Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 86: Từ Hãn chuột trải qua nguy hiểm ghi lại (length: 8289)

Lần này nghỉ hè về quê mục đích cuối cùng nhất là để huấn luyện bang chó Hỏa Nha từ đó mà tiến hóa.
Ở nhà cũ tìm chút sinh vật Siêu Phàm hoang dã chiến đấu vốn là để huấn luyện một vòng.
Thật ra, Kiều Tang thích nhất là bãi đất ở đầm An Hương bên kia rừng cây nhỏ.
Vì trên núi cần leo trèo, rất phiền phức, mà đầm An Hương bên kia rừng cây nhỏ thì lại trải dài trên mặt đất bằng, đi tới đi lui rất dễ dàng.
Nhưng lần này đã đến chân núi Hoàng Minh, nàng liền muốn nhân tiện lên núi tìm sủng thú hoang dã huấn luyện một chút.
Trên núi Hoàng Minh.
Kiều Tang cảnh giác quan sát xung quanh.
Mặc dù nơi này không phải bí cảnh, những sinh vật Siêu Phàm hoang dã cấp cao cũng không thể xuất hiện, nhưng vẫn nên có phòng bị an toàn.
Đối mặt với môi trường có sủng thú hoang dã, điều kiêng kỵ nhất chính là chủ quan.
Đường núi uốn lượn, Kiều Tang đi trên con đường không rộng, chó Hỏa Nha và Từ Hãn chuột ở phía trước mở đường.
Xung quanh yên tĩnh đến không ngờ, đi mấy chục phút, mà lại không thấy một con sủng thú hoang dã nào.
Kiều Tang dời ánh mắt lên người Từ Hãn chuột đang dẫn đường phía trước.
Không phải là không có một con sủng thú hoang dã nào cả. . .
Thân thể Từ Hãn chuột khẽ rung lên, không khỏi cảm thấy một luồng lạnh lẽo.
Sau mười phút.
Kiều Tang rốt cuộc nhìn thấy con sủng thú hoang dã đầu tiên—— An Nhung trùng.
Thân thể nó màu nâu pha chút xanh vàng như một chiếc yên ngựa, cái thân thể tựa yên ngựa này bao phủ đầy lông nhung trắng mịn.
"Nha Bảo!" Kiều Tang liền gọi một tiếng.
"Nha!"
Chó Hỏa Nha lập tức dừng bước, bày ra tư thế chiến đấu, Từ Hãn chuột thì giật mình sợ hãi, cũng dừng lại.
Tiểu Tầm Bảo quỷ thì nằm trên đầu Kiều Tang, tò mò nhìn ngó.
An Nhung trùng nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi chẳng thèm để ý chút nào, chậm rãi nhúc nhích đi qua trước mặt Kiều Tang.
Kiều Tang đứng ngây người ra hồi lâu.
Chuyện này có chút lúng túng. . .
Một số sủng thú hoang dã sơ cấp tương đối đơn thuần, không có tính công kích, chỉ cần không chủ động gây chuyện, cơ bản chúng cũng sẽ không vô cớ tấn công.
Mà An Nhung trùng lại thuộc loại này.
Với loại sủng thú hoang dã này, Kiều Tang có chút không nỡ ra tay.
"Nha?"
Chó Hỏa Nha ngơ ngác nhìn về phía Ngự Thú Sư nhà mình.
Kiều Tang vội vàng ho một tiếng nói: "Không có gì, chỉ là muốn bảo ngươi cẩn thận đi đường thôi."
"Nha."
Chó Hỏa Nha bắt đầu ngượng ngùng.
Nó thế mà hiểu sai ý của Ngự Thú Sư nhà mình.
Lại đi thêm hơn mười phút đường núi.
Từ Hãn chuột dừng lại, chỉ vào một chỗ, làm tư thế mời.
"Từ."
"Từ từ."
Không cần chó Hỏa Nha phiên dịch, chỉ bằng hành động Kiều Tang cũng hiểu ý Từ Hãn chuột.
Nàng vừa định mở miệng cự tuyệt, mắt liếc lại đột nhiên thấy một chỗ.
So với những bụi cỏ khác, bụi cỏ kia rung động có vẻ đặc biệt rõ ràng.
"Nha Bảo!"
"Nha!"
Ánh mắt chó Hỏa Nha thay đổi, lại bày tư thế chiến đấu.
Một giây sau, một con Từ Hãn chuột thân hình lớn hơn một chút đột nhiên từ trong bụi cỏ lao ra, không nói một lời liền tấn công.
Những dòng điện màu vàng kim óng ánh từ thân thể nó lan tràn, một đạo hồ quang điện trong nháy mắt đánh thẳng tới Kiều Tang.
Chó Hỏa Nha thấy vậy, không nghĩ ngợi liền xông lên, muốn dùng thân mình chặn lại đạo hồ quang điện kia.
May mà Kiều Tang mắt nhanh tay lẹ ôm chặt chó Hỏa Nha đang đột ngột chạy tới trước mặt nàng rồi lăn sang một bên.
Hồ quang điện đánh trúng mặt đất, bắn ra tàn lửa, để lại một cái hố nhỏ.
"Nha!"
"Nha Nha!"
Chó Hỏa Nha quay đầu lại lo lắng nhìn Kiều Tang một chút.
"Ta không sao." Kiều Tang đứng lên, phủi người, lắc lắc đầu nói.
Nàng sợ chậm một chút lại có một đạo hồ quang điện hướng mình lao tới.
Chó Hỏa Nha thấy Ngự Thú Sư nhà mình không sao thì đột nhiên nổi lên ngọn lửa màu đỏ trên người, nó giận dữ nhìn con Từ Hãn chuột đột ngột xuất hiện kia, làm bộ như muốn xông lên.
Nhưng khi chó Hỏa Nha định xông lên thì lại phát hiện con Từ Hãn chuột kia đã bay lên không trung, lơ lửng giữa không trung.
"Từ! ! !"
Từ Hãn chuột lơ lửng liều mạng giãy dụa, nó trừng mắt nhìn Kiều Tang, một bộ dạng hận không thể xông lên cắn nàng.
Kiều Tang cũng chú ý đến động tĩnh ở bên này, nàng sững người, quay đầu nhìn về phía Tiểu Tầm Bảo quỷ.
Giờ phút này, trong ánh mắt của Tiểu Tầm Bảo quỷ đã không còn vẻ hiếu kỳ.
Chỉ thấy trên người nó nổi lên lam quang, thân thể lơ lửng giữa không trung, con ngươi vàng cũng chuyển sang màu lam.
Kiều Tang sững sờ một lúc lâu.
Việc dùng niệm lực để điều khiển đồ vật và điều khiển sinh vật là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Lượng năng lượng cần tiêu hao chênh lệch nhau rất lớn.
Vậy mà Tiểu Tầm Bảo quỷ có thể dùng niệm lực khống chế người khác, hơn nữa còn đang khống chế một con sủng thú hoang dã đang cố gắng giãy dụa.
Phải biết Tiểu Tầm Bảo quỷ mới sinh ra được bốn ngày. . .
Chó Hỏa Nha rất nhanh lấy lại tinh thần.
Chân sau của nó khẽ nhún xuống đất, ngọn lửa trên người lại bùng lên, như điện xẹt xông ra.
Tốc độ nhanh tới mức chỉ cảm thấy có một vệt hồng quang hiện lên.
Ngay khi chó Hỏa Nha vừa định lao lên chạm vào Từ Hãn chuột kia, thì một thân ảnh màu vàng cản trước người nó.
Công kích Liệt Diễm của chó Hỏa Nha quá mạnh, trực tiếp hất văng thân ảnh màu vàng đó cùng con Từ Hãn chuột bị che sau lưng ra ngoài.
"Từ!"
"Từ!"
Hai giọng kêu thảm thiết khác nhau của Từ Hãn chuột đồng thời vang lên.
Không lâu sau, hai con Từ Hãn chuột liền bất tỉnh nhân sự.
Kiều Tang nhìn Từ Hãn chuột nhỏ nhắn vừa xông ra cản phía trước thì còn gì không hiểu.
Con Từ Hãn chuột lớn vừa bất ngờ tấn công rõ ràng quen biết con Từ Hãn chuột mà nàng mang về.
Chắc chắn là nó cho rằng mình là người xấu nên mới lựa chọn tấn công. . .
Kiều Tang cảm thông nhìn về phía Từ Hãn chuột đang ngã lăn xuống đất hôn mê.
Mấy ngày này đứa nhỏ này trải qua cũng quá thảm rồi.
Khổ sở lắm mới trốn được, sắp về nhà rồi lại gặp phải chuyện phiền toái như vậy.
Nàng cảm thấy đoạn trải qua này có thể viết thành sách.
Tên sách nàng cũng nghĩ xong rồi, cứ gọi là «Ghi chép những nguy hiểm mà Từ Hãn chuột đã trải qua».
"Nha!"
"Nha!"
Chó Hỏa Nha phát hiện mình vừa tông ngất tiểu đồng bọn vẫn luôn nói chuyện phiếm với mình thì vội vàng chạy đến bên cạnh Kiều Tang kêu lên.
"Không sao, ngươi cũng đâu cố ý, coi như vừa rồi ngươi lao ra phát hiện phía trước là nó, thì với khoảng cách ngắn như vậy, ngươi cũng không thể khống chế được công kích Liệt Diễm." Kiều Tang sờ lên đầu chó Hỏa Nha an ủi: "Ta mang theo thuốc đây, tiện thể chữa trị cho nó một chút."
Không khế ước được sủng thú có kỹ năng trị liệu, Kiều Tang liền mua một ít thuốc có thể chữa trị vết thương, để phòng bất trắc.
Sau khi khế ước với Tiểu Tầm Bảo quỷ, Kiều Tang đã tiện đường mua ít thuốc chữa thương ở Căn cứ Sủng thú.
Coi như không đi bí cảnh, bình thường mang theo một ít cũng không thừa.
Quả nhiên, nhanh vậy đã có chỗ dùng.
"Tiểu Tầm Bảo, thuốc." Kiều Tang quay đầu nhìn về phía Tiểu Tầm Bảo quỷ.
Chó Hỏa Nha đã có tên, Kiều Tang không muốn nặng bên này nhẹ bên kia, nhưng nhất thời nghĩ không ra tên nào dễ nghe, dứt khoát bỏ chữ quỷ đi gọi là Tiểu Tầm Bảo.
Cái tên này gọi được hai ngày, Tiểu Tầm Bảo quỷ cũng rất thích.
Giờ phút này Tiểu Tầm Bảo quỷ đang bay lơ lửng bên người con Từ Hãn chuột lớn, vừa định cho nó một chiêu ăn mộng để hồi phục năng lượng đã tiêu hao.
Bị Kiều Tang gọi một tiếng như vậy, thân thể Tiểu Tầm Bảo quỷ cứng đờ, có cảm giác bị bắt gặp khi đang làm chuyện xấu.
"Tìm ~ "
Tiểu Tầm Bảo quỷ quả quyết từ bỏ ý định vừa rồi.
Nó bay trở về bên cạnh Kiều Tang, lấy từ trong chiếc vòng trên đầu một bình thuốc xịt y tế.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận