Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 331: Nhìn không thấy Siêu Phàm sinh vật (length: 7773)

Cái này... Kiều Tang con ngươi bỗng nhiên co vào, căn bản không cách nào ức chế nội tâm rung động, trong đầu ý nghĩ đầu tiên nảy ra là:
Vô duyên vô cớ đánh cái Lôi đen hôm đó chẳng lẽ lại chính là vì để gia hỏa này tìm tới mình?!
Người này khí vận lại kinh khủng đến mức này?!
Thật sự không trách nàng nghĩ như vậy, thật sự là việc này quá mức trùng hợp cùng quỷ dị.
Nếu việc này xảy ra trên người người khác, có lẽ nàng sẽ không nghĩ nhiều, chỉ cho là một sự trùng hợp, có thể phát sinh ở người đi hai bước nhặt được tiền, nửa phút nhặt bốn năm lần tiền, liền mỗi lần tranh tài ngẫu nhiên sân bãi đều chiếm ưu thế, sẽ rất khó để người ta không cùng sinh ra liên tưởng.
Trong khoảnh khắc, Kiều Tang nhìn về phía Ngô Sướng ánh mắt không khỏi cổ quái, ngay sau đó, trong đầu nảy ra ý nghĩ thứ hai:
Hết thảy hiện tượng không bình thường đều cùng Siêu Phàm sinh vật có quan hệ.
Gia hỏa này, có gì đó quái lạ!
Nếu nói nhặt tiền là vận cứt chó, ngẫu nhiên sân thi đấu đều chiếm ưu thế là vận may, thì việc trống rỗng Kinh Lôi Biến Thiên để gia hỏa này vừa vặn gặp được mình lại có chút quá không bình thường.
Thấy Kiều Tang chậm chạp không nói gì, Ngô Sướng đột nhiên nghĩ đến điều gì, mặt đỏ lên, thanh âm không tự chủ được lớn hơn một chút: "Ta không phải đến bắt chuyện!"
"Tìm ta có chuyện gì không?" Kiều Tang hỏi.
Nhìn thấy đối phương phản ứng nàng, Ngô Sướng sắc mặt vui mừng, vội vàng nói: "Ta tên Ngô Sướng, là cùng chung một tiểu tổ thi đấu với ngươi, hôm nay ở phía dưới xem ngươi tranh tài, ta có thể hỏi một chút Băng Lộ Kỳ Á của ngươi có thể trị liệu được không?"
Nguyên lai là đến tìm ta chữa bệnh à... Kiều Tang mặt không đổi sắc nói ra: "Không rõ ràng, ta bình thường đều đang đi học và huấn luyện, không có để Lộ Bảo chữa bệnh gì."
Lời ngầm chính là: Không hề chữa bệnh, không dám đảm bảo, đừng tìm ta.
Kỳ thật bây giờ chi quang chữa trị của Lộ Bảo đã luyện đến áo nghĩa, mặc kệ bệnh gì chỉ cần không chết liền có thể trị, bất quá chuyện này cũng không nên đánh cược.
Còn có một điểm, đó chính là Kiều Tang không muốn giúp bận.
Một mặt là tâm lý chống đối.
Lão thiên đều giúp ngươi tìm tới ta, nhưng ta chính là không trị, ngươi có thể làm gì ta?
Mặt khác, nàng rất muốn biết nếu mình cự tuyệt "Khí Vận chi tử", tiếp theo có phải còn xảy ra chuyện quỷ dị gì dẫn đến mình bị bắt phải đi hỗ trợ trị liệu.
Ngô Sướng mặc dù vận khí không giống bình thường, nhưng đầu óc vẫn là của học sinh cấp ba bình thường, hoàn toàn không hiểu lời ngầm, hắn đầu tiên là nhìn một chút xung quanh, thấy không có ai, quay đầu biểu lộ chân thành nói: "Có thể hay không làm phiền ngươi giúp ta trị cho bạn của ta, chỉ thử một chút thôi, không khỏi cũng không sao."
Đã biết là đến tìm ta chữa bệnh, Kiều Tang làm bộ hơi khó nói: "Chữa bệnh ngươi nên để bạn của ngươi đi bệnh viện, mà lại ta còn phải chuẩn bị cho buổi sáng ngày mai tranh tài."
Ý chính là không có thời gian.
"Bạn ta không muốn đi bệnh viện." Ngô Sướng vẫn như trước không hiểu lời ngầm, hắn tiếp tục nói: "Ta có thể đưa bạn ta đến chỗ ngươi, chỉ cần ngươi chịu chữa, muốn ta làm gì cũng được."
"Vì sao không muốn đi bệnh viện?" Kiều Tang hỏi.
Những người không muốn đi bệnh viện thường thì chỉ vì không có tiền, dù cho "Khí Vận chi tử" này nhặt tiền nhanh đến đâu, tìm chút thời gian ra ngoài góp nhặt cũng đủ tiền.
Hoặc là bạn hắn kia cảm thấy bệnh không nặng, không cần phải đi bệnh viện.
Hoặc là người đó là bạn vong niên, sợ phiền phức, cảm thấy số tuổi cũng đến rồi.
Ngay lúc Kiều Tang não bổ, lại nghe Ngô Sướng nhỏ giọng nói: "Bạn ta là hắc hộ, không đi được bệnh viện."
Kiều Tang: "..."
Hay đấy, lý do này nàng thật sự không nghĩ tới.
Giữa hai người rơi vào trầm mặc một lúc, lát sau Kiều Tang hỏi: "Đã bạn ngươi là hắc hộ, vậy hẳn là không vào được chứ?"
Muốn vào khu nhà nghỉ của Ngự Thú trung tâm, nhất định phải có giấy chứng minh cá nhân hoặc là huy chương ngự thú quét mã mới được.
"Ngươi không cần lo lắng cái này, bạn ta không có thân thể." Ngô Sướng thấp giọng nói.
Kiều Tang: "? ? ?"
Không có thân thể? Cái quỷ gì?
Kiều Tang chợt nghĩ đến cái gì, biểu lộ ngơ ngác một chút, buột miệng thốt ra: "Bạn của ngươi là Siêu Phàm sinh vật?"
"Đúng." Ngô Sướng gật đầu nói: "Kỳ thật cũng không thể nói là không có thân thể, đụng vào thì được, chỉ là không nhìn thấy nó mà thôi."
Đúng rồi! Nàng đã nói làm sao lại có người vận may đến thế!
Kiều Tang cảm thấy mình tại thời khắc này đã hiểu rõ chân tướng.
Nếu như nàng đoán không lầm, phía sau "Khí Vận chi tử" có một Siêu Phàm sinh vật, đây chính là nguyên nhân thật sự khiến vận khí hắn nghịch thiên.
Nếu Siêu Phàm sinh vật này thật sự có thể khiến một người vận khí tốt, vậy chẳng phải nàng cũng có thể gặp vận cứt chó một lần?
Ý niệm này vừa lóe lên liền như lửa cháy đồng cỏ, khiến nàng nhấp nhổm muốn thử, không cách nào dập tắt.
Kiều Tang hít sâu một hơi, một thân chính khí nói: "Bạn ngươi đã ngã bệnh, vậy không nên tùy tiện đi lại, ta đi với ngươi một chuyến vậy."
Ngô Sướng lập tức kích động: "Cảm ơn!"
Nghe đối phương nói cảm ơn, Kiều Tang lại luôn cảm giác chỗ nào đó không đúng.
Hình như lúc nãy mình dự định từ chối hắn mà.
Trên không trung, Kiều Tang ngồi trên lưng Nha Bảo, Ngô Sướng thì ngồi trên con chim cảm giác.
"Cha mẹ ta lúc ta còn nhỏ đã ly hôn, lúc đầu ta sống với cha, sau đó ông ta tái hôn nên đưa ta sang ở với mẹ."
"Mẹ ta lúc đó mới có bạn trai, ta ngây người được một tuần bà lại đem ta về chỗ cha, hai người đùn đẩy qua lại, cuối cùng ta ở với ông bà."
"Khi đó, ta chín tuổi."
"Sau này, lúc ta học lớp 9, ông bà mất, đêm chôn cất ta nghe được cha cùng mẹ gọi điện thoại cãi vã, tranh giành xem ta ở với ai."
"Không hiểu sao, ta lại đặc biệt nhớ ông bà nên đến mộ ông bà xem một chút, ta gặp nó vào đêm đó."
"Nghe có chút buồn cười, lúc đó hơn hai giờ sáng, quả táo ta mang cho ông đột nhiên đứng lên rồi bị cắn mất, thiếu chút nữa hù chết ta."
"Đừng nhìn ta như vậy, ngươi có thấy ta thảm lắm không? Thực ra không sao, ta sớm chạy mất rồi, bằng không thì sao có chuyện đứng nói với ngươi bây giờ."
"Từ khi gặp được nó thì hình như mọi thứ đều thuận lợi, năm đó ta thức tỉnh ngự thú điển, cha mẹ ta lại ầm ĩ lên việc ta ở với ai, nhưng lần này, bọn họ đều muốn ta."
"Ta từ chối, ta muốn ở lại đây."
"Kỳ thực khi ngự thú điển vừa thức tỉnh, ta tìm nó hỏi nó có chịu ký khế ước với ta không, nó không đồng ý, ngự thú điển sau đó có trang thứ hai, ta lại tìm nó, nó vẫn không đồng ý."
"Không đồng ý thì thôi, như giờ cũng ổn."
"Đúng rồi, chuyện của nó mong ngươi đừng nói với ai, nó không thích, hễ có người lạ đến nó thường sẽ không xuất hiện, gọi nó cũng vô ích."
"Có một người bác đối xử rất tốt muốn giới thiệu bọn ta làm quen, kết quả nó làm mất tích, qua một thời gian mới lại xuất hiện."
"Cũng là lần đó, ta phát hiện nó bị thương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận