Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 141: Lỗ tai không tầm thường (length: 8695)

"Thì ra người ta đến đây là chuyên để phỏng vấn nàng, cái này thật lúng túng..."
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát màu trắng, dáng người hơi mập đi đến, phía sau còn có hai cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát màu lam đi theo.
"Ngươi là Kiều Tang phải không, thật là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn nhỏ mà đã có thể gặp nguy không loạn bắt giữ tội phạm truy nã cấp A đưa ra công lý." Người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát màu trắng cười bước đến trước mặt nàng.
"Đây là Phan cục trưởng, cục trưởng công an của chúng ta ở thành phố Hàng Cảng." Nam cảnh sát mặc đồng phục màu lam bên trái xem xét giới thiệu.
Kiều Tang hơi sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng nói thì Phan cục trưởng đã cười nói:
"Để đưa tin về sự việc lần này, đã có vài đài truyền thông đến, chúng ta nhất định sẽ tuyên truyền chi tiết về vụ việc, để mọi người đều biết Hàng Cảng chúng ta có một thiếu niên nữ anh hùng như cô."
Nữ phóng viên xinh đẹp đúng mực nói tiếp: "Tôi nhất định sẽ đưa tin thật tốt."
Kiều Tang: "..."
Lời đã nói đến nước này, nàng còn có thể nói gì?
Khi rời khỏi cục cảnh sát thì đã hai giờ sau.
Các bạn phóng viên quá nhiệt tình, Kiều Tang biểu thị mình có chút không chịu đựng nổi.
Vấn đề hết cái này đến cái khác, không chỉ hỏi chuyện chế phục tội phạm truy nã cấp A Hoàng Minh Sơn như thế nào mà còn hỏi chuyện của Nha Bảo.
Nhưng cũng có thể hiểu được, đoạn thời gian trước ảnh chụp hình thái mới của chó Hỏa Nha bị lộ ra không đủ độ phân giải cao, tin tức này vẫn đang là điểm nóng hiện tại.
Bất kỳ một con thú cưng nào có hình thái mới giống chó Hỏa Nha xuất hiện trước mặt mọi người đều chắc chắn sẽ bị chú ý.
Kiều Tang cũng không có che giấu, dù sao chuyện sớm muộn gì cũng bị biết, nàng liền chi tiết kể lại.
Nào ngờ những ký giả này trực tiếp phát điên...
Nếu không phải sau đó nàng thu Nha Bảo vào ngự thú điển, thì những ánh mắt, trận địa kia có lẽ đã muốn ăn tươi nuốt sống nó rồi.
Không thể không nói những người làm việc trong giới truyền thông tin tức vì tin tức mà thật sự là... Chuyên nghiệp... Không ai sợ thú cưng hệ lửa giống người bình thường cả...
Đi đến một khúc cua, Kiều Tang gọi Nha Bảo ra từ ngự thú điển.
Nha Bảo vừa ra ngoài nhìn xung quanh, có chút sửng sốt.
Người đâu? Microphone đâu? Máy ảnh đâu?
"Không sao rồi, chúng ta đã ra rồi." Kiều Tang nhìn dáng vẻ ngó nghiêng xung quanh của Nha Bảo nói.
"Nha."
Nha Bảo thở dài một hơi.
Hôm nay nó không soi gương cũng không đeo kính râm, nhiều camera nhắm vào nó vậy nó sợ bị chụp xấu, may mà bây giờ đã ra rồi.
Ngay lúc này mặt đất đột nhiên mềm nhũn nhúc nhích.
Chỉ thấy một con thú cưng khoảng 50 centimet, toàn thân chủ yếu là màu xám, lông ngắn, tai ngắn và mượt mà, trên trán còn có một đường vân ngầm màu đen xuất hiện trước mặt nó.
"Nha!"
Nha Bảo giật mình, vô ý thức liền muốn phun ra hỏa hoa.
Vì gần đây những kỹ năng phóng thích đều là hỏa hoa, nên nếu Nha Bảo mà tấn công thì kỹ năng đầu tiên nó nghĩ đến chính là hỏa hoa.
"Chờ một chút, đừng đánh nó." Kiều Tang ngăn cản nói.
Thú cưng trước mắt này là chuột tai ngắn cấp trung, bẩm sinh có khả năng đào đất, điều này không phải là quan trọng nhất.
Quan trọng là con chuột tai ngắn này trước ngực không chỉ mang một tấm thẻ công tác mà còn đeo một cái máy ảnh, rõ ràng là một con thú cưng có chủ và có công việc.
"Ngắn thôi."
Chuột tai ngắn lễ phép chào hỏi, dùng chân phải giơ tấm thẻ công tác trước ngực của nó lên.
Kiều Tang cúi xuống xem.
Là thẻ phóng viên...
Ánh mắt Kiều Tang phức tạp liếc nhìn chuột tai ngắn.
Đúng vậy, khả năng không sợ người lại biết đào đất mà đi thẳng đến trước mặt người được phỏng vấn của nó là rất thích hợp để làm phóng viên.
"Ngắn tai, ngắn mà thôi."
Chuột tai ngắn thấy đối phương nhìn giấy phép hành nghề của mình thì cầm máy ảnh giơ lên hướng về Nha Bảo kêu hai tiếng.
Nha Bảo thấy máy ảnh hướng về mình thì sửng sốt một chút, biết nó muốn làm gì thì ngẩng cao đầu ưỡn ngực, bày ra vẻ mặt lạnh lùng.
Kiều Tang: "..."
Không biết có nên nhắc nhở Nha Bảo một chút, với góc độ chụp thấp như của chuột tai ngắn thì chụp ra đều là những bức ảnh có góc chết...
Kiều Tang nhìn Nha Bảo đang cố gắng tỏ vẻ mặt lạnh, thôi được, Nha Bảo nhà mình 360 độ không góc chết mà!
Việc này chỉ là một việc nhỏ xen giữa.
Chuột tai ngắn lễ phép khoát tay sau đó liền đi, không giống những phóng viên khác không ngại bị làm phiền mà cứ hỏi vấn đề.
Mà nó có hỏi thì Kiều Tang cũng không hiểu gì cả...
Kiếm được một khoản tiền lớn, Kiều Tang tâm tình rất tốt, đến mức đi trên đường đến trường cũng có gió.
...
Trung học Thánh Thủy.
Phòng phó hiệu trưởng.
Lưu Diệu ngồi xổm xuống cầm vuốt của Nha Bảo xem xét, sau đó lại lật mí mắt của nó lên nhìn một chút.
Kiều Tang đứng bên cạnh cảm thán, sao cảm giác giống quá trình bác sĩ khám bệnh cho bệnh nhân vậy...
"Ngươi có đặt tên cho nó chưa?" Lưu Diệu kéo nhẹ lỗ tai Nha Bảo hướng vào trong nhìn xem.
Kiều Tang sửng sốt một chút: "Nha Bảo."
Lưu Diệu: "..."
"Không phải, ta nói là tên của chủng tộc hình thái này, ngươi là người đầu tiên cho chó Hỏa Nha tiến hóa thành hình thái mới, có quyền đặt tên cho nó." Lưu Diệu nói.
"Viêm Linh Khuyển." Lúc này Kiều Tang mới nhớ tới mình còn chưa nói tên Viêm Linh Khuyển với phó hiệu trưởng.
"Viêm Linh Khuyển..." Lưu Diệu dừng động tác trên tay, có chút bất ngờ nhìn Kiều Tang: "Ngươi đặt cái tên này cũng thật phù hợp."
"Có đúng không." Kiều Tang ngại ngùng gãi đầu.
Đương nhiên là phù hợp, cũng đâu phải nàng đặt, mà là do ngự thú điển hiện ra cái tên này, nguồn gốc chính thống luôn.
"Khi nào thì ngươi biết tai của Viêm Linh Khuyển không tầm thường?" Lưu Diệu hỏi.
Tai không tầm thường... Nàng không biết mà...
"Từ khi nó tiến hóa, ta đã biết, lỗ tai của nó lớn hơn rất nhiều so với ban đầu." Kiều Tang buột miệng nói.
Thời kỳ chó Hỏa Nha, lỗ tai vốn đã là tai vểnh gió rồi, tiến hóa thành Viêm Linh Khuyển thì tỉ lệ nhìn so với hình thể hiện tại lại còn nổi bật hơn, cũng không tính là nói bừa.
Lưu Diệu: "..."
"Ngươi chỉ nhìn bên ngoài thôi, nhưng mà ta cũng không quá chắc chắn, đợi ta dùng kính soi tai kiểm tra một chút." Lưu Diệu nói xong gật đầu với Thiên Hiển con dơi một bên.
Thiên Hiển con dơi trực tiếp biến mất tại chỗ.
Năm giây sau nó đã quay lại, mang theo thiết bị kính soi tai.
Hiệu suất này, tốc độ này... Kiều Tang thật sự rất ghen tị.
Lưu Diệu đưa kính soi siêu mỏng vào tai Nha Bảo.
Nha Bảo không nhịn được mà lỗ tai khẽ nhúc nhích, thật ngứa...
Kính soi kết nối với màn hình kiểm tra chỉ to bằng một tấm bảng phẳng thông thường, Lưu Diệu nhìn kết quả kiểm tra rất nhanh liền đưa ra kết luận.
"Quả nhiên, bên trong tai Viêm Linh Khuyển có cấu trúc định vị bằng sóng siêu âm, tần số âm thanh nghe được cụ thể thì vẫn chưa rõ lắm, nhưng ít nhất cũng phải gấp hai mươi lần con người." Lưu Diệu thu hồi kính soi bỏ sang một bên nói: "Tiếc là nó không thể phóng thích sóng siêu âm như tiếng vang hồi đáp, nếu không thì có thể lợi dụng sự phản xạ hồi âm trong bóng tối cũng có thể hành động tự nhiên."
Kiều Tang kịp phản ứng, linh chẳng phải là nghe hay sao?
Việc nó không thể phóng thích sóng siêu âm thì nàng cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc, vốn dĩ theo tiến hóa thông thường thì chó Hỏa Nha phải tiến hóa thành chó Phần Hỏa.
Bây giờ nó có thể tiến hóa thành Viêm Linh Khuyển với thính giác mạnh mẽ, lại thêm hệ siêu năng lực mạnh mẽ thì đã là cảm ơn trời đất rồi.
"Ta cảm thấy hiện tại đã rất tốt rồi." Kiều Tang nhìn Nha Bảo cười nói.
"Nha!"
Nha Bảo cảm nhận được ánh mắt của Ngự Thú Sư nhà mình, mắt khẽ cong và ngoáy ngoắt cái đuôi đáp lại.
Lưu Diệu thấy vậy liền nhếch miệng, không nói thêm gì về vấn đề thính giác của Viêm Linh Khuyển nữa.
"Viêm Linh Khuyển ta đã kiểm tra xong, ta nhớ ngươi còn một con Tầm Bảo Quỷ, triệu hồi nó ra đây ta xem." Lưu Diệu đứng dậy nói.
Kiều Tang gật đầu, nói vào không khí: "Tiểu Tầm Bảo."
"Tìm~"
Một giây sau, Tiểu Tầm Bảo quỷ xuất hiện trên màn hình.
Trong móng vuốt của nó còn cầm kính soi tai học theo dáng vẻ lúc nãy Lưu Diệu kiểm tra cho Nha Bảo mà đưa vào lỗ tai của mình.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận