Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Chương 50: Lên khung cảm nghĩ

Ta nghĩ lảm nhảm lảm nhảm.
Đầu tiên cùng mọi người giới thiệu một chút về mình, một bệnh nhân ung thư lười cùng bệnh nhân mắc chứng trì hoãn nặng.
Lúc trước, nguyên nhân ta viết truyện này là vì gần đây ta thích đọc ngự thú văn, sau đó muốn tìm một bộ ngự thú văn ở nữ tần để đọc, kết quả là quá ít mà phần lớn bối cảnh lại tương đối cũ kỹ, cho nên liền dứt khoát chuẩn bị tự mình viết một bộ.
Ta cũng là người đã xem Pokemon từ Quan Đô địa khu cho tới Carlos địa khu, viết một chút tình hình chung về phương diện ngự thú hẳn là không có vấn đề gì...
Mặc dù biết nữ tần ít người, không có mấy ai xem, nhưng vẫn quyết định lấy nữ tính làm nhân vật chính và viết tại nữ tần.
Dù sao ta là một nữ sinh...
Là người mới, ta viết hai chương liền đăng, chẳng có tồn cảo gì cả, thuần túy là tâm huyết dâng trào, sau đó viết đến hơn mười nghìn chữ thì được ký kết, lúc ấy vẫn rất vui vẻ...
Về sau phát hiện việc ký kết hay không cũng không khác biệt lớn, vẫn không có mấy ai xem. Dù sao cũng là nữ tần, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên lúc đó liền thả bay chính mình, hai ngày ra một chương...
Cứ như vậy thả lỏng nửa tháng sau thì có thử nghiệm đề cử, Biên tập Đại Đại tìm tới ta, chỉ yêu cầu ta trong thời gian thử nghiệm đề cử đừng bỏ chương (quịt canh), lần đầu tiên có đề cử ta đương nhiên là đồng ý.
Mặc dù ban đầu không biết vì sao đợt thử nghiệm đề cử đầu tiên của ta tại Điểm Xuất Phát lại hiển thị ở QQ Đọc...
Nhưng tờ nguyệt phiếu đầu tiên, bài dài bình đầu tiên của ta đều là độc giả trên QQ Đọc cho ta, ta vẫn rất kích động, lập tức liền xúc động hứa hẹn sẽ không quịt canh cùng vứt bỏ hố...
Về sau ngẫm lại, cảm thấy mình lười như con rối hình người thế này, việc quịt canh vẫn là có khả năng...
Là bệnh nhân ung thư lười thì tồn cảo là không có tồn cảo gì đâu, mỗi ngày kéo tới khuya mới bắt đầu gõ chữ, sau đó gõ một hồi liền nghịch điện thoại, gõ một hồi liền ăn chút gì đó...
Về sau đề cử PK qua, có vòng đề cử tiếp theo, vẫn là không thể quịt canh.
Nhưng lúc đó có độc giả biết bình luận, cũng sẽ cho phiếu khen thưởng, cảm giác có người đọc sách của ta, gõ chữ cũng có động lực hơn một chút, cho nên đoạn thời gian đó thường thường nhiều nhất là sáu giờ tối liền có thể đăng xong chương.
Kỳ thật trong lúc đó, ta đã nghĩ tới việc nghỉ ngơi một ngày rất nhiều lần...
Bởi vì ta cảm giác trạng thái thoải mái nhất là hai ngày một chương...
Nhưng bởi vì mỗi ngày đều có người bỏ phiếu, bình luận cho ta nên ta liền kiên trì được.
Mới đầu mọi người bình luận, ta đều sẽ kích động để lại vài lời ở phía dưới, hiện tại thì không, chỉ sợ bị thúc giục ra chương...
Mặc dù số người đọc ở nữ tần đối với loại sách này không coi là nhiều, nhưng với ta mà nói, từ lúc ban đầu chỉ là độc thoại một mình (máy rời) đến bây giờ mỗi ngày có người để lại dấu chân (lưu trảo) đã là đủ tốt rồi.
Đối với việc lên khung, Biên tập Đại Đại hai ngày trước tìm tới ta nói là ngày 23 tháng 5...
Ta cảm thấy quá nhanh, tồn cảo thì chẳng có gì, mà lên khung về cơ bản là phải bạo chương...
Ta kéo dài tới ngày 22 mà hiện tại vẫn chưa bắt đầu tích trữ bản thảo.
Nhưng đừng hốt hoảng, ta quyết định ban đêm uống cà phê gõ chữ, ngày mai sẽ đăng nhiều hơn một chút...
Còn có...
Tác giả mới lên khung mỗi ngày sẽ gõ hai chương, phần lớn là vì có thưởng chuyên cần (toàn cần thưởng).
Nhưng ta bởi vì trong khoảng thời gian từ lúc ký kết đến khi lên khung đã quịt canh qua năm lần, đều tích lũy từ cái thời kỳ không có đề cử, hai ngày một chương kia, cho nên cho dù sau khi lên khung mỗi ngày hai chương cũng không có toàn cần thưởng.
Ta cũng là về sau mới biết được...
Vừa khổ sở đồng thời lại có chút vui mừng, cảm giác như tìm được cái cớ cho việc ta không cần mỗi ngày hai chương...
Ta biết sau khi lên khung số người xem sẽ giảm mạnh, nhưng không sao cả, ta sẽ không bỏ hố!
Nếu là thành tích tốt, ta sẽ cố gắng tích lũy chút bản thảo để bạo chương.
Nếu là thành tích không tốt, ta cũng sẽ ổn định cập nhật, sẽ không bỏ hố, mặc dù đăng ít hơn nhưng cũng là tâm ý của một bệnh nhân ung thư lười!
Kỳ thật rất muốn kể tên những độc giả mà ta ngày nào cũng nhìn thấy thân ảnh để cảm tạ một chút, nhưng hình như đặt trong bài Lên khung cảm nghĩ thì không tốt lắm, chờ lần sau ta sẽ cảm tạ đại gia tử tế...
Nơi này lại trả lời một chút vấn đề mọi người có thể tương đối quan tâm, đó là chuyện có nam chính hay không.
Con người ta khi xem ngôn tình lại thích xem ngược luyến tình thâm...
Nếu là ta viết, ta sợ sẽ nhịn không được mà sắp đặt cho bọn họ một đoạn cẩu huyết ngược luyến, cái này không hợp với phong cách quyển sách này của ta, cho nên ta hẳn là sẽ không viết ra nam chính.
Cuối cùng vẫn là cầu một chút lượt đặt mua đầu tiên (thủ đặt trước), dù sao chương đăng ngày 23 là ta uống cà phê liều mạng viết ra...
Ân, cứ như vậy.
Lên khung cảm nghĩ, hoàn mỹ...
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận