Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 548: Muốn học (length: 8623)

Khóe miệng Cừu Đức hơi co giật một chút, khó nhận ra: "Mức độ hơi lớn, chúng ta không ngờ tới ngươi bây giờ liền sẽ đi, cho nên vẫn còn nằm trong kế hoạch."
Mức độ hơi lớn... Nụ cười trên mặt Kiều Tang khó mà ngăn cản lan rộng, tâm tình thật tốt nói:
"Không vội, từ từ tính, tính kỹ một chút, ta ở trên lầu phòng 03 chờ các ngươi."
Nói xong cất bước đi ngay.
"Chờ một chút!" Cừu Đức vội vàng chặn trước mặt Kiều Tang, nói: "Còn có một việc, ta muốn hỏi một chút sáng mai ngươi có thể đến làm khách quý cho lôi đài thi đấu của chúng ta không?"
Khách quý? Kiều Tang liếc qua người giải thích trên đài là Vương Tuyết, quay đầu nói từ chối: "Thật xin lỗi, ta có thể không có thời gian."
Đùa gì vậy, Siêu Túc Tinh sủng thú nàng không biết thì thôi, đạo cụ cùng linh văn cũng không có cái nào là nàng biết, đi lên chỉ thêm mất mặt xấu hổ.
Cừu Đức không nghĩ tới đối phương cự tuyệt dứt khoát như vậy, hắn không bỏ cuộc nói:
"Lúc nào đến cũng được, chỉ cần có thể đến ba giờ là được, bất kể là buổi sáng hay buổi tối, chỉ cần liên lạc với ta, chúng ta sẽ phái người đến đón ngươi."
Nói, hắn đưa một tấm danh thiếp.
Kiều Tang nhận lấy danh thiếp, vừa định mở miệng từ chối lần nữa.
Cừu Đức lại nói:
"Chúng ta sẽ không lãng phí thời gian của ngươi, sau khi kết thúc chúng ta sẽ thanh toán cho ngươi 100 ngàn liên minh tệ."
Nói thật, chỉ coi như làm khách quý thôi, giải thích đã có người khác, nàng cả quá trình chỉ ngồi, phối hợp nói vài câu, đãi ngộ này không tính thấp.
Đáng tiếc hiện tại là giai đoạn có nhiều tiền nhất trong đời của nàng.
Kiều Tang cũng có chút động lòng, nhưng không nhiều.
Nàng lần nữa từ chối: "Ta thật sự không có thời gian, ta còn phải đi học, nhưng mà buổi tối ta sẽ đến đây tiếp tục tham gia lôi đài thi đấu."
Sẽ tiếp tục đến tham gia lôi đài thi đấu? Ngươi không nói sớm... Cừu Đức nghe vậy mỉm cười: "Vậy ta không miễn cưỡng ngươi nữa, hy vọng về sau có cơ hội ngươi có thể đến làm khách quý cho chúng ta."
Kiều Tang đi vào phòng, Una cùng Đường Ức lập tức xông tới.
Mắt Una sáng lên nói:
"Kiều Tang, thì ra ngươi lợi hại như vậy!"
Đương nhiên, ta thế nhưng là quán quân... Kiều Tang khiêm tốn nói: "Đó là bởi vì đối thủ đều không hiểu rõ lắm sủng thú của ta."
"Chẳng phải ngươi cũng không hiểu rõ sủng thú của bọn họ sao?" Đường Ức cười nói: "Đừng khiêm nhường, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi sẽ không thua."
Kiều Tang một bên triệu hồi Nha Bảo và Lộ Bảo vừa nói: "Vừa rồi trận đó ngươi đặt cược cái gì?"
Đường Ức thở dài: "3:0, ngươi 3, Frieda 0."
Bạn à, ngươi đây là mù quáng tin tưởng đấy à, người ta có một con sủng thú cấp Tướng ngươi còn đặt người khác 0... Kiều Tang ngoài mặt chuyên tâm triệu hồi, xem như không có trò chuyện tiếp cái đề tài này.
Đường Ức giọng điệu thay đổi, tràn đầy tin tưởng nói: "Nếu như Liệu Tinh Khuyển của ngươi ở trạng thái toàn thịnh, ta tin rằng ván đầu tiên vừa rồi tuyệt đối không phải đánh ngang hòa!"
"Băng khắc."
Vừa được triệu hồi ra Lộ Bảo nhìn vết thương chi chít của Nha Bảo từ từ khép mắt, nghe được những lời này bên tai, hơi nhíu mày.
Đối thủ thế nào? Mạnh vậy sao? Ngay cả Nha Bảo cũng không thắng được?
"Lộ Bảo, trị liệu cho Nha Bảo một chút." Kiều Tang nói.
"Băng khắc."
Lộ Bảo gật đầu, ngay sau đó viên đá quý màu trắng ở trán lóe Lam Quang.
Một bên, mắt Una trực tiếp nhìn chằm chằm sủng thú đang tỏa khí tràng thần bí trước mắt, nhịn không được tim đập nhanh hơn.
Con, con sủng thú này trông cũng đẹp quá đi!
Là một người nhan khống, nàng hiểu rõ về cân đối tranh tài hơn là ngự thú đối chiến.
Gần như lần đầu tiên, nàng đã dám khẳng định, chỉ riêng ngoại hình của sủng thú trước mắt cũng có thể gây nên một làn sóng không nhỏ trong giới cân đối.
"Kiều Tang, con sủng thú này tên gì vậy?" Una hít sâu một hơi, hỏi.
"Băng Khắc Hi Lộ." Kiều Tang nói.
Vừa dứt lời, Nha Bảo đầy máu sống lại.
Mắt Una sáng lên, tên dễ nghe, kỹ năng trị liệu cũng mạnh như vậy!
"Ta có thể sờ nó một chút không?" Una mong đợi hỏi.
"Băng khắc."
Lộ Bảo cảnh giác nhìn nàng một cái, trên thân tản ra một chút hơi lạnh.
Kiều Tang thấy vậy lắc đầu nói:
"Sợ là không được, Lộ Bảo không thích người khác tùy tiện chạm vào nó."
"Nha nha!"
Nha Bảo dùng móng vuốt vỗ vỗ Lộ Bảo.
Không sai không sai, tên này không thích người khác chạm vào nó.
"Băng khắc..."
Lộ Bảo nhìn Nha Bảo một chút.
"Nha?"
Nha Bảo chớp chớp đôi mắt to ướt sũng.
Lộ Bảo lại nhìn.
Nha Bảo lại chớp.
Lộ Bảo: "..."
Ra vậy... Una khó nén thất vọng "ồ" một tiếng.
Người ta thế nhưng là lâm nguy sủng thú, nếu dễ dàng vậy bị đụng thì đám người ở khu Cổ Sương Mù cũng chẳng phải điên lên rồi... Đường Ức âm thầm nhả rãnh trong lòng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Una nói một câu "Vào đi", cửa tự động mở ra.
Một nhân viên công tác đi đến, cung kính đưa thẻ tuyển thủ cho Kiều Tang:
"Tiền chia hoa hồng đêm nay của ngài, và tiền chia hoa hồng hai thành từ ao cược theo hiệp nghị đều ở trong thẻ này."
"Bao nhiêu tiền?" Kiều Tang hỏi.
"323 vạn." Nhân viên công tác khách khí nói.
"Bao nhiêu? !" Kiều Tang bỗng nhiên lên giọng, suýt thì nhảy dựng.
"323 vạn." Nhân viên công tác nói lại lần nữa.
Kiều Tang mặt mũi hoảng hốt nhận lấy thẻ tuyển thủ của mình.
Đường Ức thì mặt mũi mờ mịt, thì ra có thể được chia nhiều tiền đến vậy sao...
Bỗng nhiên hắn nhớ ra cái gì, mặt đầy đau lòng.
Vậy có nghĩa là lần trước hắn ở lôi đài thi đấu Ngự Thú Sư cấp E, đã bỏ lỡ tiền chia hoa hồng hàng triệu? !
Nhân viên công tác cung kính lui ra.
Thì ra kiếm tiền dễ như vậy sao... Nếu như mình ngày nào cũng đến, mỗi lần đều đoạt lấy thủ lôi vương, thì... Hắc hắc hắc... Đúng lúc Kiều Tang càng nghĩ càng thích thì Una mở miệng:
"Hiệp nghị chia hoa hồng có thể ký nhiều lần với cùng một người, nhưng một khi ngươi đã có một lần thủ lôi vương, thì hiệp nghị đó sẽ không tìm ngươi ký nữa."
Kiều Tang: "..."
Nàng hoảng hốt nghe được tiếng "Răng rắc".
Đó là tiếng mộng tan vỡ...
...
Tái Nam cao trung.
Khu ký túc xá số một.
Phòng 502 ký túc xá.
Kiều Tang hưng phấn kiểm tra số dư tài khoản.
【 Tài khoản dự trữ không kỳ hạn số đuôi 0666 của ngài có số dư là 5.127.833,67 nguyên...】 323 vạn tiền hoa hồng thêm tiền Una cược hai mươi mấy trận 3:0, cộng thêm số dư của nàng trước kia, chỉ trong một đêm lại đột phá 5 triệu số tiền lớn.
Vô hạn tạp tuy tốt, nhưng không có một số lượng cụ thể, bình thường nhiều đồ vật lại không mua được, cũng không thể tùy tiện ra chỗ nào đổi ra như thẻ tín dụng, luôn cho người ta cảm giác rất ảo, nắm không được.
Chỉ có tiền trong thẻ tiết kiệm của mình mới là thật, sờ được thấy được.
Tâm tình Kiều Tang sung sướng.
Khó trách nhiều người cả ngày ngâm mình ở lôi đài sủng thú, tốc độ kiếm tiền này sao có thể không nhanh hơn đi làm nhiệm vụ chứ.
Đương nhiên, tốc độ tiêu tiền cũng thế...
Kiều Tang đặt điện thoại xuống, điều chỉnh tâm tính một chút, bắt đầu làm đề.
Đột nhiên, nàng cảm thấy một luồng Lam Quang lóe lên sau lưng.
Kiều Tang quay đầu, phát hiện Lộ Bảo đang dùng ánh sáng trị liệu lên Nha Bảo.
Đợi Lam Quang tiêu tan, chỉ thấy Nha Bảo trông phấn chấn lên.
"Ngươi không ngủ sao?" Kiều Tang sửng sốt hỏi.
"Nha nha!"
Nha Bảo thật lòng kêu một tiếng.
Không ngủ, nó phải luyện tập bù lại những uất ức!
Buổi tối không thắng được con chim kia, đều tại mình quá uất ức không phát huy được!
Kiều Tang nghe vậy hết sức kinh ngạc, nàng không ngờ Nha Bảo còn có giác ngộ như thế.
Nàng không để ý, lúc này Tiểu Cương chuẩn đứng bên cạnh nghe những lời này thì vẻ mặt như đã nghĩ ra cái gì.
...
Nửa tiếng sau.
"Nha nha..."
Nha Bảo nhắm mắt lại, chảy nước miếng.
Kiều Tang: "..."
Hóa ra ánh sáng trị liệu của Lộ Bảo chỉ có thể khiến Nha Bảo tỉnh táo được nửa tiếng...
Trước kia buổi tối Nha Bảo đòi thức đêm luyện tập, Lộ Bảo cũng không cho, nàng cũng không để ý đến chuyện này...
"Thép thép."
Lúc này, Tiểu Cương chuẩn kêu một tiếng.
"Sao vậy?" Kiều Tang quay đầu hỏi.
"Thép thép."
Tiểu Cương chuẩn biểu lộ thật lòng kêu một tiếng, biểu thị muốn học.
Kiều Tang sững sờ: "Muốn học cái gì?"
"Thép thép."
Tiểu Cương chuẩn dùng cánh chỉ vào Nha Bảo.
Muốn học kỹ năng của con chim Doanh đại ca buổi tối kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận