Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 373: Là ai nói Kiều Tang nhất định sẽ thua? (length: 8615)

Tóc hơi xoăn nam tính nhân viên công tác lập tức đặt điện thoại xuống ngẩng đầu lộ ra nụ cười tiêu chuẩn nghề nghiệp: "Thẻ thông tin."
Kiều Tang đưa thẻ thông tin tới.
Nam tính nhân viên công tác nhận lấy thẻ thông tin đặt lên máy quét, còn chưa kịp nhìn kỹ đã hỏi: "Ngài muốn sửa đổi thông tin thú cưng phương diện nào?"
"Ta Viêm Linh khuyển tiến hóa rồi, ta muốn đổi một chút." Kiều Tang đáp lời.
Nàng không giống như lúc trước sửa đổi thông tin thú cưng, lập tức triệu hồi thú cưng ra.
Thú cưng cao cấp hình thể cơ bản đều thuộc loại thú cưng cỡ vừa đến lớn, lúc Trung tâm Ngự Thú ít người thì không sao, nếu người càng đông, thú cưng hình thể này triệu hồi ra sẽ có chút hỗn loạn.
Để duy trì trật tự, Trung tâm Ngự Thú có quy định, thú cưng hình thể từ 3 mét trở lên không được triệu hồi ở sảnh làm việc.
Nếu muốn sửa đổi cấp bậc thú cưng là thú cưng cao cấp trở lên, thì phải đến phòng chuyên dụng mới có thể triệu hồi nghiệm chứng.
Nữ nhân viên công tác tóc búi cao bên cạnh khẽ động lỗ tai, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô gái phía trước cửa sổ.
Cô vừa nói cái gì? Sửa thông tin Viêm Linh khuyển? !
Nam nhân viên công tác tóc hơi xoăn cùng nàng ăn ý ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt giống nhau như đúc.
Thấy vậy, Kiều Tang rất bình tĩnh.
Hết cách rồi, nhìn thấy loại vẻ mặt này nhiều quá cũng tê luôn rồi.
Viêm Linh khuyển? Tiến hóa? Sao có thể? !
Đồng tử nam nhân viên công tác tóc hơi xoăn co rút lại, cảm xúc khiếp sợ mờ mịt trong nháy mắt cuộn trào dâng lên, hắn vội cúi đầu nhìn thông tin trên máy tính.
Ngọa Tào! Thật là Viêm Linh khuyển!
"Mời đi theo ta!" Mắt nam nhân viên công tác tóc hơi xoăn sáng lên, đứng bật dậy, giọng nói gấp gáp, dường như không muốn chậm trễ một giây nào.
"Được." Kiều Tang gật đầu.
Nàng theo nhân viên công tác nam đi vào căn phòng đầu tiên bên trái cuối sảnh tầng một.
Quá may mắn! Ngự Thú Sư Viêm Linh khuyển thế mà lại đến chỗ bọn họ! Cảm tạ nghèo khó để ta không lựa chọn xin nghỉ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Viêm Linh khuyển tiến hóa rồi? ! Ngự Thú Sư của nó không phải là học sinh cấp ba à. . . Nữ nhân viên công tác tóc búi cao kìm nén sự kích động đứng dậy theo phía sau.
. . .
"Nha!"
Sau hai mươi phút, Nha Bảo nhìn hai đôi tay sờ soạng mình nửa ngày cuối cùng không nhịn được kêu một tiếng.
Hai nhân viên công tác lúc này mới luyến tiếc thu tay về.
"Hình thái tiến hóa của Viêm Linh khuyển tên gì?" Nam nhân viên công tác tóc hơi xoăn hỏi.
Theo quy định của liên minh, người đầu tiên nuôi dưỡng được thú cưng hình thái tiến hóa mới có tư cách đặt tên cho thú cưng đó.
"Liệu Tinh khuyển, Liệu là bốc cháy, tinh là trời sao." Kiều Tang trả lời.
Nữ nhân viên công tác tóc búi cao thành khẩn nói: "Hay quá đi! Cái tên này đặt, nghe xong ta cảm thấy rất có trình độ!"
"Đúng vậy, nếu là ta, chắc chắn nghĩ không ra cái tên nào dễ nghe như vậy." Nam nhân viên công tác tóc hơi xoăn phụ họa.
Cũng không đến mức đó, đây là hệ thống vốn có, không phải ta nghĩ, nhưng cũng không trách nhiều người thích khen người khác, cảm giác thật sự rất tốt. . . Kiều Tang toe toét miệng cười, đắm mình trong cầu vồng rắm: "Đâu có đâu có."
Thấy nịnh bợ vừa đủ, nữ nhân viên công tác tóc búi cao mới thận trọng hỏi: "Tôi có thể xin chữ ký không?"
"Tôi cũng muốn!" Nam nhân viên công tác tóc hơi xoăn vội vàng nói.
Ái chà, bây giờ có người xin mình chữ ký rồi sao? Cũng ngại quá. . . Kiều Tang gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói:
"Được thôi."
Hai nhân viên công tác lập tức kích động vô cùng.
"Chờ tôi chút, tôi đi tìm mực dấu với giấy!" Nữ nhân viên công tác tóc búi cao vừa nói vừa chạy đi.
"Giúp tôi lấy một tờ giấy luôn!" Nam nhân viên công tác tóc hơi xoăn hô theo.
Mực dấu. . . Kiều Tang ngơ ngác một chút, cảm thấy có gì đó là lạ.
Ba phút sau.
Nữ nhân viên công tác tóc búi cao ôm một mâm mực dấu màu lam cực lớn cùng một bộ quần áo đặt xuống đất, nói: "Giấy lớn như móng vuốt Liệu Tinh Khuyển tôi không tìm thấy ngay được, vẫn là ký lên áo tôi đi!"
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Nha Bảo bằng ánh mắt mong chờ.
Kiều Tang: ". . ."
À, hóa ra là muốn Nha Bảo ký tên. . .
. . .
Từ Trung tâm Ngự Thú ra, Kiều Tang nhớ đến chuyện Tiểu Tầm bảo cần đá quý gắn thủ bộ, lấy điện thoại ra tìm kiếm địa chỉ tiệm trang sức lớn nhất thành phố Khai Nam, nhìn thử, cách vị trí hiện tại khoảng 11 cây số.
Nàng không chọn bắt xe, mà là phóng to chỉ dẫn trên điện thoại rồi hỏi Tiểu Tầm bảo: "Có thể trực tiếp di chuyển đến đây không?"
Sau hai ngày quan sát, Kiều Tang xem như đã phát hiện, tỉ lệ định vị tọa độ khi Tiểu Tầm bảo dùng di chuyển không gian đúng là kém đến không tưởng nổi.
Nếu là nơi mắt thường có thể thấy thì định vị không vấn đề gì.
Nhưng nếu cần dùng tinh thần lực dựa theo hình dạng bản đồ trong đầu mà định vị thì vấn đề lớn.
Bởi vì căn bản chưa lần nào định vị chính xác!
Nếu không phải tối qua lúc Tiểu Tầm bảo luyện tập di chuyển không gian, nàng lấy từ đống đạo cụ đã bao hết trong tiệm đạo cụ lần trước một cái dây chuyền định vị hai chiều cho Tiểu Tầm bảo đeo lên, có lẽ đêm nay phải đi cục cảnh sát đăng ký thú cưng lạc đường rồi.
Thực ra cứ luyện di chuyển không gian như thế, có bàn tay vàng thêm điểm thành thục, Tiểu Tầm bảo sớm muộn gì cũng có thể định vị tọa độ thành công.
Nhưng di chuyển không gian là kỹ năng cao giai, dùng một lần hao tốn không ít năng lượng, lại thêm Tiểu Tầm bảo so với Nha Bảo với Lộ Bảo thì có thể xem là lười, muốn luyện đến định vị tọa độ chính xác e là phải hơn mấy tháng nữa mới được.
Kiều Tang cảm thấy rất cần phải thỉnh thoảng huấn luyện có mục tiêu kỹ năng này.
Nàng thề, mình tuyệt đối không phải là muốn mau chóng cảm nhận được cảm giác buổi sáng một phút trước giờ vào lớp mới tỉnh dậy thuấn di từ nhà đến trường.
"Tìm~"
Tiểu Tầm bảo bay đến bên cạnh điện thoại liếc nhìn, vỗ ngực ra vẻ không vấn đề gì.
Một giây sau, nó đã vươn móng lên người Kiều Tang.
Mắt Kiều Tang tối sầm lại, đợi đến khi nhìn thấy rõ thì thấy mình đang ở trong một căn phòng cạnh hồ bơi.
Xung quanh những soái ca mỹ nữ mặc bikini và quần đùi kinh ngạc nhìn qua.
Quả nhiên đến chỗ khác rồi. . . Kiều Tang mặt không đổi sắc, chọc chọc mặt Tiểu Tầm bảo.
"Tìm..."
Tiểu Tầm bảo ngượng ngùng kêu một tiếng, tỏ ý vừa nãy chỉ là sai lầm.
Rất nhanh, trước mắt Kiều Tang lại tối sầm, sau đó, nàng thấy vô số xe cộ kèm theo tiếng còi chói tai ào đến chỗ mình.
Kiều Tang: "!!!""
Kiều Tang tim đập loạn, chữ "Ngọa tào" vừa lên đến cổ họng, cảnh tượng trước mắt chợt biến mất.
Giây sau, nàng thấy mình ở một gian phòng trang trí giản lược.
Kiều Tang thở phào nhẹ nhõm, vịn tường, cảm giác như cả người sống lại.
"Tìm!"
Tiểu Tầm bảo kêu lên, tỏ ý lần sau chắc chắn thành công!
Khi nó định tiếp tục dùng di chuyển không gian thì Kiều Tang bắt lấy móng vuốt của nó.
"Tìm?"
Tiểu Tầm bảo lộ vẻ nghi hoặc.
"Để ta chậm rãi chút đã. . ." Kiều Tang vịn tường, lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Dù ai đột nhiên xuất hiện giữa đường lớn, còn bị một đống xe lao về phía mình, chắc chắn đều phải chậm một buổi rồi.
Lúc này, tiếng mở cửa vang lên bên ngoài.
Ngay sau đó, tiếng bước chân trước sau truyền vào tai.
Có người về. . . Kiều Tang bất đắc dĩ, vừa định bảo Tiểu Tầm bảo mang mình đi thì nghe một người đàn ông ngoài cửa mắng chửi:
"Ai nói Kiều Tang chắc chắn thua? Sớm biết thì đã không cố ý xếp cho nàng Nguyễn Vân Văn, bây giờ thì hay rồi, danh tiếng để cả trường Thánh Thủy hốt hết!"
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận