Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 178: Cả nước sân trường ngự thú thi đấu vòng tròn (length: 8632)

Ký ức chết lặng đột ngột tấn công.
Kiều Tang lúc này mới nhớ ra Thi Cao Phong này không phải Thi Cao Phong kia, mà là Huyễn Thủy bảo bảo giả trang...
Đừng nói, ngoài thanh âm không giống, từ ngoại hình mà nói thật sự không nhìn ra có gì khác biệt.
"Dâu dâu!"
Tương Thứ dâu sau khi "Thi Cao Phong" lên tiếng thì mắt tròn xoe, lông trên thân đều dựng ngược lên.
"Thi Cao Phong" sợ hãi vội bịt miệng lại, tội nghiệp nhìn Tương Thứ dâu rồi lại nhìn Kiều Tang.
Tuy không hiểu Tương Thứ dâu nói gì, nhưng theo hành động của cả hai, Kiều Tang cũng mơ hồ hiểu ý.
"Không sao, chủ nhân của ngươi đã nói với ta là hắn tìm một Huyễn Thủy bảo bảo đến, ngươi đừng trách nó." Kiều Tang nhìn Tương Thứ dâu an ủi.
"Dâu dâu."
Lông trên thân Tương Thứ dâu lập tức mềm mại trở lại.
"Huyễn huyễn!" "Thi Cao Phong" bên cạnh mắt sáng lên, vui vẻ kêu một tiếng.
Kiều Tang: "..."
Nàng dám cá, Thi Cao Phong xong rồi...
"Dâu dâu!" Tương Thứ dâu hai tay chống nạnh, mặt xị xuống giáo huấn "Thi Cao Phong".
Còn "Thi Cao Phong" thì như đứa trẻ ba tuổi ngồi xổm trước mặt nó, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Kiều Tang không nhìn nổi nữa, nàng đã hình dung ra cảnh tượng Trịnh Bạo Long một giây nhìn thấu "Thi Cao Phong".
Sớm mặc niệm cho Thi Cao Phong một giây... Kiều Tang đi qua một bên triệu hồi Nha Bảo ra.
"Nha!"
Nha Bảo vừa ra đã vui vẻ cọ vào người Ngự Thú Sư nhà mình.
Kiều Tang cười xoa đầu nó.
Trước đây Nha Bảo luôn ở bên cạnh nàng, bây giờ chỉ cần ra khỏi cửa là phải đợi trong ngự thú điển, đừng nói Nha Bảo, đến cả chính nàng cũng không quen.
Bản thân sức nóng sắp giảm, nhưng đợi đến khi thông tin về siêu năng lực của Viêm Linh khuyển truyền đi thì Nha Bảo e là lại phải chờ một thời gian rất dài trong ngự thú điển.
Chỉ cần con Viêm Linh khuyển thứ hai không xuất hiện, Nha Bảo vừa ra khỏi cửa phỏng chừng sẽ bị vây xem, hay là dứt khoát nhuộm lông đổi kiểu đi... Kiều Tang nhìn bộ lông hoa lệ trước mắt mà trầm tư.
"Nha..."
Nha Bảo không khỏi cảm thấy người run lên.
"Kiều Tang, ngươi đến sớm vậy." Đúng lúc này một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Kiều Tang.
"Ta cũng chỉ sớm hơn ngươi ba phút thôi." Kiều Tang quay đầu nhìn về phía nơi phát ra giọng nói: "Nhiệm vụ của ngươi thế nào rồi?"
"Có thể nói là hoàn mỹ luôn ấy, lần này Tiểu Viêm thể hiện còn tốt hơn lần trước không biết bao nhiêu lần, người thuê nhiệm vụ còn muốn hẹn Tiểu Viêm lần sau làm người mẫu nữa, nhưng bị ta cự tuyệt." Vương Dao đi đến trước mặt Kiều Tang, đắc ý nói.
"Viêm Viêm." Đại Viêm tước ngạo nghễ ngẩng đầu.
"Vì sao lại từ chối?" Kiều Tang hỏi.
"Làm nhiệm vụ này chỉ để rèn luyện tính nhẫn nại cho Tiểu Viêm." Vương Dao đáp: "Ngươi không biết đấy, khi chiến đấu, nếu gặp đối thủ đối đầu trực tiếp thì không sao, nhưng nếu gặp đối thủ thích phòng ngự, Tiểu Viêm sẽ nhanh chóng nóng nảy, có lúc còn không nghe theo chỉ huy của ta, dễ bị người ta nắm thóp, năm ngoái ta đã thua Lữ Mạch của trường Lê Đàn như vậy đấy."
"Bây giờ Tiểu Viêm trải qua ta rèn luyện, tính nhẫn nại đã tốt hơn rất nhiều rồi, đương nhiên không cần phải nhận mấy nhiệm vụ nhàm chán như thế nữa."
"Viêm Viêm."
Đại Viêm tước càng ngẩng cao đầu lên.
"Vậy lần này nhiệm vụ chắc chắn được năm sao khen ngợi nhỉ, xem ra ngươi sẽ không bị Trịnh Bạo Long điểm danh rồi." Kiều Tang cười nói.
"Không, chỉ được bốn sao khen ngợi." Vương Dao xụ mặt xuống.
"Vì sao?" Kiều Tang tò mò nói.
Vương Dao giận dữ nói: "Chỉ vì ta từ chối cho Tiểu Viêm lần sau làm người mẫu tiếp, cái tên đó liền cho ta trừ một sao!"
Kiều Tang: "..."
"Nhưng không sao, ta khẳng định là người làm nhiệm vụ tốt nhất, trừ ngươi ra." Vương Dao nói xong quay đầu nhìn về phía "Thi Cao Phong" ở đằng xa, cố tình hạ giọng có chút hả hê nói:
"Ta dám cược lần này nhiệm vụ của Thi Cao Phong chắc chắn bị đánh giá kém, trước kia tên này mà có nhiệm vụ được khen là sẽ chụp màn hình gửi lên nhóm khoe một phen."
"Lần này năm ngày trôi qua, trừ ngày đầu tiên ra thì hắn căn bản không thèm lên nhóm nữa, bảo là khoe ảnh soái ca tám múi gì cũng không thấy."
Vương Dao càng nói càng hưng phấn: "Để ta đi hỏi hắn một chút."
Kiều Tang nhíu mày, khuyên: "Thôi đi, chờ chút nữa Trịnh Bạo Long cũng sắp đến rồi, chúng ta vẫn nên chuẩn bị huấn luyện trước đi."
Vương Dao nghĩ ngợi, thấy chế nhạo Thi Cao Phong cũng không vội, bèn đồng ý.
Kiều Tang thầm thở dài một hơi, Huyễn Thủy bảo bảo, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi...
...
Sau mười phút.
Toàn bộ thành viên đều đã có mặt.
Trịnh Quốc Bình cầm bảng nhận xét từng người: "Kiều Tang thì ta không nói, nhận nhiệm vụ ngày đầu tiên liền hoàn thành suôn sẻ, còn được năm sao khen ngợi, nhìn lại các ngươi đi, một năm qua mà có lần nào nhiệm vụ đạt năm sao khen ngợi chưa, hả?"
"Ta có mười lần." Vương Dao mở miệng nói.
"Ta có tám lần." Hứa Á Kiệt nhỏ giọng nói.
Thái dương của Trịnh Quốc Bình hơi giật một cái, vừa muốn mắng té tát một trận, đột nhiên nhớ tới hai người này lần này thể hiện cũng coi như không tệ, thế là ông chuyển ánh mắt sang "Thi Cao Phong".
"Thi Cao Phong" nháy mắt vô tội đối diện với ông.
"Còn ngươi? Ngươi có mấy lần nhiệm vụ đạt tiêu chuẩn?" Trịnh Quốc Bình giọng lạnh lùng nói.
"Thi Cao Phong" há hốc miệng vừa định nói chuyện.
Đúng lúc này Hứa Á Kiệt đột nhiên lên tiếng nói: "Bây giờ hắn không nói được đâu, lần này hắn thấy mình làm nhiệm vụ tệ quá, về nhà khóc đến nghẹn cả họng."
"Phụt..." Vương Dao bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng.
Cái lý do ngụy biện này cũng bịa được sao? Đồ ngốc mới tin thôi... Kiều Tang trong lòng biết rõ chân tướng mà thầm bĩu môi.
"A." Trịnh Quốc Bình cười lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ ngươi khóc câm thì kết quả lần này sẽ thay đổi sao, một sao đánh giá kém, hút mỡ mà cũng có thể hút mất cơ bụng của người khác, ta chưa từng thấy học sinh nào tệ như ngươi đấy!"
"Thi Cao Phong" vô tội nháy nháy mắt.
"Ngươi phải biết là đội không phải thiếu ngươi không được, đằng sau có bao nhiêu người chờ thay thế vị trí của ngươi biết không, không có chút cảm giác cấp bách nào cả, hai tháng nữa là đến vòng loại toàn quốc cho cuộc thi Ngự thú của trường rồi, nếu nhiệm vụ sau ngươi còn làm như thế này thì ta sẽ phải cân nhắc xem có nên thay người khác không đấy." Trịnh Quốc Bình nghiêm túc nói.
Vòng loại toàn quốc cho cuộc thi Ngự thú của trường... Kiều Tang trầm tư.
Từ sau khi phó hiệu trưởng nói chuyện với cô về cuộc thi đối chiến giữa các học sinh Ngự Thú, cô đã về nhà tìm hiểu kỹ càng về chuyện này trên mạng.
Vòng loại toàn quốc cho cuộc thi Ngự thú của trường là một trong những cuộc thi có lịch sử lâu đời nhất, có phạm vi phổ biến nhất trong các cuộc thi Ngự Thú của trường trung học.
Cuộc thi được tổ chức theo hình thức đấu tập trung, trải rộng trên toàn quốc các tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương và khu tự trị.
Cuộc thi được chia thành ba giai đoạn, thi cấp tỉnh, thi khu vực và vòng chung kết.
Còn việc thắng Lê Đàn trung học, giành vị trí nhất tỉnh, chính là giai đoạn một - thi cấp tỉnh.
Cuộc thi Ngự Thú ở trường cấp tỉnh có rất nhiều, nhưng cuộc thi này thu hút sự chú ý của nhiều phía nhất, và cũng có giá trị cao nhất.
Chỉ cần vượt qua vòng vây trong cuộc thi cấp tỉnh của vòng loại toàn quốc cho cuộc thi Ngự Thú, và giành được ba vị trí dẫn đầu trong vòng chung kết cuối cùng, thì không cần phải thi tốt nghiệp trung học, cũng không cần phải thi cái gì đó, mà sẽ trực tiếp được các trường đại học hàng đầu săn đón.
Có thể nói đây là một cuộc thi rất đáng nể.
Trịnh Quốc Bình nhíu mày nói: "Lần này ngươi cứ chạy hai mươi vòng quanh sân đi, lần sau cũng không chỉ là cho ngươi chạy bộ đơn giản như vậy đâu, nghe rõ chưa hả?"
"Thi Cao Phong" lập tức im bặt.
Trịnh Quốc Bình nổi gân xanh, không nhịn được nữa, giận dữ nói lớn: "Ngươi câm hả! Gật đầu lắc đầu cũng làm được mà! Ta hỏi ngươi một lần nữa, nghe rõ chưa!"
"Thi Cao Phong" bị hét một tiếng giật mình, vội vàng gật đầu: "Huyễn huyễn!"
Quả nhiên... Kiều Tang không hề bất ngờ.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận