Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 333: Cầu vận kéo (length: 8704)

"Đương nhiên không phải." Ngô Sướng ngừng gọi hàng, quay đầu nghi ngờ nói: "Ngươi làm sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Thì tùy tiện hỏi một chút." Kiều Tang nói.
Nàng không có nói thẳng nàng luôn cảm giác cái kia Trương thúc chỗ nào có điểm gì là lạ.
Một người thật sự sẽ vô duyên vô cớ đối với một người khác tốt như vậy sao?
Không có điện thoại mang ở trên người, không nên tìm tới điện thoại di động trước liên hệ đối phương sao?
Mà hắn lại đêm hôm khuya khoắt trực tiếp tới mộ địa tìm người, cái này bình thường sao?
Còn có, nơi này ban đêm tĩnh lặng đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng kêu hay chim hót đều không có, chỉ cần có một chút động tĩnh đều sẽ có vẻ đặc biệt vang dội, lấy thị giác hiện tại của nàng nhìn sang, nàng cùng Ngô Sướng vừa mới vị trí hẳn là nhìn thấy không sót thứ gì.
Theo lý thuyết, mặc kệ là tiếng bước chân hay Nha Bảo cùng Tiểu Tầm bảo gây ra động tĩnh đều sẽ khiến người ngay lập tức chú ý tới.
Nhưng cái kia Trương thúc không có lên tiếng chào hỏi Ngô Sướng, cảm giác như là không nghe thấy động tĩnh bên này vậy, cái này bình thường sao?
Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Kiều Tang.
Nếu như là theo thuyết âm mưu... Giả thiết cái này Trương thúc là Ngự Thú Sư, hắn chú ý tới chuyện này chỉ là do sủng thú may mắn mang lại thì sao?
Vậy thì việc tiếp cận Ngô Sướng, đêm hôm khuya khoắt lại tới mộ địa xem ra cũng có lý.
Kiều Tang không nói thẳng, một là cảm thấy đây chỉ là giác quan thứ sáu cá nhân của nàng.
Hai là, nếu nói ra suy đoán của mình, trong tình huống không có chứng cứ, Ngô Sướng nhất định sẽ cảm thấy mình có bệnh nặng.
Một bên là ông chú đối đãi mình như con ruột, một bên là người mới quen chưa tới một ngày, chỉ là tốt hơn người xa lạ một chút, ai cũng biết nghiêng về ai hơn.
Thêm chuyện chi bằng bớt chuyện, nàng chỉ là đến xem rốt cuộc sủng thú nào có thể mang lại vận may cho người ta, xem có thể xin một chút vận khí hay không mà thôi... Kiều Tang nghĩ vậy, liền nói ra: "Ngươi tiếp tục gọi đi."
Ngô Sướng không nghi ngờ gì, quay người tiếp tục hạ giọng gọi: "Vận Vận! Vận Vận!"
Âm thanh này trong mộ địa âm trầm tĩnh mịch, nghe như gọi hồn.
Cứ gọi như vậy hai tiếng, Tiểu Tầm bảo cuối cùng cũng không nhịn được bay tới trước mặt Ngự Thú Sư nhà mình, lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Tìm kiếm?"
Nếu như vừa nãy người kia không phải là Ngự Thú Sư, vậy thì con sủng thú đi theo bên cạnh hắn là của ai?
Chết tiệt... Kiều Tang cảm thấy adrenalin dâng trào.
Rõ ràng ban đêm gió lạnh thấu xương, mà lưng nàng lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thật sự thì nàng có hơi bị dọa rồi.
Sủng thú?
Vừa rồi cái ông chú đó bên cạnh còn có một con sủng thú? !
Sao nàng lại không nhìn thấy?
Hệ U Linh? !
"Con sủng thú kia to chừng nào?" Kiều Tang nuốt một ngụm nước bọt hỏi.
"Tìm ~ "
Nghe Ngự Thú Sư nhà mình hỏi, Tiểu Tầm bảo nghĩ nghĩ, hướng lên phiêu, cho đến khi cách mặt đất khoảng 4 mét thì dừng lại, sau đó ở vị trí đó xoay một vòng lớn.
Gần như to cỡ đó.
Kiều Tang: "! ! !"
Sủng thú có hình thể lớn như vậy, ít nhất cũng phải là cấp Tướng đi!
Kiều Tang run lập cập, không khỏi cảm thấy nhiệt độ xung quanh dường như lại giảm xuống nhiều hơn.
"Vận Vận! Vận Vận!" Ngô Sướng vẫn đang gọi hồn ở đằng kia.
Kiều Tang lặng lẽ cưỡi lên Nha Bảo đang cảnh giác quan sát xung quanh, sau khi nghe được miêu tả của Tiểu Tầm bảo, nàng có chút muốn quay về...
Một Ngự Thú Sư có cấp bậc không thấp còn che giấu tung tích, hắn khẳng định nhìn ra vận may hơn người của Ngô Sướng.
Ở cái trấn nhỏ mà ở lâu như vậy, bảo không có ý đồ gì thì nàng không tin.
Vẫn là đừng nên dính dáng đến thì hơn.
"Cái đó, nếu nó không ở đây, vậy thì lần sau vậy, dù sao thì tuần này ta đều ở trung tâm Ngự Thú, ngươi có thể dẫn nó tới tìm ta." Kiều Tang mặt ngoài vững như bàn thạch nói.
"Nó nhất định là ở đây! Có lẽ chỉ là cảm thấy trừ ta ra còn có cả ngươi, nên không muốn lộ diện mà thôi." Ngô Sướng vội vàng nói.
Kiều Tang hỏi: "Ngươi không nói với nó là ta đến chữa bệnh cho nó sao?"
Ngô Sướng im lặng một hồi, quay đầu thấp giọng gọi: "Vận Vận! Vận Vận! Ta dẫn người chữa bệnh cho ngươi đến rồi!"
Kiều Tang: "..."
"Vận Vận ~" lúc này, một giọng nói rõ ràng không phải của Ngô Sướng vang lên.
Kiều Tang ngẩn người một chút, đột nhiên nhìn về phía trước.
Bởi vì nàng phát hiện giọng nói này lại chính là phát ra từ phía trước chỗ đầu của Nha Bảo!
"Nha!"
Nha Bảo trong nháy mắt dựng lông, nâng móng vuốt, năng lượng trong cơ thể đột nhiên phun trào, một đạo Liệt Diễm cực nóng bỗng nhiên hội tụ trên móng phải đang giơ lên.
"Hô! ! !"
Móng vuốt bị ngọn lửa bao phủ mang theo tiếng gió xé không khí không hề nể tình mà vỗ xuống.
Khí thế rất mạnh, nhưng móng vuốt của Nha Bảo khi quơ tới trước mặt mình lại bị một loại lực lượng không rõ ngăn cản.
Ngọn lửa nổ tung, sóng nhiệt cuộn trào, trong phút chốc khiến cho nghĩa địa âm u sáng sủa và ấm áp hơn rất nhiều.
Trong ánh lửa hỗn loạn, người ta thấy rõ thứ ngăn cản công kích chính là một bức tường được hình thành từ năng lượng.
"Đừng tấn công! Là Vận Vận!" Ngô Sướng hoảng sợ nói.
"Vận Vận!"
Con sủng thú không nhìn thấy thân ảnh điên cuồng gật đầu.
Là nó! Là nó!
"Nha..."
Ngọn lửa biến mất, Nha Bảo xấu hổ thu móng vuốt.
Hú hồn, còn tưởng là thứ gì...
Đúng lúc này, Kiều Tang kinh ngạc nói: "Nha Bảo, ngươi sẽ Hỏa Diễm trảo rồi? !"
Hỏa Diễm trảo, kỹ năng trung giai hệ Hỏa, tập trung năng lượng hệ Hỏa vào móng vuốt, ngoài công kích mạnh mẽ còn có một tỷ lệ nhất định khiến mục tiêu rơi vào trạng thái bỏng.
Kỹ năng này Nha Bảo chưa từng học, sao tự nhiên lại biết?
Chẳng lẽ là do bị dọa mà ra?
Kiều Tang không khỏi nhớ lại cảnh Nha Bảo lúc trước xem TV bị dọa mà phun ra tia lửa.
Đây cũng không phải lần đầu Nha Bảo bị dọa mà ra kỹ năng.
Chẳng lẽ Nha Bảo có thiên phú bị dọa ra kỹ năng mới?
Trước kia xem phim ma có vẻ quá ít.
Có nên lần sau thử nghiệm một chút...
"Nha Nha!"
Nha Bảo nghe vậy thì ngẩn người trước, sau đó hưng phấn giơ móng vuốt lên nhìn nhìn, hoàn toàn không biết ý tưởng diệt nhân tính của Ngự Thú Sư nhà mình lúc này.
Một bên khác.
"Vận Vận, ngươi không sao chứ?" Ngô Sướng lo lắng nói.
"Vận Vận." Thân ảnh trong suốt của sủng thú lắc đầu, tỏ ý không sao.
"Vận Vận, vừa rồi ngươi đi đâu vậy?" Ngô Sướng hỏi.
"Vận Vận." Thân ảnh trong suốt của sủng thú lao đến trước mặt hắn, dùng móng vuốt lay lay.
"Vận Vận, ngươi vừa mới bắt đầu đi đâu?" Ngô Sướng tiếp tục hỏi.
Kiều Tang từ trong suy nghĩ đi ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh Ngô Sướng giống như đang lẩm bẩm nói chuyện với không khí.
Nếu không phải trên không trung có tiếng đáp lời, người ngoài chắc sẽ nghĩ hắn là kẻ có vấn đề thần kinh.
"Tiểu Tầm bảo." Kiều Tang gọi một tiếng.
"Tìm ~" Tiểu Tầm bảo từ trên trời hạ xuống.
"Ngươi có nhìn thấy nó không?" Kiều Tang khẽ hỏi.
Tiểu Tầm bảo nhìn về hướng phát ra tiếng "Vận Vận", phát hiện không nhìn thấy gì, liền dụi dụi mắt bằng móng vuốt phía sau rồi mở to mắt cố gắng xem tiếp.
"Tìm kiếm."
Tiểu Tầm bảo lắc đầu.
Không nhìn thấy gì cả.
Không phải sủng thú hệ U Linh mà lại khiến người ta không thấy hành tung, còn mang lại may mắn cho người ta, xem kỹ năng vừa thi triển chắc là thuộc tính hệ siêu năng lực, khu Dự Hoa thì có sủng thú nào đáp ứng yêu cầu nhỉ...
Trong lúc Kiều Tang đang trầm tư thì Ngô Sướng lên tiếng nói: "Vận Vận, ta mang theo người trị liệu cho ngươi, yên tâm, lần này vết thương của ngươi chắc chắn chữa được, ngươi mau dùng vải phủ lên cho cô ấy nhìn xem dáng vẻ của ngươi."
Nói rồi, hắn lấy ra một miếng lụa trắng vo tròn từ trong túi rồi rung lên.
"Vận Vận."
Con sủng thú vô hình kêu lên, miếng lụa trắng bị một lực lượng vô danh khống chế di chuyển ra phía trước.
Tấm lụa trắng buông xuống, lộ ra một thân ảnh có hai cái lỗ tai nhọn có ba góc, hình thể chỉ khoảng 30 centimet.
Cầu Vận Lạp. Kiều Tang kinh ngạc nhìn cái lỗ tai hiện ra vì có tấm lụa trắng, đầu óc "Ầm" một tiếng, biểu cảm ngưng trệ, sững người tại chỗ.
Giống như là đang xác minh phỏng đoán của nàng vậy, một tiếng thở dài trầm thấp vang lên từ phía sau lưng:
"Cầu Vận rồi, ta cuối cùng cũng chờ được ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận