Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 170: Nón trò chơi ảo (length: 7922)

Tuyên bố nhiệm vụ? Kiều Tang mặc dù hiếu kỳ nhưng không nghĩ hỏi.
Dù sao tuyên bố nhiệm vụ gì thuộc về cá nhân riêng tư, có chút nhiệm vụ thậm chí không thể lộ ra ngoài ánh sáng, lại nói nàng cùng Thi Cao Phong nói thật ra cũng không quá quen, thời điểm ở trường học có thể nhiều nói vài câu, địa phương khác gặp nhiều nhất thì gặp mặt chào hỏi quan hệ.
"Ngươi đoán xem ta là tới tuyên bố nhiệm vụ gì." Thi Cao Phong đè giọng, vui buồn thất thường nói.
"Nhiệm vụ gì?" Kiều Tang vô ý thức theo lời nói hỏi.
Giờ phút này hiếu kì chiến thắng lý tính, người khác đều chủ động nói mình lại có gì không có ý tứ nghe.
"Đều do cái hút mỡ nhiệm vụ kia, ngươi nói đúng, cái hàng tám khối cơ bụng kia quả nhiên là hút son hút ra!" Thi Cao Phong nói đến việc này liền cảm thấy mình bị lừa, một mặt không cam lòng.
Kiều Tang sững sờ, hỏi: "Cái đó cùng ngươi tuyên bố nhiệm vụ có quan hệ gì?"
Thi Cao Phong gãi gãi đầu, lúng túng nói: "Ta nhiệm vụ làm thất bại, bị đánh một sao đánh giá, lần sau tập hợp thời điểm Trịnh Bạo Long chắc chắn sẽ không bỏ qua ta, đến lúc đó thân tâm của ta tuyệt đối sẽ nhận tổn thương nghiêm trọng."
"Cho nên ta nghĩ đến thuê một con Huyễn Thủy bảo bảo, tập hợp thời điểm đến thay ta một ngày."
Kiều Tang nghe vậy ngẩn người, Huyễn Thủy bảo bảo, sủng thú hệ Thủy, có thể thay đổi tự thân hình thái để mô phỏng người khác dáng vẻ.
Một chút dân công sở cùng học sinh đối với nó dị thường theo đuổi.
Đẳng cấp càng cao Huyễn Thủy bảo bảo bắt chước người khác thì càng hoàn mỹ, nhưng nó lại có một nhược điểm trí mạng.
"Ta nhớ được Huyễn Thủy bảo bảo giống như sẽ không bắt chước người nói chuyện à?" Kiều Tang nhắc nhở: "Đến lúc đó nếu như bị Trịnh Bạo Long phát hiện, vậy ngươi có khả năng sẽ phải nhận thầu quét dọn một tháng nhà vệ sinh."
"Ta biết." Thi Cao Phong nhìn Kiều Tang mặt đầy chân thành nói: "Cho nên ta cần sự giúp đỡ của ngươi."
Nàng liền không nên hiếu kì nhiệm vụ này là cái gì. . . Kiều Tang bất đắc dĩ nói:
"Ta có thể giúp ngươi cái gì?"
Với cái kiểu Thi Cao Phong mỗi lần làm chút gì đều có thể bị Trịnh Bạo Long bắt được thế này, nàng đã tưởng tượng ra cảnh Huyễn Thủy bảo bảo bị vạch trần, Trịnh Bạo Long hóa thân thật bạo long.
Thi Cao Phong trên mặt vui mừng, cao hứng nói: "Cũng không phải cái gì khó làm sự tình, chỉ cần đến lúc đó đừng nói chuyện với ta, giúp ta che giấu một chút là được, việc này ta đã cùng Hứa Á Kiệt nói qua, hắn cũng sẽ giúp ta."
"Vốn định phát một tin nhắn nói cho ngươi là muốn nhờ ngươi giúp đỡ, bất quá đã gặp, tin nhắn kia của ta cũng không cần gửi nữa."
Thì ra coi như mình không hiếu kỳ nhiệm vụ gì Thi Cao Phong cũng sẽ tìm mình hỗ trợ. . .
Nghĩ như vậy, Kiều Tang trong lòng thoải mái hơn.
"Vương Dao đâu? Nàng cũng biết sao?"
"Không thể để cho nàng biết!" Thi Cao Phong chân thành nói: "Ta biết thời gian của nàng so với ngươi lâu hơn, biết nàng là hạng người gì, nếu như bị nàng biết chắc chắn nàng sẽ cười đến rút gân, cho dù Trịnh Bạo Long ở trước mặt nàng cũng không thể khắc chế khuôn mặt của mình, đến lúc đó Trịnh Bạo Long tuyệt đối sẽ phát giác được là lạ ở chỗ nào."
Kiều Tang trong đầu không tự giác hiện ra cảnh Vương Dao sau khi biết cười phá lên.
Cảm giác hình tượng thực sự quá mạnh, không thể không nói Thi Cao Phong lo lắng không phải là không có đạo lý. . .
. . .
Sau hai mươi phút, Kiều Tang kéo một cái trông có chút cũ nát cái rương đi ra Ngự Thú trung tâm.
Nhận đồ vật báo thù quá trình so với nàng trong tưởng tượng đơn giản hơn không ít.
Vốn tưởng rằng nhân viên công tác sẽ gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho chủ nhân huy chương ngự thú, cũng chính là lão nhân để kiểm tra mã xác minh các kiểu.
Không nghĩ tới là nàng nghĩ nhiều. . .
Nhân viên công tác xác minh xong thông tin của nàng và thông tin huy chương ngự thú của lão nhân, liền giao cái rương này cho nàng.
Bất quá ngược lại cũng không phải ai tùy tiện cầm huy chương ngự thú đến là có thể nhận đồ.
Lúc kiểm tra thông tin huy chương ngự thú Kiều Tang mới biết, thì ra lão nhân có ghi video bên trong, chỉ đích danh muốn giao đồ vật cho người thay bà hoàn thành nhiệm vụ.
Đây cũng là lần đầu tiên Kiều Tang biết huy chương ngự thú còn có thể dùng làm bộ nhớ.
. . .
Về đến nhà, Kiều Tang ngay lập tức mở cái rương ra.
Nha Bảo và nhỏ Tầm Bảo quỷ tò mò vây ở một bên.
Mở rương ra, chỉ thấy bên trong đặt một cái mũ giáp màu xám bạc cùng 5 chiếc đĩa CD, trên mỗi đĩa CD còn dán những hình vẽ và chữ viết khác nhau.
Cái này, cái này chẳng lẽ chính là mũ trò chơi ảo trong truyền thuyết?!
Kiều Tang nhìn đồ vật trong rương mà sợ ngây người.
Ở kiếp trước, mũ trò chơi ảo có nguồn gốc từ giả lập, trò chơi, mũ giáp, những thứ công cụ tưởng tượng về tương lai, là ảo tưởng tột cùng của các nhóm "tử trạch".
Nhưng ở đây, mũ trò chơi ảo không còn là ảo tưởng, mà là hiện thực.
Đeo mũ trò chơi ảo lên, thần kinh đại não sẽ kết nối với mũ trò chơi ảo, khiến người dùng càng chân thực nhìn thế giới giả tưởng.
Nhưng mà người ở thế giới này phát minh ra mũ trò chơi ảo không phải là để cho người ta chơi, mà là để giúp sủng thú học kỹ năng.
Sủng thú học kỹ năng không chỉ có thể thông qua việc Ngự Thú Sư dạy trực tiếp, mà còn có thể thông qua hình ảnh để tự mình học.
Về sau có những nghiên cứu viên cảm thấy việc dùng hình ảnh cũng không giúp sủng thú tập trung, học kỹ năng một cách tốt nhất, thế là mới có sự tồn tại của mũ trò chơi ảo.
Nguyên lý của mũ trò chơi ảo là phóng đại hình ảnh do màn hình hai chiều nhỏ tạo ra thông qua hệ thống quang học, các đĩa CD khác nhau tương ứng với những kỹ năng khác nhau, có thể để sủng thú nhập tâm học tập hơn.
Nhưng rất nhanh mọi người liền phát hiện, việc tự sủng thú học kỹ năng vẫn là do thiên phú.
Việc xuất hiện của mũ trò chơi ảo là để nâng cao tính tích cực học kỹ năng của sủng thú, nhưng thực tế xác suất học được kỹ năng mới vẫn thấp hơn nhiều so với trong thực tế có người dạy trực tiếp.
Thế là mũ trò chơi ảo xuất hiện vừa thịnh hành được một thời gian ngắn đã suýt chút nữa ế.
Dù sao cái đồ chơi này vừa đắt vừa dễ làm sủng thú chơi nghiện.
Nếu như sủng thú có thể học được kỹ năng mới thì còn đỡ, nhưng vấn đề là đại đa số sủng thú vẫn là học không được.
Học không được vốn đã muốn chơi, không cho nó chơi nó ngay tại hiện thực khóc lóc ăn vạ.
Ý định mua mũ trò chơi ảo vốn là để sủng thú học kỹ năng mới mà tiến bộ, kết quả không những không tiến bộ mà còn nhiễm thói nghiện mạng, ai mà chịu cho nổi.
Kiều Tang nhìn chiếc mũ trò chơi ảo trong rương vừa kích động vừa do dự.
Có trí nhớ kiếp trước nàng đối với mũ trò chơi ảo vẫn rất hướng tới, nhưng đây là dùng để cho sủng thú học kỹ năng, nhìn cái hình trụ lớn nhỏ thế này rõ ràng cũng chỉ có nhỏ Tầm Bảo quỷ mới có thể đeo được.
Nếu Nha Bảo dùng thì dễ nói, nàng tin tưởng bằng khát vọng mạnh lên của Nha Bảo coi như không học được kỹ năng cũng sẽ không bị chìm đắm trong đó.
Nhưng nhỏ Tầm Bảo quỷ thì không chắc. . .
Nó vốn đã có tính mê đồ, nếu mà cũng như đại đa số sủng thú, học không được mà lại cứ đòi chơi, chẳng phải rất phiền phức sao?
Kiều Tang càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.
Mặc dù nhỏ Tầm Bảo quỷ thiên phú cao, tỷ lệ học được rất lớn, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Để an toàn cái đồ chơi này tuyệt đối không thể để nhỏ Tầm Bảo quỷ đụng vào. . . Kiều Tang phân tích một hồi, tỉnh táo lại và ngầm quyết định, quay đầu liền thấy nhỏ Tầm Bảo quỷ cầm một chiếc đĩa CD tò mò nhìn.
Trên đĩa CD viết bốn chữ lớn chính đối diện mình.
Hắc ám khống ảnh.
Sắc mặt Kiều Tang trong nháy mắt ngơ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận