Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 913: Thiên Phụ thị (length: 7689)

"Nhanh như vậy liền đi sao?" Kiều Tang không nhịn được hỏi.
Michaela kinh ngạc nhìn lại: "Ngươi không phải nhiệm vụ làm xong rồi sao?"
"Nhiệm vụ là hoàn thành không sai." Kiều Tang uyển chuyển nói: "Nhưng hiện tại trời đã tối."
Ý tứ của những lời này là: Đã quá muộn!
Coi như không ở lại nghỉ ngơi mấy ngày, cũng không cần thiết thừa dịp ban đêm có thể đi ngủ đi!
Michaela so với trước đây không hiểu ý tứ trong lời nói, chỉ cho là Kiều Tang lo lắng về chỗ ở, cười nói:
"Ngươi yên tâm, ta trước đó đã biết ngươi nhiệm vụ phải làm ba ngày, cho nên đã sớm đặt xong phòng ở trung tâm Ngự Thú phụ của đêm nay."
". . ."
Michaela đi về phía trước hai bước, phát hiện Kiều Tang còn dừng lại ở chỗ cũ, hỏi:
"Còn không đi sao?"
Kiều Tang trầm mặc một chút: "Chờ một chút, ta đi thu dọn đồ đạc."
Nói xong, cất bước hướng gian phòng số 901 đi đến.
Dĩ nhiên đồ vật còn chưa thu dọn xong liền đến tìm ta. . . Michaela nhìn bóng lưng Kiều Tang, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
. . .
Thiên Phụ thị, nghề chế tạo phát triển, có danh xưng "Thế giới công xưởng", sản nghiệp trải rộng khắp nơi, là một trong những căn cứ nghề chế tạo lớn nhất toàn cầu.
Nhưng cũng bởi vì như thế, so với những thành thị khác ở Trung Không địa khu, chất lượng không khí nơi này rõ ràng không tốt.
Nhưng khi vị trí đủ cao đến một trình độ nhất định, ảnh hưởng của ô nhiễm không khí sẽ không lớn như vậy, thêm nữa trên không trung cứ cách một khoảng thời gian đều có sủng thú hỗ trợ thanh lọc không khí đang làm việc, bởi vậy giá phòng ở các kiến trúc trên không và giá phòng trên mặt đất trở thành hai cực đoan hóa, có sự chênh lệch gần gấp mười lần.
Lúc Kiều Tang từ đường hầm trên không đi xuống, liền phát hiện kiến trúc trên không không ít, có một loại cảm giác xây dựng một thành phố trên không trung.
Ngược lại ở phía dưới, đèn đường neon cũng không phồn hoa như những thành phố khác vào ban đêm.
Kiều Tang hai tay kết ấn, triệu hoán Nha Bảo bọn nó ra.
"Nha!"
Nha Bảo liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, theo thói quen biến lớn hình thể.
Khi Kiều Tang định xoay người lên người Nha Bảo, Michaela lên tiếng hỏi:
"Viêm Kỳ Lỗ của ngươi có phải đã ăn quả hỏa luyện rồi không?"
Kiều Tang "Ừ" một tiếng: "Không sai biệt lắm trước khi xuất phát thì ăn vào."
"Vậy ngươi đừng cưỡi Viêm Kỳ Lỗ trong tuần tới." Michaela nhắc nhở:
"Viêm Kỳ Lỗ sau khi ăn quả hỏa luyện, tốt nhất nên yên tĩnh nghỉ ngơi tiêu hóa cho tốt, không được làm gì hết, như vậy mới có thể tiêu hóa tốt hơn."
Kiều Tang ngẩn người một chút: "Chạy cũng không được sao?"
Michaela gật đầu: "Chạy cũng không được."
Kiều Tang nhìn về phía Nha Bảo.
"Nha Nha. . ."
Nha Bảo thở dài, hình thể chậm rãi thu nhỏ lại.
Đã Nha Bảo không được, vậy cũng chỉ có thể. . . Kiều Tang gọi một tiếng:
"Thép bảo."
"Cương kiếm."
Thép bảo biến lớn hình thể.
Kiều Tang nhờ niệm lực khống chế của Tiểu Tầm bảo, đi đến lưng thép bảo.
Ai, vẫn là Nha Bảo ngồi thoải mái. . . Kiều Tang thở dài trong lòng.
Thép bảo lặng lẽ quay đầu, nhìn Ngự Thú Sư nhà mình một chút.
Kiều Tang chú ý tới ánh mắt, chợt nhớ tới chuyện thỉnh thoảng thép bảo có thể đồng bộ suy nghĩ với mình, trong lòng nhất thời có chút lo lắng, tự nhủ vừa nãy nghĩ gì, liệu thép bảo có biết không. . .
Ngươi cứ nói đi. . . Thép bảo quay đầu lại, dang cánh, bay về phía bầu trời.
Kiều Tang: ". . ."
Quả nhiên bị biết rồi. . .
Xem ra tức không nhẹ, còn chưa bắt đầu chỉ dẫn đã bay, không hề giống tác phong bình thường điềm tĩnh của nó. . .
Thân hình thép bảo đột nhiên cứng đờ.
. . .
Trung tâm Ngự Thú Thiên Phụ thị được xây trên không trung.
Sau khi đăng ký xong đơn giản, Kiều Tang đi vào phòng ngủ rồi ngủ say.
Sáng ngày thứ hai, nàng đơn giản rửa mặt, đi đến trước cửa phòng làm việc khảo hạch công lập.
Đang lúc định gõ cửa thì bên trong vang lên tiếng nói bất mãn:
"Sủng thú của ta còn không có kỹ năng đó, ngươi bắt ta làm sao hoàn thành nhiệm vụ này!"
Một giọng khác bình tĩnh đáp:
"Ta chỉ phụ trách công bố nhiệm vụ, việc không hoàn thành là chuyện của ngươi."
"Ngươi đây chính là cố tình làm khó dễ ta, không muốn cho ta thông qua!" Giọng ban đầu kia càng thêm phẫn nộ.
Giọng bình tĩnh vang lên:
"Nếu ngươi cảm thấy như vậy thì có thể chọn không nhận nhiệm vụ."
Giọng tức giận thoáng chốc tắt lửa.
"Ngươi chọn nhận không?" Giọng bình tĩnh hỏi.
"Nhận!"
Một phút sau, cửa văn phòng mở ra, một người trung niên mặt mày khó coi đi ra.
Xem ra giám khảo Thiên Phụ thị không phải dựa vào tình huống của Ngự Thú Sư để công bố nhiệm vụ. . . Kiều Tang nhìn người trung niên đến cả bóng lưng rời đi cũng tràn đầy phẫn nộ, trong lòng hơi có chút tính toán.
Hiện tại khoảng thời gian này cũng coi như là giai đoạn cuối của việc hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch, giám khảo cơ bản đều sẽ không quá làm khó dễ.
Nhưng xem ra, giám khảo bên trong hiển nhiên không quan tâm việc có phải gần đến lúc bắt đầu tổ chức cuộc thi đấu địa khu hay không.
Kiều Tang ổn định tâm trạng, đi vào phòng làm việc khảo hạch công lập.
Trong văn phòng, nàng thấy một người phụ nữ đang chải lông cho một con sủng thú chim màu xanh.
Người phụ nữ đánh giá Kiều Tang một lượt, sau đó ánh mắt rơi vào Nha Bảo đang nằm trong lòng nàng, ngẩn người một chút, chợt cười nói:
"Ngươi là Kiều Tang phải không, đến nhận nhiệm vụ sao?"
Nói xong, nàng ra hiệu về phía chiếc ghế sofa bên cạnh: "Ngồi trước đi."
Vị giám khảo này khoảng chừng bốn mươi tuổi, khóe mắt có những nếp nhăn li ti, nụ cười ôn hòa, không hề giống bộ dạng vô tình mà nàng nghe được ở bên ngoài cửa vừa nãy.
Bước đầu tiên của việc thành danh, chính là được người nhận ra hoặc thông qua sủng thú nhận ra, bây giờ Nha Bảo cũng xem như danh thiếp của ta. . . Kiều Tang ngồi xuống, giả vờ ngạc nhiên, hỏi:
"Ngài nhận ra ta sao?"
"Ngươi khế ước Thanh Thanh Ny, lại tùy thân ôm sủng thú hút mắt như Viêm Kỳ Lỗ, rất khó khiến người ta không nhận ra." Giám khảo mỉm cười nói.
Nha Bảo vốn vì không được huấn luyện mà hơi mất tinh thần, nghe vậy lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, một lần nữa khôi phục tinh thần.
Sủng thú chim màu xanh liếc nhìn Nha Bảo.
"Ta đến nhận nhiệm vụ." Kiều Tang nhớ đến chính sự, đứng dậy lấy thẻ căn cước và huy chương ngự thú đưa tới.
Giám khảo nhận lấy, quét thẻ, xem sơ qua, nói:
"Thực ra gần đây bất cứ Ngự Thú Sư nào muốn tham gia cuộc thi đấu địa khu đến, ta đều giao cho họ nhiệm vụ giống nhau."
Kiều Tang nghe xong liền biết đối phương đã biết cuộc đối thoại vừa rồi mình nghe được ngoài cửa, đây là đặc biệt giải thích cho mình.
"Là nhiệm vụ gì?" Nàng phối hợp hỏi.
"Thanh lọc không khí." Giám khảo ngẩng đầu, vẻ mặt hơi ngưng trọng: "Tình trạng ô nhiễm trên bầu trời Thiên Phụ thị của chúng ta gần đây đã càng lúc càng nghiêm trọng, nếu không mau chóng xử lý, những người dân bình thường làm việc tại các nhà máy sẽ bị tổn hại về thể chất không nhỏ."
Kiều Tang hơi ngẩn người: "Ta nghe nói Thiên Phụ thị cứ cách một khoảng thời gian đều sắp xếp sủng thú thanh lọc không khí làm việc, thanh lọc không khí mà."
"Nhưng như vậy vẫn chưa đủ." Giám khảo dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Hơn nữa các sủng thú làm việc như thế cơ bản sẽ được sắp xếp trước tiên để thanh lọc không khí trên bầu trời, không khí ô nhiễm ở gần mặt đất nghiêm trọng hơn nhiều so với trên bầu trời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận