Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 583: Hồi ức (length: 8189)

"Mộc Mộc..."
Mộc Lạp quái chậm chạp quá mức, nghe được tra hỏi, yên lặng lui về sau một bước.
"Ngươi không nguyện ý?" Kiều Tang nhìn thấy Mộc Lạp quái động tác, đều không cần Nha Bảo phiên dịch, liền hiểu ý nó.
Kỳ thật đều đã bắt được Mộc Lạp quái, nàng hoàn toàn có thể không cần để ý tới ý của nó liền trực tiếp đem nó ném ở đây, có thể lúc trước Mộc Lạp quái làm ra hết thảy rõ ràng là vì trong phòng kia một đám vảy giáp nga.
Nếu như không có nó, vảy giáp nga lúc nào bị phát hiện cũng không biết.
Mà lại nghe người tuyên bố nhiệm vụ miêu tả, Mộc Lạp quái chỉ là ở ngoài cửa chế tạo rác rưởi, ý đồ làm phá hư trong phòng, cũng không có làm ra hành vi công kích người.
Bây giờ nghĩ lại một chút, việc chế tạo rác rưởi nói không chừng là vì để người tuyên bố nhiệm vụ nhịn không được dọn nhà, còn việc làm phá hư là để người tuyên bố nhiệm vụ phát hiện vảy giáp nga.
Đối mặt một con Mộc Lạp quái tràn đầy thiện ý như vậy, Kiều Tang có chút không nỡ đưa nó tùy tiện ném đi, dù sao sủng thú hoang dại cũng có môi trường tâm thuộc của riêng mình, nếu như ở tại nơi mình thích nghi mà không đến được, tuổi thọ sẽ ngắn đi một chút.
"Ngươi thích dạng môi trường nào, ta thay ngươi tìm xem." Kiều Tang nói.
"Mộc Mộc..."
Mộc Lạp quái lúc này mới ý thức được nhân loại trước mắt là thật sự đang hỏi ý kiến của mình, nó tỏ vẻ chần chờ kêu một tiếng, biểu thị có thể đem nó đưa trở về sao?
"Không được." Tại Tiểu Tầm bảo phiên dịch dưới, Kiều Tang không chút nghĩ ngợi cự tuyệt nói.
Hoàn thành nhiệm vụ mới là hàng đầu, nếu như Mộc Lạp quái kiên trì muốn trở về, vậy nàng cũng chỉ có thể trực tiếp bỏ nó ở nơi này.
"Mộc Mộc."
Mộc Lạp quái đầu tiên là trầm mặc, sau đó biểu lộ trở nên kiên định.
Nó chỉ muốn trở về nhìn một chút, xem hết một chút nó liền rời đi.
"Tìm kiếm."
Tiểu Tầm bảo mô phỏng lại biểu lộ cùng giọng điệu của Mộc Lạp quái để phiên dịch.
Kiều Tang nhìn chăm chú Mộc Lạp quái, trầm mặc một lát, hỏi:
"Ngươi là muốn đi gặp ai?"
Mộc Lạp quái nhìn nhân loại trước mắt, không nói gì.
Qua vài giây, Kiều Tang giọng điệu bất đắc dĩ nói:
"Ta biết rồi."
Trung tâm Ngự Thú, các nhiệm vụ trao đổi đều có đồng bộ tới điện thoại di động, phía trên viết rõ địa điểm nhận nhiệm vụ.
Kiều Tang thu hồi Lộ Bảo vào Ngự Thú Điển, bỏ lại tên mặt sưng phù lên như đầu heo Đạt Bồng cùng sủng thú của hắn, rồi căn cứ theo địa điểm phía trên trực tiếp đi tới nhà người tuyên bố nhiệm vụ.
Đến nơi, nàng phát hiện một đám người đứng xem tụ tập ở cửa.
Kiều Tang chen vào, phát hiện người tuyên bố nhiệm vụ đang cãi nhau với hai cảnh sát mặc đồng phục.
"Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi! Các ngươi đến vị trí còn không tìm ra! Đứa bé kia có chuyện gì thì làm sao bây giờ!" Mạch Nhã rống to.
Đứa bé kia? Đang nói ta à? Kiều Tang sửng sốt một chút.
"Vị nữ sĩ này, xin cô bình tĩnh lại." Cảnh sát da đen giọng điệu thiếu kiên nhẫn nói:
"Chúng tôi đã chạy đến nhanh nhất có thể, cô cũng không cho chúng tôi vị trí cụ thể, muốn tìm ra chính xác phương hướng cần có thời gian, cô phải biết, chỗ chúng tôi luôn không đủ người."
Mạch Nhã chửi ầm lên:
"Cảnh sát các ngươi có cái gì..."
Nàng chưa kịp nói hết câu, Kiều Tang ôm Nha Bảo đi lên trước, giả vờ không biết gì hỏi: "Có chuyện gì vậy sao?"
Chỉ bảy chữ ngắn ngủi đã khiến Mạch Nhã dừng chửi mắng.
Nàng sửng sốt một chút, chợt nghĩ ra điều gì, khẩn trương ngẩng đầu nhìn lên vị trí trên trời, thấy không có tung tích vảy giáp nga, Mạch Nhã rõ ràng thở dài một hơi.
Biết thiếu nữ tóc đen trước mắt chính là người gọi điện thoại báo cảnh sát để muốn cứu người, cảnh sát liền nhanh chóng rời đi, một khắc cũng không trì hoãn.
Lời lúc trước cảnh sát da đen nói cũng không phải là qua loa, Cục cảnh sát Hạ Thập Khu quả thực đều thiếu nhân lực.
Thấy không còn trò vui để xem, đám đông vây xem xung quanh nhanh chóng tản ra.
"Ngươi không bị thương chứ?" Mạch Nhã ân cần hỏi han.
Mặt sưng như đầu heo không biết có tính là bị thương không... Kiều Tang lắc đầu nói:
"Không có."
"Ta nghe nói phấn vảy của vảy giáp nga có độc, sẽ có người dị ứng, nếu không dành thời gian chữa trị, lâu ngày sẽ sinh ra ảo giác." Mạch Nhã từ tận đáy lòng khâm phục nói:
"Không ngờ nhiều vảy giáp nga như vậy, mà ngươi không dính chút phấn vảy nào."
Kiều Tang hắng giọng một cái:
"Thật ra dính vào một chút, nhưng ta có sủng thú có kỹ năng trị liệu, nên đã khỏi rồi."
Con sủng thú này lại còn có kỹ năng hệ chữa trị... Mạch Nhã tự động loại bỏ con sủng thú hệ U Linh mà nàng gọi không ra tên kia và Tiểu Cương Chuẩn, chỉ có thể có một khả năng là con sủng thú giờ phút này Kiều Tang đang ôm trong ngực là Nha Bảo, kinh ngạc nhìn nó.
Hai người nói chuyện phiếm, Mộc Lạp quái luyến tiếc không rời nhìn cô bé nhỏ không chú ý đến nó, cuối cùng xoay người, bóng lưng cô độc rời đi.
Chỉ có Thép Bảo chú ý đến nó.
Nó im lặng nhìn bóng lưng Mộc Lạp quái, không nói gì.
Chỉ là khi Mộc Lạp quái sắp biến mất ở chỗ ngoặt, Thép Bảo nhìn về phía Ngự Thú Sư của mình, nhớ đến nhiệm vụ của nàng là đưa Mộc Lạp quái rời khỏi nơi này.
Nếu như Mộc Lạp quái không rời đi xa, đến lúc đó lại quay về, thì nàng sẽ rất khó xử đi...
"Thép thép."
Thép Bảo trong lòng thở dài, dùng cánh vỗ nhẹ bả vai Kiều Tang, nhắc nhở một tiếng.
Đợi Kiều Tang quay đầu, Thép Bảo dùng cánh chỉ chỉ hướng Mộc Lạp quái.
Kiều Tang nhíu mày, gọi:
"Tiểu Tầm Bảo."
"Tìm ~"
Tiểu Tầm Bảo kêu một tiếng, mắt nổi lên lam quang.
Một giây sau, Mộc Lạp quái lại một lần nữa về lại vị trí cũ.
"Mộc Mộc?"
Mộc Lạp quái một mặt mờ mịt.
Mạch Nhã lúc này mới nhớ ra còn có Mộc Lạp quái tồn tại.
"Hành vi của Mộc Lạp quái trước đó đều là vì nhắc nhở các người trong phòng có vảy giáp nga." Kiều Tang nói.
Mạch Nhã nghe vậy sửng sốt một chút, vài giây sau, giật mình nói:
"Thảo nào nó cứ muốn lao vào trong tường."
Nhưng nghĩ lại, khó hiểu nói: "Nhưng sao nó lại làm vậy?"
"Cái này phải hỏi Mộc Lạp quái." Kiều Tang nhìn về phía Mộc Lạp quái.
Mạch Nhã cùng bé gái nhỏ cùng nhìn sang.
"Mộc Mộc..."
Mộc Lạp quái lộ vẻ không biết làm sao.
Đột nhiên, bé gái nhỏ kéo áo mẹ mình, nói với giọng non nớt:
"Mẹ, nó trông giống như con sủng thú trong thùng rác kia."
Nghe vậy, Mộc Lạp quái lập tức cứng đờ người.
"Sủng thú trong thùng rác nào?" Mạch Nhã hỏi.
"Sủng thú trong thùng rác đó, mẹ không nhớ à? Con đã cho nó ăn đó." Bé gái nhỏ giải thích.
"Sao lại thế." Mạch Nhã cười phủ nhận.
Việc này nàng còn nhớ rõ, đó là chuyện hai năm trước.
Hôm đó trời mưa, lúc ấy nàng đón con gái từ trường mẫu giáo về, có mua bánh bột ngô, kết quả vừa mua xong đi chưa được mấy bước thì liền chú ý tới một cái thùng rác bên đường đang động đậy.
Con gái sợ hãi trực tiếp trốn ra sau lưng nàng, ngay khi nàng chuẩn bị dắt con gái đi, thì từ trong thùng rác chui ra một con sủng thú hoang dã rất nhỏ.
Con sủng thú đó vẻ mặt còn rất hung dữ, nhưng đáng tiếc nhìn đã biết còn nhỏ tuổi, hung lên chút nào không có lực uy hiếp.
Con gái có lẽ nhìn thấy nó thực sự quá nhỏ nên không sợ, còn đem bánh bột ngô vừa mua chưa lâu cho nó ăn.
Sở dĩ nhớ rõ ràng như vậy là bởi vì con sủng thú kia thấy bánh bột ngô được đưa cho mình biểu lộ trong nháy mắt ngây người, một bộ dáng vẻ mềm mại, rất khác sủng thú hoang dã trong ấn tượng.
Mạch Nhã hồi tưởng lại chuyện trước kia, tiếp tục nói:
"Đó không phải là Mộc Lạp quái, mà là một con Tiểu..."
Nói đến đây, Mạch Nhã ngây người.
Tiểu Dụ Quái, là hình thái sơ cấp của Mộc Lạp quái...(hết chương) Xin phép nghỉ một ngày Hôm nay là sinh nhật nên cho phép mình được nghỉ một ngày, mọi người tối đi ngủ sớm một chút nha ~ (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận