Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Chương 107: Tập huấn

Nhỏ Tầm Bảo quỷ và chó Hỏa Nha khác nhau.
Chó Hỏa Nha chỉ quan tâm việc trở nên mạnh hơn, về mặt huấn luyện, bất kể nàng nói gì, chó Hỏa Nha đều tin tưởng nàng vô điều kiện.
Mà nhỏ Tầm Bảo quỷ lại có xu hướng ham muốn khám phá những điều mới lạ, lòng hiếu kỳ khá nặng, lúc ở Liễu Cam Khê, hễ gặp phải con trùng hay con chim nào cũng đều muốn đi theo để quan sát ở cự ly gần.
Thậm chí cả lần đầu tiên xem mợ ba làm cá như thế nào, nó cũng muốn đi theo vào bếp để xem.
Mặc dù nhỏ Tầm Bảo quỷ vẫn chưa bắt đầu huấn luyện đúng nghĩa, nhưng qua việc uốn nắn động tác thi triển thuấn di liền có thể nhìn ra nó rất có ý nghĩ của riêng mình.
Không đánh rắm được thì thề không bỏ qua.
"Tìm."
Nhỏ Tầm Bảo quỷ lại chỉ vào cái mông của mình, rồi lại chỉ ra ngoài cửa.
"Ta biết ngươi muốn thuấn di xa hơn một chút, nhưng việc này không phải dựa vào đánh rắm mà làm được, mà là dựa vào ý niệm." Kiều Tang đặc biệt nhấn mạnh giọng điệu khi nói đến hai chữ 'ý niệm'.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ nửa hiểu nửa không, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cái mông của mình.
"Tìm?"
Kiều Tang: ". . ."
"Bởi vì ngươi là sinh vật hệ U Linh, chủng tộc của ngươi đều không đánh rắm được. Giống như Hỏa Nha sinh ra đã biết phun lửa nhưng lại không thể bay lượn trên không trung như ngươi, còn ngươi sinh ra đã có thể lơ lửng nhưng lại không thể phun lửa như Hỏa Nha."
"Ngươi thấy con hải mã gai đâm kia có thể đánh rắm nhiều trong nước không? Nó cũng không thể bay lượn trên không trung như ngươi, và ngươi cũng không học được cách ở yên trong nước như nó."
"Mỗi loài đều không giống nhau, điều này là do trời sinh đã định sẵn." Kiều Tang mở miệng nói.
Mấy lần trước nàng đã giải thích vấn đề này, còn đặc biệt lên mạng tra cứu kết cấu cơ thể của sủng thú hệ U Linh rồi đọc cho nhỏ Tầm Bảo quỷ nghe.
Có thể vì nhỏ Tầm Bảo quỷ còn nhỏ, giải thích quá phức tạp nó cũng không hiểu, chỉ có thể đổi sang cách nói thông tục dễ hiểu hơn.
"Tìm!"
Nhỏ Tầm Bảo quỷ tỏ ra đã thông suốt.
Kiều Tang thở dài một hơi, cuối cùng cũng hiểu rồi...
"Việc ngươi cần làm bây giờ là trước khi thuấn di đừng có những động tác thừa thãi kia nữa, phải từ bỏ thói quen này." Kiều Tang nhân cơ hội nói.
Thuấn di là một loại siêu năng lực tri giác, nhấn mạnh vào sự việc diễn ra trong nháy mắt.
Nếu là lúc bình thường, có những động tác này trước khi di chuyển ngược lại không quan trọng, nhưng trong thi đấu thì đó chính là một sơ hở lớn.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ chớp chớp mắt không nói gì, trực tiếp biến mất tại chỗ, từ bên giường lên đến trần nhà.
"Tìm ~ "
Nhỏ Tầm Bảo quỷ trên trần nhà kêu một tiếng, một giây sau lại xuất hiện ở mép giường.
"Tìm."
Kiều Tang: ". . . !"
Tình cảm là ngươi biết làm rồi à! Vậy hóa ra lúc trước cứ luôn nắm tay nín hơi! Thuần túy là muốn đánh rắm đúng không!
Kiều Tang im lặng một lát, nén lại sự thôi thúc muốn phàn nàn: "Làm tốt lắm, chính là như vậy."
"Tìm ~ "
Nhỏ Tầm Bảo quỷ nhìn Ngự Thú Sư nhà mình với vẻ mặt vô tội.
Kiều Tang nhìn dáng vẻ của nhỏ Tầm Bảo quỷ, không khỏi nghĩ đến việc vẽ linh văn lên mặt nó, không thành công cũng không sao, chỉ đơn thuần là muốn luyện tập một chút.
Đang chuẩn bị lấy tài liệu ra, chiếc điện thoại vứt ở một bên lúc này vang lên.
Bởi vì vẫn đang chờ thông báo nhận 5 triệu, nên gần đây âm lượng điện thoại đều được chỉnh ở mức lớn nhất, tiếng chuông này vang lên trực tiếp át cả tiếng TV.
Kiều Tang cầm điện thoại di động lên xem qua, vừa kết nối còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia mẫu thân đã mở miệng trước.
"Con mau dọn dẹp một chút, sáng mai trở về, vừa rồi lão sư trường học của các con gọi điện thoại cho ta."
Kiều Tang sửng sốt một chút, hỏi: "Trường học nào ạ?"
"Còn có thể là trường nào nữa, trường trung học Thánh Thủy, nói con là học sinh được đặc cách tuyển thẳng vào lớp Ngự Trọng ban." Mẫu thân ở đầu dây bên kia vui vẻ nói: "Chính là lớp chọn đó, bảo con ngày mai qua đó báo danh, những đứa bé được chọn vào lớp này đều phải tham gia tập huấn."
Khó khăn lắm mới thi xong cấp ba, có được hai tháng nghỉ hè, mỗi ngày đều có thể ngủ nướng đến khi tự tỉnh, kết quả mới qua được một nửa đã nhận được tin dữ phải đi tập huấn.
Tâm trạng Kiều Tang có chút phức tạp, một mặt vui mừng vì được chọn vào lớp chọn, mặt khác lại nghĩ đến khoảng thời gian trước đây bị chuông báo thức chi phối...
"Này, nghe thấy không đó?" Thấy đầu dây bên kia không có âm thanh, mẫu thân hỏi một câu.
"Nghe thấy rồi ạ, vậy tập huấn có cần ở nội trú không ạ?" Kiều Tang rất nhanh đã chấp nhận hiện thực.
"Chắc là phải ở lại đó, ta không hỏi kỹ, sáng mai con cứ đến đó báo danh trước đi, nếu cần ở nội trú thì gọi điện thoại cho ta, cần dùng thứ gì ta mang qua cho." Mẫu thân nói.
"Vâng ạ." Kiều Tang không có ý kiến gì.
"Đúng rồi, chuyện mợ ba con thì ta đã gọi điện nói rồi, nhưng con vẫn nên đích thân nói lại với mợ ba và bà ngoại một lần nữa, nhất định phải nói rõ lý do đi đấy nhé." Mẫu thân vội vàng nói tiếp.
Kiều Tang: ". . ."
"Vâng ạ."
Sự cẩn thận này của mẫu thân quả thực không thể rõ ràng hơn được nữa.
Cúp điện thoại, Kiều Tang cũng mất hết tâm trạng luyện tập linh văn. Chuyện này sau này có khối thời gian để luyện, bây giờ nên tận hưởng mấy giờ nghỉ hè cuối cùng!
"Chúng ta xem TV đi!" Kiều Tang nói xong liền đi về phía chó Hỏa Nha.
"Tìm ~ "
Nhỏ Tầm Bảo quỷ vui vẻ kêu một tiếng rồi đi theo sau lưng.
. . .
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông báo thức đã lâu không nghe vang lên, Kiều Tang gắng gượng rời khỏi giường.
Nàng mở đôi mắt nhập nhèm, phát hiện chó Hỏa Nha và nhỏ Tầm Bảo quỷ đã tự giác uống sữa bò.
Tuổi trẻ... còn nhỏ thật tốt.
Đợi đến khi rửa mặt xong, thu dọn đồ đạc xong thì mới 7 giờ 52 phút.
Trong phòng ăn chính thường ngày, mợ ba không ngừng bưng đồ ăn từ bếp ra.
"Hôm nay sao dậy sớm thế?" Mợ ba nhìn Kiều Tang cười nói: "Mấy ngày trước con toàn ngủ đến hơn 9 giờ mới dậy."
Kiều Tang liếc nhìn bữa sáng phong phú khác thường, nói: "Mợ ba, mợ đừng cười con nữa, nhìn là biết mợ đã biết rồi, còn đặc biệt dậy sớm làm nhiều món ngon như vậy."
"Con bé này, mẹ con gọi điện nói với ta rồi, lớp chọn, lại còn là của trường trung học Thánh Thủy, khó lường nha." Mợ ba cảm thán nói.
"Con cũng mới biết thôi ạ." Kiều Tang ngồi xuống: "Cậu Ba và mọi người chưa dậy ạ?"
"Vẫn chưa dậy, đứa nào đứa nấy lười hết chỗ nói." Mợ ba nói.
Kiều Tang: ". . ."
Hình như trước đây nàng mới là người dậy muộn nhất...
Ăn sáng xong, những người khác vẫn chưa ra khỏi phòng mình, Kiều Tang nhờ mợ ba chào tạm biệt hộ rồi liền xuất phát đến ga xe lửa.
. . .
Ga xe lửa thành phố Hàng Cảng cách trường trung học Thánh Thủy khá gần, đây cũng là lý do Diệp Tương Đình đề nghị con gái đến báo danh trước.
Bởi vì vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, nên khu vực gần trường trung học Thánh Thủy cũng không có người nào.
Lần trước Kiều Tang đến với tư cách người ngoài nên phải đi cổng Bắc, lần này lại có thể đi cổng Nam.
Kiều Tang đứng trước cổng Nam, nhìn cánh cổng lớn cao hơn trăm mét, rộng mấy chục mét và tấm biển hiệu trường học đầy khí thế phía trên.
Cổng trường là một biểu tượng quan trọng của trường học, không còn nghi ngờ gì nữa, vẻ bề ngoài của trường trung học Thánh Thủy thể hiện đúng tiêu chuẩn của trường trung học ngự thú hàng đầu Hàng Cảng.
Cổng lớn đóng chặt, nhưng có thể nhìn thấy bảo vệ đang ở trong phòng an ninh bên cạnh.
Kiều Tang đi tới bên cửa sổ nói: "Chú ơi, cháu là người hôm nay đến báo danh, phiền chú cho cháu vào với ạ."
Nhân viên bảo an đang ngồi bên trong ngẩng đầu lên, nhìn thấy chó Hỏa Nha trong lòng người tới và nhỏ Tầm Bảo quỷ đậu trên đầu thì ngẩn người một lúc lâu.
"Báo danh? Em là học sinh lớp mười một hay mười hai? Trước đây hình như chú chưa từng thấy em." Nhân viên bảo an ngập ngừng nói.
"Em là học sinh mới năm nay ạ, hôm qua trường thông báo cho em hôm nay tới báo danh." Kiều Tang đáp lời.
Nhân viên bảo an sửng sốt một chút, rồi đột nhiên trợn tròn hai mắt.
Học sinh mới? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận