Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Chương 70: Thi đấu biểu diễn

Nghi thức trao giải được tổ chức sau trận thi đấu biểu diễn của Sa Sỉ và Cao Húc Lộ.
Kiều Tang đến sớm trước giờ bắt đầu, một nhân viên công tác đã đặc biệt chạy tới hỏi chỗ ngồi của nàng trên khán đài, nói là để đến lúc đó mời nàng ra sân nhận thưởng.
Khác với phương thức ra sân lĩnh thưởng quy củ ở kiếp trước.
Xã hội ngự thú hiện tại phần lớn thích những phương thức ra sân có chút loè loẹt.
Cuộc so tài ngự thú còn đỡ, chỉ có lúc trao giải thì cách ra sân mới có chút sức tưởng tượng.
Nhưng đối với cuộc so tài cân đối, ngay cả tuyển thủ khi mới ra trận cũng phải phá lệ suy nghĩ cách xuất hiện khác người.
Khác biệt là, cách ra sân của cuộc so tài cân đối là để tuyển thủ tự mình tốn công suy nghĩ.
Còn phương thức ra sân của cuộc so tài ngự thú là do người tổ chức lên kế hoạch quản lý, người lĩnh thưởng chỉ cần yên tĩnh ở lại chờ sắp xếp là đủ rồi.
Kiều Tang trở về khán đài, Bạch Vân Miểu còn chưa kịp mở miệng, đại thúc ngồi ở một bên khác liền nhiệt tình nói:
"Đứa bé, ngươi học trường nào? Biểu hiện thật tuyệt vời, so với thằng con trai bất thành khí nhà ta thì không biết tốt hơn chỗ nào."
Kiều Tang vừa định trả lời, a di ngồi phía trước cũng quay đầu lại, nói: "Đứa bé, chỉ có một mình ngươi à? Cha mẹ ngươi không tới sao?"
"Bạn học Kiều, nghỉ hè có sắp xếp gì chưa? Nếu không thì đến cơ sở chăm sóc toàn diện sủng thú sơ cấp Lang Ngũ của chúng ta, có thể để cho chó Hỏa Nha thỏa thích chơi đùa bên trong, phóng thích thiên tính, ta cho ngươi đánh một chiết." Thanh niên cũng ngồi phía trước nói.
Trong nhất thời, xung quanh đều là những tiếng đáp lời.
Kiều Tang lần lượt đáp lại từng người.
Nàng thực ra không quen tiếp xúc với nhiều người xa lạ như vậy.
Đời trước sống ở đô thị tiết tấu nhanh, cảm giác về ranh giới của mọi người đối với người lạ đều rất mạnh, ân tình lạnh lùng.
Đừng nói là sống cùng một chung cư, có khi hàng xóm đối diện cửa chạm mặt nhau cũng không chào hỏi.
Nhưng bây giờ những người lạ nói chuyện với nàng đều thật nhiệt tình và tràn đầy thiện ý.
Kiều Tang có chút hiểu ra, việc này không thể tách rời khỏi việc nàng giành được hạng nhất, nhưng quan trọng hơn là ở kiếp trước, mọi người đều có việc riêng của mình muốn làm.
Mỗi người đều có vòng tròn sinh hoạt của riêng mình.
Vòng tròn này nhỏ đến mức có thể là khi ra khỏi trường học, ra khỏi nơi làm việc, thậm chí chỉ cần ra khỏi nhà là không còn ai có thể trò chuyện phiếm.
Bởi vì giữa người với người không có điểm chung, không có chủ đề để trò chuyện.
Nhưng bây giờ, điểm chung là sủng thú này đã liên kết chặt chẽ bọn họ lại với nhau.
Đợi đến khi nhạc nền hiện trường vang lên, phát thanh viên tuyên bố trận thi đấu biểu diễn của Sa Sỉ và Cao Húc Lộ chính thức bắt đầu, những người ngồi xung quanh mới yên tĩnh lại, tập trung sự chú ý trở lại trên sân thi đấu.
"Kiều thiên tài, ngươi còn lợi hại hơn cả đám người vừa tốt nghiệp trường chúng ta, để bọn họ tới dự thi, đoán chừng cũng không giành được hạng nhất." Bạch Vân Miểu mặt đầy vẻ sùng bái.
"Ngươi đừng khen lung tung ta chứ, những người thực sự mạnh ở giai đoạn này, đoán chừng đều không đến tham gia thi đấu đâu." Kiều Tang nói, thuận tay gỡ kính râm trên mặt chó Hỏa Nha xuống.
Nàng nhìn cái kính râm đeo trên mặt chó Hỏa Nha đã thấy khó chịu từ lâu rồi.
"Nha?"
Chó Hỏa Nha cảm nhận được ánh mắt thay đổi, cúi đầu, dùng móng vuốt lấy lại kính râm trong tay Ngự Thú Sư nhà mình rồi lại đeo lên.
Kiều Tang: "..."
Vừa nãy là ai sống chết không chịu đeo nhỉ?
"Dù sao cũng trùng thời gian với giải Tinh Tế Cup, nhưng kể cả vậy, không nói những người trước, những người so tài với ngươi sau đó như Hầu Hướng Vũ và Vi Văn Á, một người từ cao trung Lê Đàn, một người vừa thi đậu Vĩnh Đại, còn ngươi, mới bao nhiêu tuổi, người bình thường làm sao..."
Bạch Vân Miểu bị Kiều Tang ngắt lời.
"Ngươi mau nhìn kìa, Sa Sỉ phái ra Tứ Thông yên."
Bạch Vân Miểu lập tức ngậm miệng, nhìn về phía sân đấu.
Tinh trận màu đỏ trước người Sa Sỉ vừa mới biến mất.
Trước khi Ngự Thú Sư lộ ra huy chương đẳng cấp thân phận, màu sắc Tinh trận là tiêu chuẩn phổ biến để đại chúng xác định đẳng cấp của Ngự Thú Sư.
Tinh trận của Ngự Thú Sư cấp F là màu trắng, Tinh trận của Ngự Thú Sư cấp E là màu xám, Tinh trận của Ngự Thú Sư cấp D là màu xanh lá, Tinh trận của Ngự Thú Sư cấp C là màu da cam.
Còn màu đỏ là tiêu chí thuộc về Ngự Thú Sư cấp B, hay nói cách khác, đây là chứng minh cho việc Sa Sỉ có thể khế ước năm con sủng thú.
Tinh trận của Cao Húc Lộ cũng tương tự là màu đỏ.
Theo sau Tinh trận màu đỏ của nàng khoảng ba mét, một con sủng thú có phần lưng màu đỏ, phần bụng màu xám trắng, còn đầu cánh và lông đuôi màu trắng tinh giang rộng cánh xuất hiện ở trên đó.
Không chỉ vậy, phần lớn lông vũ của nó đều mang những đường vân có chút yêu dị.
Nhìn không giống như mọc tự nhiên, ngược lại như bị người cố ý khắc họa lên.
Bằng kiến thức hạn hẹp của mình, Kiều Tang mơ hồ biết loại đường vân này... rất đắt...
Có rất nhiều nghề nghiệp phát sinh từ sủng thú, sủng thú linh khắc sư cũng là một trong số đó.
Bọn họ có thể thông qua thủ pháp đặc thù để vẽ lên người sủng thú những đường vân có thể tạo ra các loại hiệu quả khác nhau.
Loại đường vân này có lẽ có thể tăng tốc độ ngưng tụ năng lượng, có lẽ có thể gia tăng lực phòng ngự và lực công kích, cũng có thể nâng cao năng lực sinh sôi của sủng thú hoặc ức chế năng lực sinh sôi của chúng.
Tóm lại, có rất nhiều hiệu quả tương ứng, nhưng có giới hạn về thời gian và số lần sử dụng.
Các cuộc tranh tài chính quy cũng không cho phép sủng thú dự thi có khắc họa đường vân trên người, bởi vì lực lượng này tương tự với hiệu quả khi đeo đạo cụ, thuộc về lực lượng ngoại giới, mà không thuộc về bản thân sủng thú.
Nhưng bây giờ sắp tiến hành là thi đấu biểu diễn, đừng nói là khắc họa đường vân, cho dù trực tiếp đeo đạo cụ cũng không ai nói gì.
Bởi vì thi đấu biểu diễn không cần phân thắng bại, chỉ cần điểm đến là dừng là đủ rồi.
Nhưng một số người ủng hộ Sa Sỉ tỏ vẻ không hiểu, ví dụ như Bạch Vân Miểu.
"Cao Húc Lộ bản thân thực lực đã mạnh hơn Sa Sỉ rồi, tại sao còn phái ra Liệt Tiễn Hỏa kiêu có vẽ đường vân? Đây không phải là khinh dễ người sao?"
"Có lẽ hiệu quả của đường vân này không phải loại tăng cường thực lực đâu." Kiều Tang suy đoán.
"Ngươi nói có lý." Bạch Vân Miểu lập tức bị thuyết phục.
Ánh mắt hai người tập trung vào Tứ Thông yên và Liệt Tiễn Hỏa kiêu đang kịch liệt giao phong trên không trung.
Tứ Thông yên dù thân hình nhỏ hơn Liệt Tiễn Hỏa kiêu một chút, nhưng khí thế của nó tuyệt không thua kém đối thủ.
Hai con sủng thú trong nháy mắt đã giao phong mấy chiêu, kỹ năng tung ra liên tục không ngừng như thể không cần tiêu hao năng lượng.
Mỗi lần sau khi kỹ năng va chạm, hai con sủng thú đều rất ăn ý kéo giãn khoảng cách rồi lại bay đến một phương hướng khác để tấn công lẫn nhau, khiến mọi người xem mà phải hét lên là đã nghiền.
Sa Sỉ và Cao Húc Lộ vẫn luôn không phát ra chỉ lệnh nào.
Hai bên cứ như vậy giao phong chừng mười phút, sau khi Tứ Thông yên tránh được một chiêu Không Khí Liệt Diễm của Liệt Tiễn Hỏa kiêu, nó đột nhiên nghiêng thân hình bay về phía khán đài.
Liệt Tiễn Hỏa kiêu ở phía sau thấy vậy liền bám sát theo, trong quá trình đuổi theo vẫn không quên thi triển một chiêu Liệt Gió Bão.
Tứ Thông yên không nhìn thấy phía sau, nhưng dường như cảm nhận được nguy hiểm, cánh khẽ động liền tránh được.
Rất là kích thích, đặc biệt là hành động cả hai con sủng thú hệ phi hành đều bay về phía khán đài càng làm tăng thêm cảm giác kích thích này.
"Ngọa tào!"
"Mẹ ơi!"
"A a a a!"
"Cứu mạng a!"
Hướng bay của hai con sủng thú là khán đài khu A, đám đông trên khán đài vội vàng ôm đầu ngồi xuống, rất sợ bị vạ lây.
Tứ Thông yên bay ở vị trí cực thấp, mỗi lần đều lướt qua người xem.
May là Liệt Tiễn Hỏa kiêu ở phía sau cũng không tiếp tục phóng thích kỹ năng.
Chỉ là việc hai con sủng thú xuất hiện trên khán đài ngươi đuổi ta đuổi, lại còn mỗi lần đều hạ thấp độ cao bay để tiếp xúc gần gũi với người xem, cảm giác này có thể nói là còn kích thích hơn cả ngồi cáp treo.
Kiều Tang nhìn mà kinh hồn táng đảm, Mắt thấy Tứ Thông yên sắp bay đến khu C, Kiều Tang một tay ôm chó Hỏa Nha, một tay kéo Bạch Vân Miểu sớm ngồi xổm xuống.
Trong khoảng ba hơi thở, Tứ Thông yên đã xuất hiện tại khán đài khu C.
Kiều Tang cảm nhận được luồng không khí lưu thông kịch liệt phía trên, lúc Tứ Thông yên lướt qua, gió cuốn theo làm tóc đuôi ngựa của nàng cũng bị thổi đung đưa dữ dội.
Cũng may Tứ Thông yên rất nhanh đã bay đi.
Kiều Tang nhẹ nhàng thở phào, vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên thân thể rời khỏi chỗ ngồi, xuất hiện ở trên không trung cao mấy chục mét.
"A a a a a!"
"Nha!!!"
Kiều Tang thì sợ hãi hét lên, còn chó Hỏa Nha thì lại vì hưng phấn mà kêu.
Sáu giây sau, Kiều Tang mặt mày trắng bệch xuất hiện trên đài trao giải, bên cạnh còn đứng Vi Văn Á cũng mặt không còn chút máu.
"Bây giờ ta tuyên bố, lễ trao giải thi đấu Bách Tân chính thức bắt đầu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận