Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 40: Giám Giám mắt (length: 8189)

Ngày 17 tháng 6.
Sáng sớm Kiều Tang đã cùng mẫu thân đến trường cấp hai Tên Bồi.
Địa điểm thi cấp ba được phân bố theo khu vực, thí sinh của mỗi trường trong toàn khu sẽ được phân ngẫu nhiên vào các trường làm địa điểm thi.
Kiều Tang được phân đến trường cấp hai Tên Bồi, phòng thi số 7 của lớp 1.
"Chứng nhận dự thi mang theo chưa?"
"Mang rồi."
"Bút các thứ mang đủ chưa?"
"Đủ rồi."
"Lúc thi thì làm bài nào dễ trước, đừng để đến cuối mới làm biết chưa?"
"Biết rồi."
"Con vào đi, mẹ sẽ ở đây chờ đến khi nào con thi xong rồi đến đón." Mẫu thân dịu dàng nói.
Đây là lần đầu tiên không có mẹ kế Tiêm Tiêm hung dữ mà dịu dàng như vậy, Kiều Tang có chút không quen.
"Mẹ..."
Mẫu thân càng thêm dịu dàng nói: "Sao thế con?"
"Còn chưa tới giờ nên con chưa được vào." Kiều Tang bất đắc dĩ nói.
Nếu được, cô hy vọng có thể sửa thói quen lúc nào đi đâu cũng phải đến sớm nửa ngày của mình.
Mẫu thân: "..."
...
Một phòng thi có không chỉ hai giáo viên coi thi, còn có hai sủng thú.
Kiều Tang an tĩnh ngồi ở vị trí số 6 của hàng thứ năm.
Một con sủng thú hình chuột màu xanh tím đang dùng xúc giác của nó lần lượt chạm vào người các thí sinh, xúc giác màu lam mọc trên trán, dài chừng bảy tám phân, kéo dài theo một đường thẳng.
Kiều Tang là một học sinh cá biệt gần đây có chút tiến bộ, đã nhận ra đây là sủng thú Tử Ngõa chuột.
Tử Ngõa chuột, sủng thú hệ điện.
Nó có thể dùng xúc giác trên trán để phán đoán xung quanh có thiết bị điện tử hay không.
Tử Ngõa chuột lần lượt chạm vào, khi chạm đến thí sinh số 3 của hàng thứ ba thì xúc giác đột nhiên phát ra một tia điện tím.
"A!"
Thí sinh hàng thứ ba, vị trí số 3 không kìm được kêu lên một tiếng, chiếc bút trên tay giống như không cầm được mà lăn ra bàn.
Dòng điện này rất yếu, thí sinh chỉ bị tê tay một chút, không có ảnh hưởng gì khác.
"Wawa."
Tử Ngõa chuột chỉ vào thí sinh số 3 của hàng thứ ba rồi kêu lên.
"Đem ra đây." Nữ giáo viên đang ngồi trên bục giảng đứng dậy, đi đến chỗ Tử Ngõa chuột nói.
Thí sinh đó có mái tóc màu trắng, môi mím chặt, không nhúc nhích.
"Ta lặp lại lần nữa, đem ra đây." Nữ giáo viên nói lại.
Dưới ánh mắt dò xét của những người xung quanh và sự áp bức của nữ giáo viên, thí sinh đó đã vén tóc lên, từ giữa đầu lấy ra một sản phẩm điện tử to bằng cúc áo.
Sản phẩm này không có gì lạ, chính là có thể dùng hình thức truyền bá ý thức để mách bảo cho bạn chọn đáp án nào, không giúp giải các dạng đề khác.
Vì chỉ có sủng thú hệ siêu năng lực mới có thể làm được khả năng truyền bá này.
Điều đó chứng tỏ hắn còn có một đồng bọn khác, cũng có một sủng thú hệ siêu năng lực đang nhìn bài thi.
Đương nhiên, đồng bọn này không thể nào là thí sinh.
"Bài thi môn này của ngươi bị hủy bỏ." Nữ giáo viên không nể nang nói, đồng thời cầm bài thi trên bàn của hắn đi.
Đợi đến khi thí sinh đó khóc nức nở rồi bỏ đi, nữ giáo viên mới lớn tiếng nói: "Ai có thiết bị điện tử thì mau tranh thủ lấy ra đi, đừng có ôm tâm lý may mắn, nếu như chờ Tử Ngõa chuột phát hiện thì thành tích của các ngươi cũng chỉ có thể hết hiệu lực."
Không ai lên tiếng.
May mà Tử Ngõa chuột lần lượt chạm vào, không có thêm bất thường nào.
Một con sủng thú hình con mắt lúc thí sinh bắt đầu viết bài thì trực tiếp chia thành 5, 6 con, lơ lửng ở các hướng khác nhau.
Con sủng thú này tên là Giám Giám Nhãn, những hình ảnh nó nhìn thấy khi phân chia cơ thể có thể chia sẻ trực tiếp với bản thể.
Nó sẽ giám sát nhất cử nhất động trong phòng thi một cách toàn diện, không có góc chết.
Là một sủng thú thiết yếu khi giám thị, không chỉ thi cấp ba mà cả thi tốt nghiệp trung học lần nào cũng thấy hình bóng của nó.
Chỉ là Giám Giám Nhãn có thể giám thị kỳ thi tốt nghiệp trung học thì kỹ năng càng mạnh mẽ hơn, tối thiểu có thể chia ra làm 10 con trở lên.
Kiều Tang tập trung làm bài thi, đột nhiên một con Giám Giám Nhãn tiến đến ngay gần tay cô đang viết.
Tay của Kiều Tang run lên không tự chủ.
Đôi mắt xoáy trôn ốc không ngừng đổi góc nhìn, khi thì nhìn chằm chằm vào bài thi, khi thì nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Giám Giám Nhãn nhìn khoảng 5 giây, không phát hiện ra bất thường nào thì liền rời đi.
Kiều Tang cảm thấy kỳ thi cấp ba này không chỉ kiểm tra kiến thức mà còn kiểm tra tố chất tâm lý cực kỳ cao.
Ai mà đang nghiêm túc làm bài mà đột nhiên một con sủng thú hình con mắt chăm chăm nhìn chằm chằm, mà không bị hoảng sợ cho được?
Vừa có chút ý tưởng để làm bài là bị nghẹn lại hết rồi còn đâu!
May mắn thay, trải qua hai ngày trong cái môi trường thi cử như thế, Kiều Tang cũng đã chai sạn, cho dù hai con Giám Giám Nhãn đồng thời xuất hiện ở một bên trái một bên phải, cô vẫn có thể bình tĩnh làm xong bài.
Ngày 19 tháng 6.
Ngày cuối cùng của kỳ thi cấp ba môn văn hóa.
Kiều Tang thi xong môn cuối cùng thì về nhà rồi liền gục đầu xuống giường ngủ say.
Khoảng thời gian này tinh thần của cô luôn trong trạng thái căng thẳng, đợi đến khi thi cấp ba kết thúc thì cô mới thả lỏng ra và chỉ muốn có một giấc ngủ ngon.
Ai ngờ vừa ngủ một mạch đến 7 giờ 02 phút tối.
Đến khi Kiều Tang tỉnh lại, đầu óc cảm giác minh mẫn hơn hẳn, trước đây sau khi ngủ dậy cũng không có được hiệu quả này.
Kiều Tang ngồi tựa vào thành giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời đã tối đen, nhưng dưới ánh trăng và ánh đèn thành phố vẫn có chút sáng.
Trong phòng tắt đèn, khe cửa có thể nhìn thấy đèn phòng khách cũng tắt, xung quanh tĩnh lặng, chó Hỏa Nha cũng không ở bên cạnh.
Cô bất giác cảm thấy có chút cô quạnh, Kiều Tang đứng dậy từ bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới chung cư.
Lúc này ở dưới chung cư có không ít người, trẻ con vui đùa ầm ĩ, người lớn thì đi từng đôi, người già hóng mát.
Nhưng Kiều Tang vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra ba bóng dáng đang đứng dưới kia.
Là mẫu thân, chó Hỏa Nha và chim bồ câu béo.
Cứ như vậy đứng lặng nhìn ba phút, Kiều Tang thấy đói bụng...
Cô nhớ trước khi ngủ đã hẹn với Phương Tư Tư và bọn họ đi ăn tối.
Dưới chung cư.
"Nha!"
Chó Hỏa Nha vừa nhìn thấy Kiều Tang, liền vui vẻ kêu lên một tiếng, rồi nhào ngay vào lòng cô.
Trên người chó Hỏa Nha còn đeo một vòng phụ tạ 15kg, tay Kiều Tang trĩu xuống, vững vàng đón lấy nó.
"Mẹ, con đi ra ngoài một lát." Kiều Tang nói.
"Ừ." Mẫu thân gật đầu nói.
Trước khi ngủ Kiều Tang đã nói với mẫu thân về việc muốn ra ngoài ăn tối cùng Phương Tư Tư nên mẫu thân cũng không hỏi gì nhiều.
...
Sau 20 phút.
Kiều Tang ôm chó Hỏa Nha đi đến tiệm lẩu đã hẹn.
"Ngọa Tào!"
"Chó Hỏa Nha!"
Hai tiếng kinh hô vang lên ở bàn số 27.
Ngoài Phương Tư Tư ra, người hẹn với Kiều Tang còn có Lữ Tư Nhã.
Thời gian đã hẹn là 7 giờ tối, bây giờ đã trễ hơn nửa tiếng mà Phương Tư Tư và họ lại quên mất việc chất vấn, vì toàn bộ sự chú ý của họ đã dồn hết lên người chó Hỏa Nha.
"Ngươi lại khế ước chó Hỏa Nha rồi!" Lữ Tư Nhã kinh ngạc nói.
"Kiều Tang, ngươi không được nha, có chó Hỏa Nha bây giờ mới cho tụi này nhìn." Phương Tư Tư nói.
Nàng nhìn con chó Hỏa Nha có vẻ ngoan ngoãn, muốn sờ nhưng lại không dám.
Đây là lần đầu tiên cô ấy được gần sủng thú hệ Hỏa đến thế...
Kiều Tang vừa ăn xiên thịt vừa hỏi: "Tư Nhã có vẻ đã biết sớm là ta thức tỉnh rồi à?"
Người bình thường thấy bạn học chưa thức tỉnh lại ôm chó Hỏa Nha thì chắc phải hỏi vì sao lại ôm con chó Hỏa Nha, chứ không phải nói thẳng là "ngươi lại khế ước chó Hỏa Nha rồi."
Phương Tư Tư lập tức im lặng.
Còn Lữ Tư Nhã thì liếc Phương Tư Tư, trực tiếp bán đứng cô: "Phương Tư Tư hai tuần trước đã nói với ta rồi."
Quả nhiên...
Kiều Tang không có gì bất ngờ, cô đã sớm nghĩ tới.
Việc của thầy chủ nhiệm Phương Tư Tư còn đi nói cho cả vòng bạn bè, trông cậy vào cô ấy giữ bí mật thì thà trông cậy vào chó Hỏa Nha leo được lên cây còn hơn.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận