Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 393: Còn có chuyện tốt bực này (length: 8472)

Kiều Tang quen thuộc cảm giác nàng bước vào phòng học, lớp liền trở nên yên tĩnh một chút.
Chỉ là lần này bầu không khí có chút khác biệt so với trước đây.
Kiều Tang ngồi vào chỗ của mình, lập tức cảm nhận được ánh mắt không thích hợp của các bạn xung quanh.
Phải hình dung thì, đại khái là kiểu xoắn xuýt như khi xem phim kinh dị, muốn nhìn mà không dám nhìn.
Chẳng lẽ lại là do Tiểu Tầm Bảo vẽ lên mặt nạ hóa trang hiện hình?
Kiều Tang nhìn qua chỗ Tiểu Tầm Bảo, phát hiện nó vẫn đang ở trạng thái ẩn thân.
Lúc này, bạn ngồi trước bàn quay đầu nói: "Kiều Tang, chúc mừng nha, đoạt quán quân rồi."
Nói xong, nàng bổ sung thêm: "Đặc biệt là trận Liệu Tinh Khuyển đó, tớ xem, cực kỳ đẹp trai!"
Dù bạn ngồi trước bàn trông không khác gì bình thường, nhưng vẫn có thể thấy được sự căng thẳng.
Xem ra trận mình dùng răng cắn giây Đinh Diên Cảnh đã kích thích bọn họ rồi... Kiều Tang dù sao cũng không phải thật sự 15 tuổi, nên cũng có thể hiểu được tâm lý của thanh thiếu niên tuổi dậy thì.
Thanh thiếu niên tuổi dậy thì đa phần đều yếu đuối và nhạy cảm, đột nhiên có một người xuất hiện mà mình không thể nào so sánh được, nên không dám đến gần.
Đương nhiên, vẫn có người chọn cách đến gần, chỉ cần phát tín hiệu được hồi đáp.
Giống như bạn ngồi trước bàn bây giờ.
Kiều Tang nghĩ ngợi rồi nói: "Ta không phải quán quân, chỉ là giành hạng nhất trong tỉnh thôi."
Bạn ngồi trước bàn: "? ? ?"
Nghe xem! Đây có phải tiếng người không vậy? !
Kiều Tang tiếp tục: "À đúng rồi, cậu có thể cho tớ mượn vở ghi gần đây được không? Cậu biết đó, dạo này tớ không đi học, sợ không theo kịp."
Muốn xóa bỏ loại tâm lý này của thanh thiếu niên cũng đơn giản thôi, chỉ cần cho thấy mình thật ra cũng không khác gì các nàng là được.
Bạn ngồi trước bàn ngẩn người ra một chút: "Tớ xưa giờ không có ghi bài."
Kiều Tang: "... "
À, suýt quên mất học thần không cần ghi bài. . .
Chuyện của Kiều Tang ở trường rất nhanh đã lan truyền ra.
Giữa các tiết học, học sinh các lớp khác cũng không còn ngang nhiên nhìn vào như trước nữa, mà thỉnh thoảng lại đi ngang qua cửa lớp một, rồi vô tình liếc mắt vào trong.
Kiều Tang ngồi trong lớp nói chuyện với Kim Phi Phàm.
"Ai, chênh lệch giữa chúng ta thật lớn, tớ đến top 30 còn không vào được, kết quả cậu lại được hạng nhất, còn là nhất khối 12 nữa." Kim Phi Phàm cảm thán nói.
Khóe miệng Kiều Tang giật giật: "Cậu để bài kiểm tra điểm tuyệt đối của cậu lên rồi nói chuyện với tớ đi."
"Chỉ là bài kiểm tra thôi mà." Kim Phi Phàm vừa bỏ bài thi vào ngăn bàn vừa lẩm bẩm: "Bây giờ thi cử có là gì."
Cậu quên mất cậu vừa đi thi đấu về à! Đã không lên lớp còn thi được điểm tuyệt đối, rồi nói với tớ cái này không là gì? Kiều Tang nhìn nàng rồi nói:
"Cái hạng nhất của ta cũng không là gì, cũng chỉ là trong tỉnh mà thôi."
Kim Phi Phàm: "... "
Lúc này, Kiều Tang hỏi: "Trong đội giáo lớp mười có ai vào vòng phân khu thi đấu không?"
Việc đại lão ngồi cùng bàn không để ý tới chuyện của đội giáo lớp mười Kim Phi Phàm đã quen rồi, nàng nhỏ giọng nói: "Lục Hữu vào được, hắn hạng nhì."
Kiều Tang quay đầu nhìn về phía chỗ của Lục Hữu, phát hiện đó là một chỗ trống.
Kim Phi Phàm tiếp tục nói: "Còn có Trịnh Di Ninh ở tổ cân bằng, nàng được hạng ba."
Kiều Tang không quen nhiều người trong đội giáo lớp mười, nhưng Trịnh Di Ninh thuộc nhóm quen mặt, nàng rất nhanh đã nhớ lại sủng thú của Trịnh Di Ninh.
Xem ra mắt mình không có sai, tai mèo dài quả thật rất thích hợp với thi đấu cân bằng.
...
Lên lớp buồn chán lại dài, nhưng nếu lâu lâu mới đi học một buổi, nghe thêm chút kiến thức về sủng thú thì Kiều Tang lại cảm thấy thời gian trôi nhanh quá.
Trời dần tối, rất nhanh đã đến giờ tan học.
Kiều Tang vừa ra cổng trường đã triệu hồi Nha Bảo.
"Nha."
Mắt Nha Bảo phát ra Lam Quang, nhìn thoáng qua chiếc vòng đeo ở chân trái của mình.
Chốt trên vòng tay bị một lực nhấn xuống, Nha Bảo trong nháy mắt trở lại hình thể kích thước ban đầu.
Kiều Tang trèo lên lưng Nha Bảo, cười nói: "Chúng ta về nhà thôi."
"Nha!"
Nha Bảo kêu lên một tiếng, hướng lên trời chạy đi.
Cảnh này khiến người đi đường kinh ngạc nhìn, chờ Nha Bảo lên trời, mọi người mới nhớ ra cầm điện thoại chụp ảnh, nhưng đáng tiếc khi bật camera lên thì trên trời đã không thấy bóng dáng nào.
...
Buổi tối ăn cơm xong, về phòng sớm thu dọn đồ đạc, Kiều Tang dựa vào đầu giường lướt điện thoại xem tin tức về sủng thú của các khu vực khác.
Khu vực Cổ Sương Mù, khu vực Liên Khoa và khu vực Tây Luật có sủng thú rất thú vị.
Dù thuộc tính của sủng thú vẫn là mấy loại đó, nhưng đặc tính của chúng lại có rất nhiều thứ mà khu Dự Hoa không có.
Giống như Hư Thực Thảo của khu Liên Khoa, có đặc tính hư thực, có thể kiểm tra được thật giả.
Chỉ cần đặt tay lên lá của nó và nói một câu là được.
Nếu nói thật thì không có gì thay đổi, còn nếu là nói dối, nó sẽ từ từ khép lá lại.
Không ít người vào ngày kết hôn sẽ thuê một cây hư thực thảo để kiểm chứng tình yêu.
Khi lời thề hôn lễ nói đến "Anh có đồng ý dù ốm đau hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do gì, vẫn yêu em...", ba phần ba số lá của hư thực thảo đều sẽ khép lại.
Điều này cũng khiến cho tỷ lệ kết hôn và sinh sản ở khu Liên Khoa luôn đứng nhất từ dưới lên trên cả nước.
"Thật ra bốn khu vực cùng thi đấu cũng tốt, có thể mở mang kiến thức thêm về sủng thú ở các khu vực khác."
Ngay khi Kiều Tang vừa lóe lên ý nghĩ này, trên màn hình điện thoại bắn ra một tin mới:
【Từ Nghệ Tuyền mời bạn vào nhóm chat】 Kiều Tang nhấn vào, nhóm mới được thêm tên là "Đội Dự hoa xôi hỏng bỏ không", thành viên có 32 người.
Một giây sau, lại có thêm một người nữa, đội viên trở thành 33 người.
【Thành Cẩm Hạo phát lì xì】 【Thành Cẩm Hạo: Người mới vào nhóm đổi tên đi】 Kiều Tang theo bản năng bấm đoạt, kết quả phát hiện đã hết rồi.
Ơ? Tốc độ của mấy người này nhanh vậy sao... Kiều Tang lặng lẽ đổi tên.
【Đan Hoài Dương: Chờ đến khu vực Cổ Sương Mù, ta muốn xuống dưới di tích cổ dưới nước xem, đến lúc đó đi cùng nhau không?】 【Từ Nghệ Tuyền: @ Kiều Tang, đây là nhóm của tuyển thủ thi đấu khu vực Dự Hoa】 Khu Dự Hoa có 11 tỉnh, 33 người, xem ra đủ người rồi... Kiều Tang gửi biểu tượng cảm xúc "Chào mọi người".
Trước kia mọi người chỉ đoạt lì xì mà không ai nói gì, nhưng khi Kiều Tang vừa lên tiếng, mọi người đồng loạt xôn xao.
【Kim Vĩ: Kiều Tang? Có phải Kiều Tang ở tỉnh Chiết Hải không? !】 【Tống Bảo Văn: Nói thừa, chắc chắn là cô ta rồi, đi tham gia thi đấu phân khu cũng đâu có ai tên là Kiều Tang khác đâu】 【Từ Nghệ Tuyền: Đúng là cô ta, chính là cô ta】 【Khương Tiếu Thiên: Đột nhiên cảm thấy cái nhóm này quan trọng hẳn lên】 【Trần Doãn Nhữ: A a a! Kiều muội muội! Đến khu Cổ Sương Mù có thể cho ta chụp chung với Liệu Tinh Khuyển được không! Để báo đáp, ta có thể cho cô toàn bộ tư liệu các tuyển thủ thi đấu phân khu khác mà ta thu thập được!】 Kiều Tang sửng sốt một chút, không nói hai lời liền đem Nha Bảo "bán":
【@Trần Doãn Nhữ, được】 Tin nhắn này của Kiều Tang vừa gửi ra, cả nhóm đồng loạt xôn xao.
【Đan Hoài Dương: Ta cũng có tư liệu của các tuyển thủ khu khác! Ta cho cô! Cô cho ta chụp ảnh chung với Băng Lộ Kỳ Á được không!】 【Lý Duyệt: Người khác thì ta không biết, nhưng độ hoàn hảo của tài liệu mà ta thu thập được cao đến 99%, ta muốn thử ánh sáng trị liệu của Băng Lộ Kỳ Á, cô hiểu chứ】 【Kim Vĩ: Ta ta ta! Ta cũng góp nhặt được tài liệu! Cho ta làm bạn là được!】 Nhìn những tin nhắn liên tục xuất hiện, Kiều Tang trầm ngâm mấy giây.
Không ngờ lại có chuyện tốt thế này...
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận