Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Chương 105: Giống như thành công. . .

Việc sủng thú học được kỹ năng là chuyện vô cùng quan trọng, bất kể là trong thi đấu hay trong cuộc sống đều có thể phát huy tác dụng tuyệt đối.
Nếu học được nhiều hơn một kỹ năng, thì tương lai lựa chọn sẽ nhiều hơn rất nhiều.
Ví dụ như một con sủng thú hệ Thủy nếu học được [không khí bong bóng] thì có thể bọc toàn bộ người vào bên trong bong bóng để lặn xuống nước, không cần bất kỳ trang bị kỹ thuật nào cũng có thể cảm nhận thỏa thích cảnh sắc đáy biển ở khoảng cách gần.
Vậy Ngự Thú Sư của nó liền có cơ hội làm người quay phim dưới nước, nhân viên an toàn dưới nước, nhà khảo cổ học dưới nước, vân vân.
Giống như khu vực Cổ Sương Mù được mệnh danh là "Thế giới Thủy vực", thành phố U trực thuộc tỉnh lại càng có đường thủy rộng khắp, trên đường ngoài thuyền ra thì cơ bản không nhìn thấy phương tiện giao thông nào khác.
Khu vực Cổ Sương Mù được gọi là Thế giới Thủy vực, nguyên nhân chủ yếu là vì thủy vực bên dưới 9 thành phố cấp địa khu trong toàn bộ khu vực đều kết nối với nhau.
Bên dưới thủy vực kết nối này có thành thị dưới nước nổi tiếng thế giới, có vô số di tích cổ, về sau trải qua thời gian dài xây dựng, các công trình kiến trúc dưới nước đã phủ khắp toàn bộ thủy vực, trở thành khu vực check-in phải đến của các blogger du lịch các nước.
Ở nơi đó, việc sủng thú hệ Thủy biết kỹ năng [không khí bong bóng] là điều kiện bắt buộc khi cục quản lý dưới nước bản địa tuyển người.
Ngoài [không khí bong bóng], việc sủng thú hệ Thủy biết [mưa xuống] là điều kiện thiết yếu khi cục khí tượng tuyển người.
Còn có [súng bắn nước], đó là yêu cầu khi tuyển dụng nhân viên chữa cháy.
Một Ngự Thú Sư có tư chất bình thường có thể nhờ sủng thú học được một kỹ năng hiếm có mà từ đó về sau nửa đời không lo cơm áo.
Vào lúc mọi người đang nghĩ mọi cách để sủng thú học kỹ năng thì sủng thú của Kiều Tang lại tự dưng biết kỹ năng mới.
Lúc trước là Chó Hỏa Nha, hiện tại là Tiểu Tầm Bảo Quỷ.
Kiều Tang vẻ mặt hốt hoảng, trong lòng đột nhiên nhanh chóng hiện lên một vấn đề.
Chuyện kỹ năng khó học này là từ đâu truyền ra vậy?
. . .
Tiểu Tầm Bảo Quỷ nén một hơi, vừa nắm chặt tay vừa [thuấn di], nhưng mà [thuấn di] 6 lần vẫn ở trên con đường này.
“Tìm ~” Tiểu Tầm Bảo Quỷ quay đầu nhìn về phía sau mông một chút, luôn cảm thấy tốc độ của mình không nhanh được như vậy là vì cái "khí" kia chưa được thả ra.
Nó ngẩng thẳng đầu, hai tay nắm chặt dùng sức, mặt nén đến càng đỏ hơn.
“A Tang, đây là [thuấn di] phải không.” Một giọng nói hơi thở bất ổn vang lên bên cạnh.
Kiều Tang quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Nhiễm Nhiễm như khúc gỗ đứng sững sờ ở đó, hai mắt kinh sợ nhìn về phía Tiểu Tầm Bảo Quỷ.
Bộ dạng này thật là ngốc...
Kiều Tang lấy lại tinh thần, xong rồi, quên mất bản thân mình vừa rồi cũng có bộ dạng này.
“Chắc vậy.” Kiều Tang đáp.
“Ta nhớ không lầm thì Tầm Bảo Quỷ là sủng thú hệ U Linh mà?” Giọng Diệp Nhiễm Nhiễm có chút run rẩy.
“Ngươi nhớ không lầm.” Kiều Tang khẽ gật đầu.
“Vậy...” Diệp Nhiễm Nhiễm thì thào mở miệng.
Còn chưa nói xong, Kiều Tang liền nói tiếp: “Chính là như ngươi nghĩ đó.” Diệp Nhiễm Nhiễm choáng váng.
Nàng phải cố gắng một lúc lâu mới tìm lại được giọng của mình: “Ngươi tốn bao nhiêu tiền vậy?” “Không tốn tiền, là dùng phiếu đổi sủng thú nhận được từ cuộc thi đấu Bách Tân lần trước để đổi lấy.” Kiều Tang nói.
Diệp Nhiễm Nhiễm: “!!!” Câu nói này mang đến chấn động cho Diệp Nhiễm Nhiễm còn mạnh hơn cả lúc biết Kiều Tang có 5 triệu tiền thưởng.
“Tam cữu bọn họ đâu rồi?” Kiều Tang hỏi.
Diệp Nhiễm Nhiễm không lập tức trả lời câu hỏi này, nàng nhìn Kiều Tang đầy u oán nói: “Ta tự kỷ đây.” Kiều Tang thở dài một hơi nói: “Ngươi xem, người biết điều như ta vốn cũng không định nói chuyện này, nhưng Tiểu Tầm Bảo Quỷ đột nhiên học được [thuấn di] thì ta cũng không ngờ tới.” Việc sủng thú có tư chất tốt cũng không cần giấu giếm, có sự tồn tại của ngự thú điển thì hoàn toàn không cần lo lắng người khác cướp đi sủng thú đã ký khế ước.
Diệp Nhiễm Nhiễm: “…!” Cái này là cố ý phải không? Đây tuyệt đối là cố ý mà!
. . .
Tiểu Tầm Bảo Quỷ mặc dù biết [thuấn di], nhưng dù sao còn nhỏ, năng lượng trong cơ thể không đủ để chống đỡ nó di chuyển nhiều lần, thể lực cũng còn lâu mới đạt chuẩn, cuối cùng trong thời gian quy định cũng không về đến đích.
Tuy nhiên, cùng thuộc tốp thứ tư với nó cũng có khoảng 2, 3 con sủng thú dự thi không về đích, cũng không tính là quá mất mặt.
Trên đường về, Kiều Tang tâm trạng rất tốt, ôm Chó Hỏa Nha đi tới, thỉnh thoảng còn ngân nga vài câu.
Tiểu Tầm Bảo Quỷ thua cũng không buồn bã, nó nằm sấp trên đầu Kiều Tang thong thả uống sữa bò, có thể thấy được về mặt ham muốn thắng thua, nó không mãnh liệt như Chó Hỏa Nha.
Cả nhà trên đường về cười cười nói nói, chỉ có Tam cữu lại trở về vẻ trầm mặc ít nói như thường lệ.
Nguyên nhân không gì khác, chính là con cá sấu Hồng Chiểu được đặt nhiều hy vọng đã về thứ hai, thua một con rái cá Thiểm Điện chỉ 9 giây.
“Cha, hạng hai cũng rất tốt rồi, có thể thanh toán chi phí nửa năm ở trung tâm Ngự Thú Kỳ Đường, cha vừa hay có thể đưa cá sấu Hồng Chiểu và cá Mặc Mặc đi kiểm tra sức khỏe một chút.” Diệp Tĩnh Mân an ủi.
“Đúng vậy đó Tam cữu, con lại thấy phần thưởng hạng hai này còn thực dụng hơn hạng nhất nhiều.” Kiều Tang cười nói.
Tam cữu gượng cười: “Ta không sao, có được hạng hai cũng không tệ rồi, lần này vất vả con và Nhiễm Nhiễm.” “Không vất vả chút nào.” Kiều Tang cười tươi như hoa.
Vốn tưởng chỉ là đi cho có mặt, không ngờ Tiểu Tầm Bảo Quỷ lại học được kỹ năng mới, lần đi ké này thật đáng giá!
Trên đường đi tâm trạng Kiều Tang rất tốt, nhưng vừa về đến nhà nàng liền không cười nổi nữa.
“Ủa, chiếc xe đạp sáng nay dắt đi đâu rồi?” Mợ ba nhìn chỗ thường ngày để xe đạp, đột nhiên hỏi.
Kiều Tang: “!!!” . .
Ban đêm.
19 giờ 28 phút.
Liễu Cam Khê.
Kiều Tang bất đắc dĩ nhìn Chó Hỏa Nha đang cảm nhận năng lượng trong cơ thể.
Bản thân mình hôm nay vừa trải qua marathon, lại phải chạy thật xa đạp xe về, đáng lẽ nên nghỉ ngơi.
Nhưng Chó Hỏa Nha thật sự quá cầu tiến, cứ khăng khăng đòi luyện tập [năng lượng cầu].
Sủng thú muốn huấn luyện, làm Ngự Thú Sư cũng không thể nói lời làm mất hứng ngay lúc này.
Thế là mới có cảnh tượng đêm hôm khuya khoắt vẫn còn xuất hiện ở Liễu Cam Khê.
Kiều Tang quen tìm một chỗ ngồi xếp bằng xuống, chống cằm nhìn Chó Hỏa Nha đang ngưng tụ [năng lượng cầu] ở trước mặt.
Không biết có phải ảo giác không, [năng lượng cầu] hình như hơi lớn hơn một chút.
Kiều Tang nhìn [năng lượng cầu], thầm nghĩ.
Tối nay không biết có thể rán ra được con cá nào không đây...
Chỉ thấy [năng lượng cầu] đã bay lên cao.
1, 2, 3... 6 mét mà vẫn chưa dừng lại.
Kiều Tang sửng sốt một chút, bất giác ngồi thẳng dậy, nàng ngẩng đầu nhìn [năng lượng cầu] bay càng lúc càng cao.
Tại sao vẫn chưa mất kiểm soát?
Độ cao này trông có vẻ như đã đạt đến tiêu chuẩn trên không của [Hỏa Tinh Vũ]?
Quả cầu năng lượng màu đỏ không ngừng bay lên, mãi cho đến độ cao khoảng hai mươi mấy mét mới dừng lại.
Lần này [năng lượng cầu] không hề mất kiểm soát rơi xuống, cũng không tự nổ tung, mà dừng lại giữa không trung 2 giây rồi mới vỡ ra.
Ba đóa lửa hồng rơi xuống trong bầu trời đêm yên tĩnh, giống như những ngôi sao băng màu đỏ từ trên trời giáng xuống tô điểm cho màn đêm.
“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!” Những đốm lửa đỏ thẫm rơi xuống mặt đất, liên tiếp phát ra tiếng nổ vang.
Bụi đất tung bay, kèm theo đó là ngọn lửa màu đỏ tươi yêu diễm nở rộ.
Một đóa lửa hồng rơi xuống cách Kiều Tang không xa, chiếu sáng bộ dạng há hốc miệng, đồng tử phóng đại, cằm như sắp rơi xuống đất của nàng.
Kiều Tang chỉ cảm thấy đại não đã đơ lại, ngừng hoạt động.
[Hỏa Tinh Vũ]...
Hình như thành công rồi...
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận