Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 226: Cốc Vĩ Bao (length: 8828)

Thời gian trôi qua ba tháng, cảnh còn người mất.
Nhớ ngày đó ba tháng trước bị giáo viên chủ nhiệm cấp hai gọi vào văn phòng bị phun cho một mặt nước bọt không nói, còn bị kêu phụ huynh.
Mà bây giờ, bị gọi vào chính là phòng hiệu trưởng, có thể nàng lại đang cùng hiệu trưởng trường Ngự Thú cao trung xếp hạng thứ nhất Hàng Cảng thị uống trà... Kiều Tang ngồi trên ghế nhìn ly trà nóng trước mắt có chút xuất thần.
"Kiều Tang bạn học, ngươi cảm thấy đề nghị của ta thế nào?" Vương Duy Đấu bưng trà, tựa vào thành ghế, lại cười nói.
Lời này nếu đặt người khác hỏi, Kiều Tang sẽ không chút do dự trả lời: Chẳng ra sao cả.
Có thể hỏi lời này chính là đại Boss trong trường học mà nàng đang học, Kiều Tang không thể không cân nhắc một chút rồi nói.
Nói thật, nàng thật không biết hiệu trưởng nghĩ như thế nào, thế mà đề nghị làm cho nàng tham gia giải đấu toàn quốc cấp trường ngự thú vòng tròn lớp 12 tranh tài này.
Giống như trò chơi, nếu xông phó bản mặc kệ hình thức nào thì cuối cùng rương bảo mở ra phần thưởng đều giống nhau, vậy tại sao phải chọn hình thức khó, chứ không phải là hình thức đơn giản, nàng đâu có ngốc.
Kiều Tang hơi chút tìm từ, nói:
"Ta cảm thấy với thực lực bây giờ của ta thì không thể so với các học tỷ, học trưởng lớp 12 được."
Nghe nói vậy Vương Duy Đấu suýt chút bị trà vừa uống vào miệng làm cho nghẹn lại.
Ngươi hôm nay tại lễ khai giảng có phải không như vậy đâu!
Bản thân hắn cũng từ bỏ ý định này, có thể sau khi nhìn thấy Viêm Linh khuyển không chỉ có đặc tính lửa mãnh, mà còn có kỹ năng cao giai Hỏa Tinh Vũ, ý nghĩ muốn để Kiều Tang thắng Đinh Diên Cảnh lại sống dậy.
Đinh Diên Cảnh bây giờ đã là lớp 12, nếu bỏ lỡ giải đấu toàn quốc cấp trường ngự thú vòng tròn này thì cũng không còn cơ hội áp chế nhuệ khí của hắn nữa.
Kiều Tang, hắn thấy là có hy vọng thắng Đinh Diên Cảnh.
Coi như thua, nàng lần sau vẫn có thể tham gia giải đấu toàn quốc cấp trường ngự thú vòng tròn.
Với thực lực của nàng ở cao giai đoạn hai, cầm cái nhất toàn tỉnh cũng không khó, chỉ bất quá trễ một năm mà thôi.
Vốn tưởng rằng với tính cách hiếu chiến cao ngạo của Kiều Tang tại lễ khai giảng kia thì không nói hai lời liền sẽ đồng ý, không ngờ nàng lại không tiếc gièm pha thực lực của mình mà cũng muốn cự tuyệt...
Vương Duy Đấu để chén trà lên bàn, hỏi: "Ngươi biết vì sao ta muốn đề nghị ngươi đi tham gia lớp 12 tranh tài không?"
Kiều Tang lắc đầu.
"Bởi vì ta thấy ngươi có thực lực này." Vương Duy Đấu nghiêm mặt nói.
Coi như ngươi nói vậy ta cũng sẽ không đi... Kiều Tang khiêm tốn nói: "Đâu có, ta cũng chỉ là hơi giỏi hơn người đồng trang lứa một chút thôi."
"Ở tuổi này, học sinh cũng sẽ không để chó Hỏa Nha tiến hóa thành một loại hình thái tiến hóa hoàn toàn mới khác, cũng sẽ không để sủng thú sơ cấp cùng trung cấp học được kỹ năng cao giai." Vương Duy Đấu mỉm cười.
"Chỉ là do vận may thôi." Kiều Tang đáp lại bằng nụ cười.
Tuổi còn nhỏ mà sao có cảm giác khó nhằn như tên Lưu Diệu kia... Vương Duy Đấu thở dài, chi tiết nói: "Thật ra ta muốn cho ngươi tham gia tranh tài lớp 12 này là có một nguyên nhân rất quan trọng."
Kiều Tang ra vẻ nghiêm túc nghe giảng.
"Ngươi biết trường ngự thú cao trung Lê Đàn chứ?" Vương Duy Đấu hỏi.
Kiều Tang khẽ gật đầu.
"Ở lớp mười hai của Lê Đàn có một tên gọi là Đinh Diên Cảnh, hắn mỗi lần thắng cuộc tranh tài còn chưa đủ, còn muốn nghe đối thủ chủ động mở miệng nhận thua, bằng không thì liền sẽ ở đó mà tra tấn sủng thú của đối phương lặp đi lặp lại." Vương Duy Đấu nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:
"Trong trường học chúng ta cũng có một học sinh khi tranh tài gặp hắn, sau đó sủng thú bị tra tấn, cuối cùng không chịu nổi đả kích mà bỏ đội tuyển."
"Ta cũng thấy ngươi có hy vọng thắng được hắn, nếu có thể thắng được hắn trong giải đấu toàn quốc cấp trường ngự thú vòng tròn cuối cùng hắn tham gia này thì đương nhiên là tốt nhất, cho dù không thắng thì bằng thực lực của ngươi cũng có thể làm cho hắn thấy học sinh của trường chúng ta không phải là để người ta muốn xoa nắn thế nào cũng được."
Kiều Tang ngẩn người một chút, tra tấn sủng thú? Biến thái vậy sao?
"Thế nhưng nếu sủng thú không ngã thì làm sao nhận thua, nếu đổ rồi thì trọng tài cũng sẽ tuyên bố thắng bại, hắn còn làm sao tra tấn sủng thú?" Kiều Tang đưa ra nghi vấn.
Chẳng lẽ là tên Đinh Diên Cảnh này một bên đánh bại đối thủ, một bên lại hồi máu cho nó, rồi cứ thế lặp đi lặp lại... Kiều Tang không khỏi suy tư.
Vương Duy Đấu không trả lời, mà lấy điện thoại di động ra mở một đoạn video, đặt lên bàn đẩy tới trước mặt Kiều Tang, trầm giọng nói: "Ngươi xem cái này đi."
Kiều Tang cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Trong đó là một đoạn tranh tài đang phát.
Chỉ thấy trong hình con Hàm Thị gấu toàn thân bị dây leo thực vật xanh lá quấn quanh lấy, thân thể lay động, trạng thái hiển nhiên là không tốt, sau đó lại bị một chiêu cầu năng lượng màu xanh lục đánh cho nằm rạp xuống đất.
Ngay lúc trọng tài tiến lên đếm giây, một con sủng thú thân thể hiện lên màu xanh lá, đỉnh đầu mọc một bông vải hình tròn màu trắng sữa, móng phải cầm một cọng cỏ đuôi chó bước những bước chân ngắn ngủn nhanh chóng chạy tới bên cạnh Hàm Thị gấu.
Ống kính đổi góc.
"Ngươi nhận thua không?" Nam sinh mặc đồng phục trường ngự thú Lê Đàn hỏi.
Hình ảnh chuyển đến phía tuyển thủ của trường Thánh Thủy.
Bởi vì trí nhớ đã tốt lên nên cho dù hôm nay có so với hơn 200 người đi chăng nữa, Kiều Tang vẫn lập tức nhận ra vị này trong hình là một trong hơn 200 người kia.
Đương nhiên, một phần rất quan trọng là hành vi dùng đồ ăn để đánh thức Hàm Thị gấu của vị nhân huynh này thật sự làm người khác khắc sâu ấn tượng...
Tiết Sơ Hoa mặt đen lại cũng không nói.
Nam sinh mặc đồng phục trường ngự thú Lê Đàn thấy thế liền hô: "Cốc Vĩ Bao, làm nó tỉnh lại!"
Giờ phút này trọng tài đếm giây vẫn chưa hết, Cốc Vĩ Bao nghe lệnh Ngự Thú Sư nhà mình liền thuần thục đặt cỏ đuôi chó lên người Hàm Thị gấu gãi mấy cái, sau đó lại nhanh chóng đi gãi lòng bàn chân của Hàm Thị gấu.
Rất nhanh, Hàm Thị gấu liền bị gãi tỉnh.
Trọng tài tuyên bố tiếp tục đối chiến.
Kiều Tang: "..."
Vương Duy Đấu đúng lúc lên tiếng: "Sủng thú trên người vốn đã có vết thương, nhưng hắn còn muốn gãi ngứa, người ta không nhận thua thì hắn liền đánh bại, làm tỉnh lại rồi lại đánh tiếp, hành vi này đối với sủng thú chẳng khác nào một kiểu tra tấn."
Kiều Tang có chút hiểu ra.
Tuy hình ảnh nhìn có vẻ vui nhộn nhưng thử nghĩ lại thì một sủng thú đánh nhau nửa ngày mới ngất, kết quả còn phải bị ép tỉnh dậy cười, theo cái giãy giụa cười toe toét thì vết thương cũng sẽ chồng chất thêm, đây quả thực là song trọng tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Vương Duy Đấu nở nụ cười ấm áp: "Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao ta muốn cho ngươi đi tham gia tranh tài lớp 12 lần này rồi chứ, ngươi cũng có áp lực khác, có đi hay không thì tự ngươi quyết định, coi như không đi thì ta cũng sẽ hiểu cho ngươi thôi."
Kiều Tang nghĩ một hồi rồi nói: "Thưa hiệu trưởng, chuyện này là đại sự, ta phải về thương lượng với mẹ ta đã."
"Tốt! Tốt!" Vương Duy Đấu hớn hở ra mặt.
Hắn thấy, nếu phụ huynh của học sinh mà biết hiệu trưởng nhà trường dốc lòng muốn học sinh mình đưa ra yêu cầu này thì chắc chắn sẽ đồng ý trăm phần trăm thôi.
Xin nhờ, hắn là hiệu trưởng đấy nhé!
Trước cứ lấy cớ ổn định hiệu trưởng đã, sau này lại bảo người nhà không đồng ý thì hiệu trưởng cũng sẽ không làm khó dễ nàng, hoàn mỹ... Nụ cười của Kiều Tang càng thêm sâu.
...
Từ phòng hiệu trưởng ra, Kiều Tang vất vả lắm mới lén lút mang Thủy Lộ Á Nạp từ phun trào trong ao bỏ vào ba lô, thì đã bị người ta chặn lại.
Đợi khi thoát khỏi đám người này ra tới cửa trường, thì đã hơn nửa giờ sau rồi.
Vừa mới ra khỏi trường đi được chưa hai bước, thì lại nghe thấy tiếng chuông báo vào học quen thuộc vang lên từ trong trường, tâm trạng Kiều Tang lập tức trở nên tốt đẹp.
Trở thành thành viên đội tuyển còn có một điều tốt nữa, đó là không cần phải tự học buổi tối!
Kết quả tâm tình vừa mới khá lên chưa được bao lâu, thì lại có một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Lộ Lộ."
Kiều Tang giật nảy mình, vội xoay ba lô 180 độ ra phía trước.
"Sao ngươi lại thò đầu ra ngoài rồi?" Kiều Tang hạ giọng hỏi.
"Lộ Lộ?"
Tai Thủy Lộ Á Nạp bỗng nhúc nhích, lộ ra vẻ thẹn thùng.
Tên đáng ghét kia đâu rồi?
Kiều Tang sững người một chút, rồi chợt hiểu ra nói: "Ngươi đang hỏi tại sao ta còn chưa về nhà hả, hôm nay ta phải đi học, sau này có thể sẽ về muộn một chút đấy."
Thủy Lộ Á Nạp: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận