Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 306: Máy móc hệ sủng thú (canh thứ hai) (length: 8345)

Nam nhân giọng điệu nghiêm túc: "Ta mặc kệ cốc hình vẽ trang trí của ngươi lúc nào tiến hóa, tóm lại, trở về liền xem, nếu trở về mà cốc hình vẽ trang trí của ngươi liền tiến hóa, vậy thì tiến hóa xong rồi lại xem!"
"Đạo lý kiêu binh ắt bại còn không hiểu sao, Hỏa Hệ thêm siêu năng lực hệ, cốc hình vẽ trang trí của ngươi coi như tiến hóa thành cốc đuôi quỳ, với thuộc tính này ngươi cũng không chiếm được bất kỳ lợi thế nào!"
"Ta cũng không phải chỉ có một con sủng thú." Đinh Diên Cảnh không sợ chút nào hiệu trưởng uy nghi, phản bác.
Hai thiếu niên bên cạnh im lặng, cúi đầu mỗi người chơi điện thoại của mình, rất sợ bị liên lụy.
Bọn họ quá quen với cảnh này, biết Đinh Diên Cảnh không chiếm được lợi ích.
Quả nhiên, nam nhân trầm mặt nói: "Ngươi về rồi đưa video cho ta xem, không viết bản sách lược nghìn chữ giao cho ta thì đêm cũng đừng ăn cơm!"
Đinh Diên Cảnh: "..."
Hiệu trưởng trường Ngự Thú Lê Đàn Hoàng Nhậm Bưu xuất thân quân nhân, đối đãi với học sinh như Đinh Diên Cảnh có thể mang lại vinh dự cho trường cũng không buông lỏng.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Đinh Diên Cảnh trận nào cũng chuẩn bị tốt, đạt được thành tích không tầm thường.
...
Khu Tây Hoài, trụ sở huấn luyện sủng thú.
Trung niên nam nhân cúp điện thoại, đi vào một cửa hàng tiện lợi trong căn cứ cầm một chai nước khoáng đặt lên quầy thu ngân.
Nhân viên thu ngân đang lướt video, hoàn toàn không cảm giác có người đứng phía trước.
Trung niên nam nhân như nghĩ đến điều gì, vung tay lên, một con sủng thú đang ngủ trong túi áo lập tức không còn bóng dáng.
Một luồng khí lưu vô hình biến mất quanh người trung niên nam nhân.
Lúc này, nhân viên thu ngân mới giật mình phát hiện có người đứng ở quầy thu ngân, vội vàng đặt điện thoại di động xuống, dùng máy quét quét mã vạch sản phẩm, nói:
"Anh tốt, tổng cộng 3 đồng."
Trung niên nam nhân đặt ba đồng lên quầy thu ngân, không nói gì, cầm nước khoáng rồi đi ra.
Nhân viên thu ngân nhìn theo bóng lưng trung niên nam nhân lẩm bẩm: "Kỳ lạ, nhìn dáng người cũng không nhỏ, sao từ đầu tới giờ không có chút cảm giác tồn tại nào, lúc nào vào mình cũng không biết..."
Vòng đối chiến A2 vẫn đang diễn ra.
Kiều Tang với 18 điểm tích lũy không hề rời đi, mà ngồi ở ghế tuyển thủ của trường Thánh Thủy xem thi đấu.
"Nha Nha?!"
Nha Bảo vẫn chưa hoàn hồn sau khiếp sợ.
Kết thúc rồi? Như vậy là kết thúc rồi?!
Kiều Tang sờ đầu nó an ủi: "Không sao, tiếp theo còn phải thi đấu thời gian dài, đến lúc đó gặp đối thủ sẽ càng ngày càng mạnh."
"Nha..."
Nha Bảo lộ vẻ hoài nghi.
Thật sự là vậy sao...
Hay đấy, lớn rồi, mà đã học được hoài nghi ta rồi... Kiều Tang nghiêm mặt nói: "Chẳng lẽ ngươi không tin ta nói sao?"
"Nha Nha!"
Nha Bảo lắc đầu, ánh mắt kiên định, đầy tin tưởng.
Nó tin tưởng!
Ánh mắt của Nha Bảo thật sự quá sáng, khiến Kiều Tang có chút xấu hổ.
Dù sao trước kia lừa Nha Bảo quá nhiều, khó trách nó vẫn tin tưởng mình như vậy... Kiều Tang hắng giọng một tiếng, đổi chỗ nhìn, nói:
"Xem thi đấu đi."
"Nha!"
Nha Bảo kêu một tiếng, quay đầu biểu tình thật sự chăm chú nhìn hai con sủng thú đang đối chiến, còn Kiều Tang thì dời ánh mắt sang con sủng thú hệ máy móc trên không trung.
Đây là sủng thú hệ máy móc đó, vẫn là lần đầu trong hiện thực được gặp... Kiều Tang nhìn con sủng thú toàn thân kim loại trên không trung, trong lòng cảm thán.
Vừa nãy dồn hết tâm trí vào trận đấu nên không chú ý nhiều, bây giờ trận đấu kết thúc nàng mới nghiêm túc đánh giá con sủng thú đưa chứng nhận trọng tài về.
Sủng thú hệ máy móc còn gọi là sủng thú nhân tạo.
Khác với các loại sủng thú thuộc tính khác, sủng thú thuộc tính này phần lớn do con người tạo ra và giao cho sinh mệnh.
Bất quá điều này không bao gồm tất cả các sủng thú hệ máy móc.
Theo xã hội ngự thú phát triển, càng ngày càng có nhiều con đường tắt tạo ra sủng thú hệ máy móc được loài người phát hiện.
Trước đây mọi người chỉ nghĩ sủng thú hệ máy móc có thể thông qua DNA tiến hành sao chép gen để tạo ra, hoặc do một số chất liệu nhân tạo sinh ra trong tình huống không có ý thức chủ quan của con người.
Nhưng về sau có người phát hiện một loại tia xạ thần bí cùng một loại lực lượng U Linh hắc ám, còn có một viên linh hồn nhân tạo gọi là "Hồn Tâm" đều có thể khiến chúng có được tư tưởng và hoạt động.
Giống như con sủng thú hệ máy móc trước mắt, đó là lợi dụng chip thông minh và các vật liệu cơ khí khác để con người tạo ra.
Đa số Ngự Thú Sư khế ước sủng thú hệ máy móc đều tự tay làm ra.
Bởi vì có như vậy mới có thể phát huy tốt hơn thực lực của sủng thú hệ máy móc, về sau tiến hóa cũng không phải đau đầu.
Bởi vì sủng thú hệ máy móc vốn ít, cộng thêm việc một số sủng thú hệ máy móc có mặt trên thị trường, phần lớn mọi người cũng vì không hiểu rõ về sủng thú hệ máy móc sẽ tiến hóa như thế nào, từ đó làm cho rất khó thấy người khế ước sủng thú hệ máy móc trên đường phố.
Bất quá sự phát triển và sở thích ở mỗi khu vực đều không giống nhau.
Tại khu Dự Hoa khó gặp sủng thú hệ máy móc nhưng ở khu Liêu Tây thì đi đâu cũng có.
Bởi vì, người bên đó lớn lên thường làm nhà nghiên cứu và nhà khoa học, dẫn đến trí tuệ nhân tạo ở khu Liêu Tây rất phát triển.
Không khí khoa học kỹ thuật bao trùm, lũ trẻ lớn lên trong môi trường này, mưa dầm thấm đất, lâu ngày tự nhiên cũng muốn làm nhà khoa học, tạo ra sủng thú hệ máy móc của riêng mình.
Thế là thế hệ này tiếp nối thế hệ khác đều như vậy.
Kiều Tang nhìn chằm chằm sủng thú hệ máy móc giữa không trung hồi lâu, nghĩ về sau mình khế ước đủ vị thì khế ước một con sủng thú hệ máy móc cũng không tệ.
Dù sao vẻ ngoài, công năng của sủng thú hệ máy móc đều có thể sáng tạo theo ý mình.
Bên trong còn có thể đặt chip thông minh, đi ra ngoài gặp chuyện gì đều có thể dựa theo phân tích dữ liệu khổng lồ mà giải quyết, quả thực là một thứ cần thiết cho việc đi du lịch.
Trận đấu tiến hành rất thuận lợi, Từ Nghệ Tuyền và Hạ Đại Đào tuy không giây đối thủ như Kiều Tang, nhưng sau 6 trận 18 điểm tích lũy cũng toàn bộ tới tay.
...
Nửa giờ sau.
Ký túc xá trong sân huấn luyện sủng thú khu Tây Hoài.
Bởi vì phải ở trong sân này thi đấu liên tục một tuần, nên tất cả các đội được phân đến khu vực này sẽ ở lại trong ký túc xá ở sân huấn luyện sủng thú này.
Ký túc xá được xây dựng theo tiêu chuẩn khách sạn.
Một phòng hai người, phòng không tệ, nhưng sao lại có thêm sủng thú nữa chứ.
"Nha Nha!"
"Viêm Viêm!"
Nha Bảo và Đại Viêm tước vừa thấy mặt nhau, lập tức bày ra tư thế muốn đối chiến.
Một con răng nanh lộ ra Hỏa Diễm, một con thì xòe cánh ra.
Không phải không hòa thuận, chỉ là hai con này đều thích đánh nhau.
"Tìm kiếm~"
Tiểu Tầm bảo hiện thân, lộ vẻ mặt hưng phấn.
Nó bay tới giữa Nha Bảo và Đại Viêm tước, lấy xuống vòng tròn rồi đi tới huých huých đầu, chẳng bao lâu lôi ra một cái còi.
Lúc này, Kiều Tang và Vương Dao đang nói chuyện.
"Không ngờ chúng ta lại được xếp vào một ký túc xá."
"Đúng vậy, bất quá cũng tốt, có mấy người còn cùng người trường khác chung một phòng, nghĩ thôi đã thấy quá thảm."
Kiều Tang nhíu mày nói: "Ta rất nghi ngờ ngươi đang nói học tỷ Từ."
Vương Dao cười như điên: "Ha ha ha, ta nói chính là nàng ấy."
"Cù!!!"
Đúng lúc này, một tiếng còi chói tai cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Kiều Tang giật mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện Tiểu Tầm bảo đang cầm một cái còi đỏ không biết từ đâu tới bằng một móng vuốt, móng vuốt còn lại thì gõ xuống dưới.
Động tác này sao trông quen mắt như thế, trong lúc Kiều Tang còn đang suy tư thì Vương Dao mở miệng:
"Kiều Tang, khi nào cậu mua còi thế, trông giống cái còi của trọng tài hôm nay vậy."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận