Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 921: Đại chiến mộ thi linh (hai hợp một) (1) (length: 7650)

Hóa ra cái thứ hắc khí kia là yểm khí... Xem ra ta còn non tay quá, ngay cả điều này cũng không biết... Tột cùng trong nỗi sợ hãi, Kiều Tang gần như theo bản năng trách cứ chính mình.
Nàng dùng móng tay ra sức cào vào ngón tay mình, rất muốn dùng cơn đau để thanh tỉnh một chút.
Nhưng tuyệt vọng là, hiểu rõ tâm tình sợ hãi này không đúng, nhưng lại không thể dựa vào ý chí để tạo ra bất kỳ thay đổi nào.
Mắt thấy băng xác trên thi thể mộ thi linh sắp hoàn toàn biến mất, Kiều Tang càng thêm kinh hãi, bằng vào chút ít tỉnh táo còn lại, run rẩy lên tiếng ra lệnh: "Chữa trị sóng âm..."
Lộ Bảo nhìn chằm chằm xuống dưới thân thể run rẩy, không hề lập tức thi triển kỹ năng như thường ngày.
Cứ tiếp tục như vậy không được, nhất định phải thay đổi thôi kêu đi ra... Kiều Tang lại lần nữa dùng sức móng tay, màu máu đỏ tươi từ kẽ ngón tay chảy ra, nhờ vậy nàng ngắn ngủi kiềm chế được một phần sợ hãi, lúc này cất cao giọng như bão tố, hô lớn:
"Lộ Bảo!"
Giọng của Ngự Thú Sư nhà mình truyền vào tai, khác nào một tiếng chuông cảnh tỉnh trong đầu.
"Băng Đế!"
Trong khoảnh khắc, ánh mắt sợ hãi của Lộ Bảo tan biến hơn nửa, một lần nữa vận chuyển năng lượng.
Khí lạnh thấu xương ập xuống.
Đóng băng có thể giải trừ, móng vuốt vừa nhấc lên của mộ thi linh lại lần nữa được bao phủ bởi băng xác, đông cứng ngay tại chỗ.
Nhưng hắc khí lan tràn, nỗi sợ hãi lại trào lên trong đầu Lộ Bảo.
Thân thể nó run lên, năng lượng lại bất ổn.
Xem ra vừa rồi Lộ Bảo chìm trong sợ hãi, không nghe thấy chỉ thị của mình, nhưng có thể thi triển Băng Thiên lĩnh vực một lần cũng không tệ, thật ra nghĩ lại, chữa trị sóng âm cần thời gian, e là hiệu quả chưa kịp phát huy một nửa đã bị mộ thi linh cắt đứt... Kiều Tang nghĩ nhanh như chớp, lặp lại chiêu cũ, dùng móng tay ấn mạnh vào vết thương của mình.
Nhưng lần này nàng còn chưa kịp ra lệnh, mộ thi linh đã nhấc nhẹ đầu trong lớp vỏ băng đang mỏng đi, từ từ há miệng, chỗ sâu trong cổ họng lập tức bừng lên một luồng ám quang sâu thẳm.
Theo miệng mộ thi linh mở rộng dần, chùm sáng hắc ám này bỗng nhiên bắn ra, xuyên thủng băng xác, cực kỳ chính xác lao về phía Lộ Bảo!
"Tiểu Tầm bảo!" Con ngươi Kiều Tang đột ngột co lại, lớn tiếng nói.
Hiện tại, chỉ có thể nhờ Tiểu Tầm bảo di chuyển không gian để Lộ Bảo tránh né!
Ánh mắt Tiểu Tầm bảo có thể thanh tỉnh trong một chốc.
Không kịp nữa rồi... Nhìn Lộ Bảo sắp bị chùm sáng đen kia đánh trúng, adrenalin Kiều Tang tăng vọt, gần như theo bản năng vung tay.
Lộ Bảo biến mất khỏi vị trí cũ.
Chùm sáng đen đánh trượt.
Đôi mắt đáng sợ của mộ thi linh nhìn sang.
Xong rồi... Thân thể Kiều Tang run rẩy dữ dội, hàm răng va vào nhau, phát ra tiếng "ken két", nỗi sợ hãi lớn lao nổ tung trong lòng nàng.
Mộ thi linh nhấc móng vuốt lên, lập tức một luồng năng lượng tròn đen cực kỳ mạnh mẽ ngưng tụ trong vuốt nó, bắn thẳng tới.
Xong xong xong... Đúng lúc Kiều Tang nghĩ mình sắp bị tấn công thì một bóng hình to lớn che chắn phía trước.
"Cương kiếm!"
Thép bảo không biết từ lúc nào đã khống chế được sợ hãi, lấy lại sức hành động, toàn thân chuyển sang màu xám đậm tỏa sáng, đôi cánh giao nhau, che chắn trước mặt Ngự Thú Sư nhà mình.
"Ầm!"
Uy lực của sủng thú cấp Vương và sủng thú cấp Tướng khác nhau quá lớn, năng lượng tròn đen đánh vào người thép bảo gần như không thể ngăn cản, nó bị đánh bay ra ngoài.
Thép bảo! Con ngươi Kiều Tang kịch liệt co lại.
Cảnh tượng trước mắt như một cú sốc lớn, mọi cảm xúc trào dâng trong lòng nàng một lần nữa vượt lên nỗi sợ hãi.
Không kịp nghĩ nhiều, nhân cơ hội nàng kết ấn hai tay, một lần nữa triệu hồi Lộ Bảo.
Tuyết rơi bay lả tả, một chùm sáng đen lao đến.
"Tìm kiếm!"
Mắt Tiểu Tầm bảo phát lam quang, mang Ngự Thú Sư nhà mình cùng hai nhân loại, và cả Nha Bảo bọn chúng chuyển đến mặt đất thành công, tránh được đòn tấn công.
Vậy mà dưới tác dụng của yểm khí vẫn còn can đảm hành động... Đã muốn kêu gào phun tào Lão Miêu đẹp trai già cả nhìn thấy hành động của Lộ Bảo bọn nó, miệng há ra đóng vào, chỉ cảm thấy mỗi khi định giúp một tay, Kiều Tang cùng sủng thú của nàng đều cho mình một loại cảm giác có lẽ vẫn còn thể chống cự thêm chút nữa.
"Thép bảo, ngươi có sao không?" Kiều Tang vội hỏi trong đầu.
Không có hồi đáp của thép bảo.
Lòng Kiều Tang trùng xuống, vung tay thu hồi thép bảo không biết đang ở đâu về ngự thú điển.
Nàng ngẩng đầu, nhìn cái bóng hình to lớn kia, thân thể hơi rung, nhưng ánh mắt đã không còn sợ hãi như trước.
Việc thép bảo lao ra che chắn bị đánh bay dường như đã khiến một cảm xúc nào đó trong lòng nàng chế ngự được nỗi sợ hãi không thể kiểm soát này.
"Băng Đế..."
Đuôi Lộ Bảo căng thẳng, tứ chi khẽ run.
"Đừng sợ." Giọng Ngự Thú Sư nhà mình vang lên bên cạnh.
Lộ Bảo quay đầu, nhìn về phía Ngự Thú Sư nhà mình.
Nàng biểu cảm ngưng trọng, lại tràn đầy kiên định.
Khoảnh khắc này, Lộ Bảo dường như cũng bị ảnh hưởng, nỗi sợ hãi cũng bớt đi phần nào.
Liên tiếp công kích thất bại khiến mộ thi linh hơi mất kiên nhẫn.
Ánh mắt nó hướng xuống, khí tức rợn người trên người nó điên cuồng bùng phát.
Trong bóng tối, một bóng hình khổng lồ hơn ba mươi mét bắt đầu ngưng tụ phía trên nó.
Mẹ ơi... Quách Duệ Tề chỉ thấy hình bóng trước mắt như thần ma, run lẩy bẩy, rơi vào nỗi sợ hãi tột cùng, như tận thế, co ro ôm đầu, không dám nhìn thêm.
Hắc ám ma ảnh... Không sao, chỉ là nhìn bằng mắt hơi dọa người... Cơ thể Kiều Tang hơi run, rõ ràng đang ở nơi giá lạnh nhưng mồ hôi hạt đậu vẫn lăn xuống.
Nàng lên tiếng, giọng nói bình tĩnh lạ thường: "Băng Thiên lĩnh vực."
Lộ Bảo dùng chân trước khẽ run rẩy đạp mạnh về phía trước.
Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống, tất cả mọi thứ lại lần nữa đóng trên mình một lớp băng dày đặc.
Băng Thiên lĩnh vực thi triển lần thứ ba.
Năng lượng của Lộ Bảo không còn nhiều, nhưng bây giờ không có thời gian hồi năng lượng... Kiều Tang nói cực nhanh:
"Chữa trị sóng âm."
Nói xong nàng nhìn về phía Thanh bảo: "Dùng gió thổi tan những làn khói đen này."
"Thanh Thanh..."
Thanh bảo ngẩng đầu, mắt đầy sợ hãi.
"Ngươi có thể." Ánh mắt Kiều Tang tràn đầy tin tưởng.
Không, nó không thể... Thanh bảo toàn thân run rẩy.
"Băng Băng ~ băng ~ Băng Băng băng ~ Băng Băng ~ "
Lúc này, một giọng ca khác như tiếng hát của Tinh Linh biển sâu vang lên.
Sóng âm vô hình lay động.
"Thanh Thanh..."
Ánh mắt Thanh bảo dần bình tĩnh trở lại.
Nó nhìn quanh, rồi bất ngờ hóa thành gió xông vào màn sương.
Sương mù đen kịt bắt đầu lay động.
"Đem Nha Bảo liếm cho tỉnh." Kiều Tang không chút do dự phát ra mệnh lệnh tiếp theo.
Tiểu Tầm bảo lập tức chấp hành, lè lưỡi liếm mạnh vào mặt Nha Bảo.
Mặt Nha Bảo giật giật, nhưng vẫn không tỉnh.
Cái chất lượng giấc ngủ chết tiệt này... Khóe miệng Kiều Tang giật giật, hít sâu một hơi, tụ khí đan điền, dùng âm thanh cao nhất xưa nay mà hô:
"Nha Bảo, tỉnh lại!"
"Nha Nha..."
Nha Bảo từ từ mở mắt.
"Nha Nha?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận