhà, điều chờ đợi hắn đều là hương thức ăn thơm phức.
Hắn vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Trương thúc, chú cười nói: "Con trai, tóc mái của cháu dài quá, nên cắt bớt đi, nếu không thì không tốt cho mắt." Dáng vẻ ấy.
Sự xuất hiện của Trương thúc khiến hắn rốt cục cảm thấy mình không còn là kẻ thừa thãi nữa.
Đã có một thời gian dài hắn đều đang nghĩ, tại sao mình không phải là con trai của Trương thúc?
Trương thúc như vậy, sao có thể là giả được?
Ngô Sướng nhìn Trương Vinh Đường, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng chờ mong.
Đáp lại hắn là một trang bị hình tròn trong suốt từ trên trời giáng xuống.
Trang bị rơi xuống, vừa vặn gắn vào thân cầu vận kéo, sau đó với tốc độ mắt thường cũng thấy được sắp mở miệng tự động khép lại.
Ngay sau đó, "vút" một tiếng xé gió xẹt qua đỉnh đầu, chỉ thấy một con Phi Ưng Tráng Thống tựa như vừa phóng ra một quả đạn pháo, lao xuống dùng móng vuốt sắc nhọn tóm lấy trang bị chứa cầu vận kéo.
Phi Ưng Tráng Thống cũng không bay đi, mà là vỗ cánh ngừng bay đến bên người Trương Vinh Đường.
"Vận Vận!" Cầu vận kéo phủ đầy lụa trắng không ngừng gõ và công kích trang bị trong suốt, nhưng trang bị vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại, một vết nứt cũng không có.
"Ta vốn không muốn động thủ trước mặt ngươi." Trương Vinh Đường thản nhiên nói: "Nhưng ai bảo ngươi dẫn theo một đứa trẻ có sủng thú hệ U Linh đến đây."
Hắn nhìn Tiểu Tầm Bảo mặt vô tội một chút, tiếp tục nói: "Nó nhất định đã nhìn thấy ác linh nói bậy bên cạnh ta, ta hết cách rồi."
"Tìm? !" Tiểu Tầm Bảo bị nhìn như vậy, lộ vẻ mộng bức dùng ngón ngắn chỉ chỉ chính mình.
Chuyện này thì có liên quan gì đến nó? !
Mặc dù Trương Vinh Đường không trả lời câu hỏi của hắn, nhưng việc này cũng không khác gì trả lời, vành mắt Ngô Sướng trong chốc lát đã đỏ hoe, hắn cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống, hỏi: "Trương thúc, chú bắt nó làm gì?"
Còn có thể làm gì nữa! Khế ước chứ sao! Kiều Tang thầm gào thét trả lời.
Làm ơn đi!
Đây chính là cầu vận kéo đấy!
Cầu vận kéo đó! Huyễn thú trong truyền thuyết!
Huyễn thú, một loại sủng thú còn hiếm hơn cả Thần thú.
Thần thú còn có thể nghiên cứu đột phá giới hạn chủng tộc, nuôi dưỡng trong số các sủng thú có thể tiến hóa lên cấp Thần, nhưng huyễn thú thì không.
Mỗi huyễn thú đều có kỹ năng và đặc tính chuyên biệt, cộng thêm độ hiếm có, có thể nói, xét ở một góc độ nào đó thì nó còn trâu bò hơn cả Thần thú.
Cầu vận kéo, một con huyễn thú có thể đem lại vận may cho người khác.
Truyền thuyết kể rằng, người nào được nó chúc phúc, mọi ước muốn sẽ thành hiện thực, chỉ cần dám làm thì cả thế giới đều sẽ đến giúp đỡ.
Có bộ phim kể rằng nhân vật chính sự nghiệp tình yêu đều thất bại nên muốn tìm đến cái chết mà nhảy núi gặp được cầu vận kéo, sau đó ngẫu nhiên gặp được Thần thú bị thương nên nhặt được lợi ích, vả mặt đám người từng xem thường hắn, cưới được cô vợ giàu có, cuối cùng đi đến đỉnh cao cuộc đời.
Nếu không phải đạo diễn bộ phim kia bỏ công nghiên cứu kỹ càng, phác họa cầu vận kéo với hình dáng trong suốt, hai ba cái tai có lỗ như vậy, thì Kiều Tang cũng chẳng dám liên hệ con sủng thú mặc vải trắng trước mặt với huyễn thú trong truyền thuyết.
Sủng thú trâu bò như vậy bị bắt chắc chắn là để khế ước chứ gì! Chẳng lẽ bắt xong lại hợp tác phát cái status lên bạn bè rồi thả đi à?
Đáng tiếc, nếu không có vị ông chú này, thì nàng cũng có thể chụp vài tấm hình kỷ niệm rồi.
Huyễn thú đấy, đời này không biết có gặp được con thứ hai nữa không.
Việc ông chú này bắt cầu vận kéo thì Kiều Tang không có ý định tham gia náo nhiệt.
Ngự Thú Sư bắt sủng thú là chuyện rất bình thường, chỉ có điều thường đều ở trong bí cảnh mới làm như vậy, dù sao trong thành thị thì ít khi phát hiện được sủng thú hoang dã mà mình muốn khế ước.
Về phần khế ước cầu vận kéo nàng căn bản không nghĩ tới.
Có năng lực gì thì làm việc đó, hiện tại ngự thú điển của nàng chưa có trang thứ tư, không nói, đến Nha Bảo của bọn nó nàng còn nuôi sắp không nổi nữa.
Lộ Bảo lúc trước ít nhất cũng lưu lạc ở hậu viện nhà mình, còn có chút tình cảm cơ bản.
Cầu vận kéo thì không như vậy, ngay cả một câu cũng chưa từng nói.
Nói đi nói lại, dù nàng có lòng tốt muốn giúp đỡ thì cũng đánh không lại, vẫn là không xen vào chuyện người khác thì hơn. Kiều Tang tự nhận không có tình tiết chủ nghĩa anh hùng gì.
"Bắt nó?" Trương Vinh Đường cười một tiếng, từ móng vuốt của Phi Ưng Tráng Thống nhận lấy trang bị hình tròn chứa cầu vận kéo đưa ra trước mắt: "Ta cũng không muốn đối xử với nó như vậy, nhưng ai bảo nó cứ trốn tránh ta mãi, hết cách rồi, ta chỉ có thể làm như vậy."
"Vận Vận!" Cầu vận kéo giận dữ tấn công trang bị.
Trương Vinh Đường nhìn chằm chằm cầu vận kéo, ánh mắt kia như đang nhìn một đứa bé cố tình gây sự: "Vô dụng thôi, đây là ta đã bỏ ra "
Lời còn chưa dứt, một luồng Hỏa Diễm cực nóng đột nhiên tập kích đến.
"Nha Nha!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận