Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 600: Quỷ mắt (length: 10883)

Xem ra khu thứ hai mươi bảy đích thật là nguy hiểm hơn rất nhiều so với khu thứ hai mươi lăm, nhớ ngày đó ở khu thứ hai mươi lăm, nàng mua mấy phần bánh bột ngô mà không có con sủng thú nào tới đoạt... Kiều Tang nhìn cảnh tượng trước mắt mặt không đổi sắc, lặng lẽ thả Nha Bảo trong ngực xuống đất.
Nha Bảo hiểu ý ngay.
Một giây sau, hình thể chậm rãi lớn lên, khôi phục về kích thước ban đầu.
Kiều Tang bất giác thả lỏng, có được cảm giác an toàn mãnh liệt.
Ái Luân liếc mắt tán thưởng:
"Không tệ, xem ra lời ta nói Kiều Tang bạn học đều còn nhớ kỹ, chúng ta Ngự Thú Sư ở Hạ Thập Khu việc làm đầu tiên chính là phải triệu hồi sủng thú ra bảo vệ mình, sủng thú càng mạnh thì sủng thú hoang dã càng không dám đến gần, ở nơi này mà giấu giếm sủng thú mạnh mẽ thì hoàn toàn không cần thiết, để sủng thú thể hiện sức mạnh bản thân là một điều rất mấu chốt."
"Các ngươi sẽ thấy, ở đây, hầu như không nhìn thấy ai mang theo cái gọi là vòng tay thu nhỏ hạng nhẹ cho sủng thú, tất cả Ngự Thú Sư đều sẽ để sủng thú duy trì hình thái ban đầu."
Không, ta quên mất rồi, chỉ là theo bản năng để Nha Bảo lớn lên, cảm giác như vậy an toàn hơn chút... Kiều Tang trong lòng nhả rãnh, mặt ngoài ra vẻ ta đây là học bá thao tác.
Ánh mắt của bạn học bên cạnh gian nan rời khỏi Nha Bảo, dồn dập kết ấn bằng hai tay, bắt đầu triệu hồi sủng thú.
Trừ Đường Ức, Una và Thewlis, các bạn học còn lại là lần đầu tiên thấy dáng vẻ hình thái thật của Nha Bảo.
Khí thế cùng độ hoa lệ của nó và hình thái thu nhỏ hoàn toàn là hai đẳng cấp khác nhau, khiến bọn họ nhất thời bị kinh diễm một trận.
Sau khi mọi người triệu hồi sủng thú, những con sủng thú hoang dại trước đó còn hơi cảnh giác xung quanh cũng dời mắt đi, không còn quan tâm đến động tĩnh bên này nữa.
Ái Luân nhân cơ hội nói:
"Các ngươi là Ngự Thú Sư, dù hiện tại còn rất yếu, nhưng chỉ cần đoàn kết ở cùng nhau, đại đa số sủng thú hoang dại có đầu óc cũng sẽ không vô duyên vô cớ tấn công một đám Ngự Thú Sư."
Nói xong nàng dừng lại, nói thêm:
"Trừ phi các ngươi chủ động trêu chọc bọn chúng."
"Lão sư, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Một bạn nữ giơ tay hỏi.
Ái Luân vẻ mặt nghiêm túc, nói rành rọt từng chữ:
"Dựa vào chính các ngươi, từ đây đến đại lộ A Ổ số 106, đây chính là nội dung khóa thực tiễn dã ngoại cuối cùng của các ngươi."
Kiều Tang nghe vậy, liền lấy điện thoại ra bắt đầu tìm đường từ đây đi đại lộ A Ổ.
Tuy nói chỉ là đi một đoạn đường đơn giản, nhưng Kiều Tang đến giờ vẫn còn nhớ nữ sĩ bị phun nước vì không cẩn thận chắn nắng ở khu thứ hai mươi lăm trước đây, đoạn đường này rõ ràng có lẽ cũng không dễ đi.
Ái Luân tiếp tục nói:
"Các ngươi có thể tổ đội, cũng có thể đi một mình, nhưng người bảo vệ đi kèm chỉ có thể bảo vệ ngầm, không được trực tiếp ở cạnh các ngươi."
"Ta sẽ thông qua giám sát để xem biểu hiện của các ngươi."
Vừa dứt lời, các bạn trong lớp đã nhìn ngang liếc dọc, bắt đầu tìm bạn của mình.
Lúc này, tự nhiên là chọn người có thực lực nhất để tổ đội mới chắc ăn nhất.
Kiều Tang phát hiện không ít người đang dồn mắt vào mình.
Thường ngày nói chuyện không nghĩ đến ta, đến lúc này thì nghĩ tới... Kiều Tang não vực mạnh mẽ, bù lại là các phương diện cảm giác cũng vượt trội, dù đang cúi đầu xem đường đi, cũng nhận ra bạn học xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, nàng yên lặng thẳng lưng.
Lúc này, Đường Ức hỏi:
"Lão sư, tổ đội và đi một mình có ảnh hưởng đến điểm số cuối cùng không?"
Mọi người im lặng, nhìn về phía Ái Luân, chờ đợi câu trả lời.
Ái Luân cười nói:
"Đương nhiên là có, nhưng chủ yếu vẫn là xem các ngươi có nắm vững những kiến thức dã ngoại cơ bản hay không, cùng biểu hiện khi đối mặt với sủng thú hoang dã."
Mọi người thần sắc khác nhau, không ít người đã từ bỏ ý định tổ đội.
Nếu tiêu chí chấm điểm là vậy, tổ đội sẽ làm giảm đi rất nhiều cơ hội thể hiện.
Ví dụ như, chuyện rõ ràng có thể tự mình giải quyết, mà bị người cùng nhóm giành làm trước, thì người đó sẽ để lại ấn tượng với lão sư, tương ứng, điểm của người đó cũng sẽ tăng nhiều.
Điểm tích lũy chỉ dành cho ba hạng đầu, chứ không phải cho các thành viên của ba đội đứng đầu, điểm của người khác cao, thì điểm của mình sẽ thấp.
Nói cách khác, suy cho cùng thì vẫn là cá nhân chiến.
Tổng cộng 25 cây số... Kiều Tang xác định xong tuyến đường tiếp theo, cất điện thoại, hỏi:
"Là ai đến trước điểm sẽ cao hơn sao?"
"Không hẳn." Ái Luân không cho câu trả lời chắc chắn.
Kiều Tang lại hỏi: "Chúng ta là hết giờ học liền về ngay sao?"
"Đương nhiên rồi." Ái Luân nhìn Kiều Tang, buồn cười nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại Hạ Thập Khu đi dạo chút sao?"
Kiều Tang không nói gì.
Nàng cũng không phải nghĩ đi dạo, chỉ là cảm thấy khó khăn lắm mới tới đây, có thể tiện thể cho thép bảo về thăm nhà, dù sao thép bảo từng nói nó muốn về nhà...
Ái Luân thấy không có bạn học nào hỏi thêm vấn đề, liền gật đầu với sủng thú của mình.
Con sủng thú toàn thân được dây leo xanh quấn lấy khẽ lắc mình, mười mấy vật giống hạt giống lập tức từ người nó bay ra, rồi từ từ đáp xuống vai mỗi người.
"Mắt quỷ trên người chúng sẽ cho phép Quỷ Mạn Ông của ta cảm nhận được vị trí của các ngươi." Ái Luân nói đến đây rồi cố tình ngắt quãng.
Ngay lúc khoảng lặng này, những vật giống hạt giống từ từ mở ra, lộ ra con mắt khác nào hạt đậu xanh.
Kiều Tang và Đường Ức kinh ngạc cúi đầu nhìn vai mình.
Các bạn còn lại không hề kinh ngạc, tất cả đều ra vẻ bình tĩnh.
Ái Luân tiếp tục nói:
"Đồng thời, những con mắt quỷ này cũng sẽ đồng bộ giám sát mọi động thái của các ngươi."
Kiều Tang hiếu kỳ liền hỏi:
"Lão sư, bọn nó sống sao?"
"Không phải." Ái Luân đáp:
"Đây là kỹ năng thiên phú của Quỷ Mạn Ông, mắt quỷ, có thể giám sát hình ảnh ở xa."
"Vậy chúng sẽ bị gió thổi bay đi à?" Kiều Tang hỏi.
Ái Luân khóe miệng giật giật, nói:
"Sẽ không, chỉ cần không cố tình vứt ra, bọn chúng sẽ bám chắc ở bất cứ chỗ nào."
Kiều Tang lại hỏi: "Vậy chúng ghi lại hình ảnh, lão sư dùng gì để xem được?"
Ái Luân ánh mắt phức tạp, lần đầu tiên cảm thấy Kiều Tang đích thị là học tra.
Kiều Tang rất nhạy bén, cảm thấy đối phương mặt viết đầy "Sao đến cả chuyện này ngươi cũng không biết" mười chữ.
Không biết thì lạ lắm sao? Nếu như vừa rồi không giảng, thì nàng đến tên con sủng thú này là Quỷ Mạn Ông cũng không biết... Mà thôi, lẽ nào cái này là kiến thức cơ bản... Kiều Tang nhả rãnh xong, không khỏi tự kiểm điểm xem liệu mình học chưa đủ không.
Giọng Ái Luân vang lên đúng lúc này:
"Quỷ Mạn Ông có thể đồng bộ xem được hình ảnh qua mắt quỷ, mà Quỷ Mạn Ông có mắt quỷ đạt tới cấp Đại Thành thì có thể cho Ngự Thú Sư của nó cũng xem được hình ảnh nó thấy."
Kiều Tang đã hiểu.
Cái này giống như lực xúc tri của Nha Bảo, độ thuần thục đạt đến mức nhất định thì có thể cho nàng thấy được cảm nhận hình ảnh.
Nhưng mắt quỷ giám sát liền mười mấy chỗ, vậy lúc đó sẽ thế nào? Là chỉ có thể cảm nhận từng cái một, hay là giống như màn hình ghép, có thể thấy hết hình ảnh cùng một lúc?
Đúng lúc Kiều Tang định hỏi tiếp thì Ái Luân nói rất nhanh:
"Được rồi, những gì cần nói đều đã nói hết, bây giờ các ngươi mau thương lượng tổ đội hay đi một mình, tranh thủ thời gian xuất phát."
Sao cảm thấy những lời này đặc biệt nói với mình... Kiều Tang nhìn quanh, phát hiện mọi người đứng tại chỗ, không có ý định tổ đội.
Bỗng, Đường Ức đến gần:
"Tổ đội không? Nếu chúng ta liên thủ, nhất định sẽ giành được số một và số hai."
Kiều Tang liếc nhìn hắn:
"Vậy rốt cuộc ai thứ nhất, là ngươi hay là ta?"
Đường Ức "hắc hắc" cười một tiếng: "Cái này thì phải dựa vào bản lĩnh."
"Không tổ." Kiều Tang cự tuyệt thẳng thừng.
Nếu đổi người khác có lẽ nàng sẽ cân nhắc, nhưng Đường Ức cũng chẳng hơn gì nàng, đều biết về sủng thú Siêu Túc Tinh chẳng bao nhiêu.
Tổ đội phải là tìm người bù trừ cho nhau, nàng và Đường Ức định vị giống nhau, tổ đội hoàn toàn không có lợi cho việc tính điểm.
Đường Ức cũng không ép, hắn chỉ là vô thức muốn đi cùng Kiều Tang từ cùng một chỗ để ôm nhau cho vững.
Kiều Tang nhìn quanh.
Mọi người bị phát hiện đang nhìn đều yên lặng đổi hướng ánh mắt, tránh đối diện.
Nếu lúc trước bọn họ muốn được tổ đội với Kiều Tang nhất, thì bây giờ lại không muốn tổ đội với nàng nhất.
Nếu là cá nhân chiến, thì tổ đội với người mạnh nhất chẳng khác nào đem hết các cơ hội toả sáng dâng cho người khác.
Kiều Tang thu mắt, không chủ động tìm ai.
Rất nhanh, mọi người đã bắt đầu xuất phát.
Đường Ức cũng ngồi lên lưng Bạc Lôi Lư Lư rồi đi.
Ái Luân nhìn Kiều Tang vẫn chưa xuất phát, nhớ tới những câu hỏi vì sao vừa nãy của nàng, liền nheo mắt, ý định trước kia là để mình theo Kiều Tang, cho Quỷ Mạn Ông theo Đường Ức liền thay đổi.
Nàng kết ấn bằng hai tay, triệu hồi một con sủng thú hệ bay, xoay người lên lưng, tự mình đi theo Đường Ức.
Chỉ để lại Quỷ Mạn Ông ở nguyên chỗ.
"Quỷ quỷ."
Quỷ Mạn Ông nhìn Kiều Tang, chờ nàng xuất phát, nó biết Ngự Thú Sư nhà nó muốn nó làm gì.
Kiều Tang ngồi trên lưng Nha Bảo, nhìn bóng lưng đám người đi xa, không lập tức hành động mà là hai tay kết ấn, triệu hồi ra Thép Bảo.
"Tìm kiếm ~"
Thép Bảo vừa ra tới, Tiểu Tầm Bảo liền hiện thân, tháo vòng tròn từ giữa đầu móc ra chiếc mũ mềm đưa tới.
"Thép thép."
Thép Bảo bình tĩnh tiếp nhận, đội lên đầu của mình.
Mấy ngày nay, nó đã thành thói quen bị "bức" đội mũ.
Lúc này, Kiều Tang nói: "Thép Bảo, chúng ta đã đến khu thứ hai mươi bảy."
"Thép thép..."
Thép Bảo đầu tiên là ngẩn người, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh.
Nó lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Thật sự, là khu thứ hai mươi bảy...
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận