Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 329: Sớm giao lưu (length: 7929)

Quỷ hỏa từ bốn phương tám hướng đánh tới, tựa hồ tránh cũng không thể tránh, nhưng lại chừa lại một cái khe hở.
Kiều Tang nhìn vị trí trên Lộ Bảo, không chút do dự hô: "Nhảy!"
Lộ Bảo cái đuôi hướng mặt đất dùng sức hất lên, tứ chi dùng sức, bỗng nhiên liền nhảy lên một cái.
"Ầm! ! !"
Mười mấy đoàn quỷ hỏa đụng vào nhau phát ra tiếng vang lớn.
Từ Nghệ Tuyền thấy thế, trong lòng vui mừng.
Ổn!
Thả quỷ hỏa mục đích cũng không phải là để công kích được Băng Lộ Kỳ Á, mà là để nó nhảy về phía chỗ nàng cố ý để lại kia!
Mỗi ngày thi đấu vòng loại đều sẽ công bố danh sách từ một ngày trước, nàng tự nhiên biết hôm nay là đối chiến với Kiều Tang.
Sau một thời gian ở chung huấn luyện, nàng rất rõ ràng thực lực của Kiều Tang biến thái muốn chết, nếu không có chuẩn bị trước, sợ là từ đầu đến cuối tiết tấu đối chiến đều sẽ bị nắm đi.
Tuy cảm thấy tỷ lệ Kiều Tang biến thái ở thi đấu vòng loại liền phái Băng Lộ Kỳ Á ra là rất thấp, nhưng vì cẩn thận, tối hôm qua nàng vẫn là chuẩn bị một bộ chiến thuật đối phó Băng Lộ Kỳ Á.
Băng Lộ Kỳ Á là sủng thú quý hiếm, chỉ bị thương nhẹ nàng đều có thể phải đi đồn cảnh sát.
Thêm việc Băng Lộ Kỳ Á còn biết trị liệu bằng thần quang phổ chiếu, nên chỉ có thể đánh trọng thương dẫn đến ngất xỉu mới có thể thắng, muốn xuống tay như vậy nguy cơ phải đi đồn cảnh sát quá lớn.
Thủ đoạn duy nhất ôn hòa để thắng là dẫn Mộng Linh dẫn nó vào mộng cảnh, rồi kéo nó ra, không đúng, ôm nó ra khỏi phạm vi sân đấu!
Lộ Bảo vừa nhảy vọt lên giữa không trung, dẫn Mộng Linh lại đột nhiên hiện ra trước mặt nó, đồng thời mắt hiện ra ánh sáng đỏ quỷ dị.
Thấy cảnh này, khán đài xôn xao.
"Ai nha nha! Con dẫn Mộng Linh này rõ ràng đã ở sẵn vị trí kia chờ Băng Lộ Kỳ Á nhảy!"
"Chiêu này chính là dẫn mộng, nghe nói trúng chiêu này là cùng thua không có gì khác biệt."
"Muốn thoát khỏi dư ba quỷ hỏa thì phải nhảy cao, Từ Nghệ Tuyền hiển nhiên đã tính xong điểm này để dẫn Mộng Linh chờ sẵn, với độ cao hiện tại của Băng Lộ Kỳ Á rơi xuống đất ít nhất cũng phải hai giây trở lên, thời gian để thi triển dẫn mộng là đủ."
"Đừng mà! Băng Lộ Kỳ Á của ta nếu vào mộng cảnh, ngã xuống không đau chết sao!"
"Chờ một chút, mọi người nhìn! Mắt con Băng Lộ Kỳ Á này hình như nhắm rồi!"
Chỉ thấy Băng Lộ Kỳ Á đang nhảy vọt trên không trung hai mắt nhắm nghiền, căn bản không có đối diện với con mắt đỏ của dẫn Mộng Linh!
"Tuyết mịn." Lúc này, Kiều Tang mở miệng nói.
"Lộ."
Lộ Bảo lặng lẽ mở một con mắt, xác nhận đối phương đang ở trước mắt, liền lập tức nhắm lại, sau đó miệng hơi mở, màu trắng Tuyết Tinh lập tức đóng băng con dẫn Mộng Linh đang ở khoảng cách không đến 10 công lại.
Theo lý thuyết tuyết mịn là kỹ năng cấp thấp, dẫn Mộng Linh là sủng thú trung cấp chỉ cần quằn quại chút là có thể giải băng, nhưng vì khoảng cách quá gần, thực sự chính là đầu đụng tới để bị đông lạnh.
Thêm vào độ thành thạo giờ không phải là lúc xưa, dẫn Mộng Linh một lúc không thể nào thoát ra khỏi đóng băng.
Vì vấn đề thị giác, Từ Nghệ Tuyền không thấy Lộ Bảo nhắm mắt, lúc nhìn thấy dẫn Mộng Linh bị đóng băng, tâm trạng lập tức chuyển ngoặt.
Cho nên mới nói con người không thể quá vui, nếu không sẽ dễ bị sầu não.
Chiêu dẫn mộng vậy mà không có tác dụng với Băng Lộ Kỳ Á?! Từ Nghệ Tuyền không kịp nghĩ ngợi vấn đề ở chỗ nào, hô lớn: "Quỷ hỏa!"
Móng vuốt con dẫn Mộng Linh đang bị đóng băng dưới đất hơi giật giật.
Đúng lúc này, Lộ Bảo đã mở mắt đuôi vẫy xuống, đại lượng dòng nước trong khoảnh khắc tụ lại ở đuôi nó.
Một giây sau, đuôi mang theo dòng nước màu lam hung hăng vung về phía dẫn Mộng Linh.
"Ầm! ! !"
Lớp băng vỡ nát trong nháy mắt, mảnh băng văng ra tứ tung, dẫn Mộng Linh nhận xung kích bay ngược ra gần mười mét mới khó khăn lắm dừng lại.
"Ác Mộng Chi Vương!" Từ Nghệ Tuyền đau khổ kêu lên.
"Dẫn dẫn."
Dẫn Mộng Linh mở to mắt, gian nan giật giật.
Sủng thú hệ U Linh là giấy vụn ai ai cũng biết.
Nhưng Từ Nghệ Tuyền không biết là bồi dưỡng thế nào, dẫn Mộng Linh trực diện nhận một công kích lớn như vậy thế mà không ngã xuống ngay, mà là lê lết thân thể tàn tật đứng dậy.
Giờ phút này, khán giả ai nấy đều có chút xúc động.
"Này các ngươi nói xem, con dẫn Mộng Linh này phòng ngự so với các sủng thú U Linh khác là hơi dày ha."
"Không biết Băng Lộ Kỳ Á dùng sức đánh như thế, đuôi nó có đau không."
"Mọi người có tò mò vì sao con Băng Lộ Kỳ Á vừa rồi nhắm mắt không?"
"Còn vì sao nữa, chắc là do Kiều Tang đã nói với nó trước đó rồi."
"Con dẫn Mộng Linh này cũng kiên cường đó, lần trước ta thấy một con sủng thú hệ U Linh ôm Ngự Thú Sư khóc như mưa, về sau hỏi mới biết là do chưa ăn no."
"Dù sao Từ Nghệ Tuyền cũng từng đạt hạng ba toàn tỉnh, con dẫn Mộng Linh được nhiều người kiêng dè như thế, sao có thể nhanh chóng thua được chứ." Trên khán đài, một người đàn ông có khuôn mặt "thể chế" lên tiếng.
"Cù!"
Người này vừa dứt lời, tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.
"Người thắng, Kiều Tang trường Thánh Thủy!"
Thì ra là vị trí dẫn Mộng Linh bị đánh bay tới đã nằm ngoài phạm vi thi đấu.
Người đàn ông mặt "thể chế" trong lòng thực sự như có vạn con ngựa phi nước đại, ghét nhất bị vả mặt nhanh như vậy!
Trong lòng cũng như có vạn con ngựa đang phi là Kiều Tang.
Sao lại bay ra ngoài sân vậy chứ!
Điểm số của ta!
Điểm số của nàng!
Kiều Tang hận rèn sắt không thành thép nhìn con dẫn Mộng Linh đang ngơ ngác vì biết mình thua.
Có lẽ là vì bị nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Dẫn Mộng Linh chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Một người một thú mắt đối mắt.
Ngươi sao lại bất tài thế, bay xa như vậy làm gì. Kiều Tang nhìn nó thở dài.
"Dẫn "
Dẫn Mộng Linh không nhịn được đọc hiểu ý nghĩa, vốn đang cố gắng chống đỡ giờ tức đến không thở nổi.
Hai mắt nhắm lại.
Bất tỉnh.
Kiều Tang sửng sốt, giờ mới ngã thì số điểm đó hẳn vẫn cộng thêm cho Lộ Bảo mà nhỉ.
Trận đấu kết thúc, Kiều Tang ôm Lộ Bảo về khán đài.
Đoạn đường này gây náo động không thôi cho khán giả, ai nấy mắt đều dán nhìn về trước hàng ghế, cả đám chẳng có tâm tư xem tiếp trận đấu.
"Vừa rồi lúc Băng Lộ Kỳ Á nhảy lên thì nhắm mắt lại sao?" Từ Nghệ Tuyền nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng không kìm được hỏi.
"Đúng vậy." Kiều Tang gật đầu nói.
"Vậy là ngươi đã sắp xếp trước rồi?" Từ Nghệ Tuyền hỏi: "Lúc thi đấu ta không nghe thấy ngươi chỉ huy."
Kiều Tang "Ừ" một tiếng:
"Ta hôm qua chỉ nói với Lộ Bảo, lúc bị ép phải hành động mà không thấy tung tích của dẫn Mộng Linh, thì phải chuẩn bị nhắm mắt ngay, tất cả đều là Lộ Bảo tự mình ngộ nhanh thôi."
Diễn đàn phân tích bài đăng của Từ Nghệ Tuyền có nhắc đừng đối diện dẫn Mộng Linh quá hai giây, đương nhiên nàng phải trao đổi với Lộ Bảo trước rồi.
"Lộ."
Lộ Bảo tỏ vẻ cao ngạo kêu một tiếng, ý nói đây chỉ là cơ thao bình thường.
Từ Nghệ Tuyền thấy thua một bước cờ trong lòng thở dài, chợt nghĩ đến gì đó, nhìn Băng Lộ Kỳ Á trong ngực Kiều Tang một chút, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, sau đó thận trọng hỏi: "Ta là bên thua, hẳn không cần đi đồn công an chứ?"
Kiều Tang: "."
Đề cử một quyển ngự thú văn « Trời ạ! Thú cưng ngự là sứa » Tác giả mới vào nghề, mọi người ủng hộ xem thử nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận