Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 191: Màu đen tơ lụa (length: 8750)

Trong màn đêm, dõng dạc tiếng đàn violon vang lên, Kiều Tang cùng Khắc Quan miêu bốn mắt nhìn nhau, như thể là vận mệnh gặp gỡ bất ngờ.
Một giây sau.
Khắc Quan miêu vẫy đuôi một cái, đi mất.
Kiều Tang: "! ! !"
"Nha Bảo! Đuổi theo!"
Kiều Tang thả người nhảy lên, dùng tư thế soái khí lật lên lưng Nha Bảo.
"Nha!"
Nha Bảo nghe được Ngự Thú Sư nhà mình vô ý thức tứ chi dùng sức liền muốn bắt đầu chạy, nhưng mà chân trước bên trái vừa bước ra trong nháy mắt đó, giống như nghĩ đến cái gì, lại rụt về.
"Nha?"
Đuổi theo ai nhỉ?
Kiều Tang: "..."
"Chính là cái đang đi bằng đôi chân ngắn ngủn ở phía trước kia! Còn đeo túi!" Kiều Tang chỉ vào phía trước, Khắc Quan miêu đang dùng bộ pháp ưu nhã sắp đi khuất bóng, lớn tiếng nói.
"Nha!"
Nha Bảo kêu một tiếng, biểu thị đã khóa mục tiêu.
Nó hơi cong tứ chi, hai chân sau cày đất hai lần.
Tiểu Tầm Bảo quỷ thấy thế tranh thủ bay lên đầu Ngự Thú Sư nhà mình, một móng cầm xúc xích nướng còn chưa ăn xong, một móng khác siết chặt tóc Ngự Thú Sư nhà mình.
"Tìm kiếm!"
Ngay khi tiểu Tầm Bảo quỷ chuẩn bị xong xuôi một chớp mắt, Nha Bảo trực tiếp hóa thành một cái bóng mờ biến mất ở nguyên chỗ.
Chỉ để lại một mình tiểu nữ hài ngơ ngác giữa gió.
Đợi đến khi ba ba trẻ tuổi tìm được tiểu nữ hài, thì phát hiện nàng đang bất động nhìn chằm chằm về một hướng nào đó.
"Không phải bảo con đừng chạy lung tung sao, sao lại đến đây?" Ba ba trẻ tuổi vuốt tóc con gái, dùng giọng khàn khàn hỏi.
Tiểu nữ hài hoàn hồn, ngẩng đầu vui vẻ nói: "Ba ba, con vừa mới nhìn thấy Viêm Linh khuyển!"
Ba ba trẻ tuổi nghĩ đến những gì mình vừa trải qua, khóe miệng giật một cái: "Chắc chắn là không nhìn nhầm chứ?"
Tiểu nữ hài phản bác: "Đương nhiên không có! Con còn sờ nó rồi!"
"Thật sao?" Ba ba trẻ tuổi nắm tay nhỏ trắng nõn của con gái nói: "Vậy chúng ta về nhà kể cho mụ mụ nghe."
Trên quảng trường, bóng dáng một lớn một nhỏ cùng nhau dần dần đi xa.
"Ba ba, sau này lớn lên con cũng muốn làm Ngự Thú Sư!"
"Được."
"Con muốn khế ước chó Hỏa Nha, còn muốn cho nó tiến hóa thành Viêm Linh khuyển!"
"Được."
"Ba ba, việc lớn của ba làm xong chưa?"
"..."
"Giờ mình đi mua mô hình Viêm Linh khuyển nhé?"
"..."
Trong gió đêm, Khắc Quan miêu chạy phía trước, Nha Bảo đuổi theo sau.
Chỉ xét tốc độ, đáng lẽ rất nhanh là có thể đuổi kịp.
Nhưng Khắc Quan miêu hình thể nhỏ, động tác nhanh nhẹn, toàn nhằm chỗ hẹp có vật cản mà chạy, đến mức Nha Bảo thân hình hơi lớn đuổi năm phút cũng không kịp.
Kiều Tang ngồi trên lưng Nha Bảo, cảm nhận tốc độ kích thích và da đầu nhức nhối, adrenalin không ngừng tăng vọt.
Trên đường đi nàng không phải không nghĩ đến việc để Nha Bảo sử dụng kỹ năng, trước hết nghĩ ngay là dùng niệm lực khống chế.
Có điều Nha Bảo dùng niệm lực tốc độ lại chậm đi không nói, độ chính xác cũng không bằng bình thường.
Kiều Tang lập tức ý thức được, sủng thú tung kỹ năng cần phải tập trung tinh thần lực và năng lượng trong cơ thể, mà trong quá trình chạy trốn rất khó làm được điều đó.
Kỹ năng tấn công vật lý thì còn được, bản thân nó kéo theo cả thân thể, còn kỹ năng đặc biệt thì không được.
Đây cũng là vì sao khi tranh tài đối chiến sủng thú đại bộ phận đều đứng tại chỗ thi triển kỹ năng.
Dùng thuấn di đuổi theo cũng không xong, với cấp nhập môn của Nha Bảo hiện tại, thuấn di khác căn bản không mang theo người được, nếu cứ dùng bừa, sợ rằng nàng sẽ trực tiếp tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Cũng may nàng không chỉ có một sủng thú...
Thấy Khắc Quan miêu lại chạy vào trong một hẻm nhỏ, Kiều Tang lúc này hô: "Tiểu Tầm Bảo, chặn nó lại!"
"Tìm!"
Tiểu Tầm Bảo quỷ đang cầm nửa cây xúc xích nướng nguội ngắt trong nháy mắt biến mất khỏi đầu Kiều Tang.
Kiều Tang cảm thấy da đầu chợt nhẹ, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Vừa đến đầu hẻm thấy Khắc Quan miêu trang bị giáp sắt meo bị tiểu Tầm Bảo quỷ chặn bên trong, tâm trạng nàng tốt hơn.
"Tiểu tử, ngươi còn chạy tiếp đi." Kiều Tang nhếch miệng cười một tiếng, nói câu thoại kinh điển của nhân vật phản diện.
"Nha Nha!"
Nha Bảo nhe răng cười, biểu cảm nhân vật phản diện giống Kiều Tang.
Ngược lại tiểu Tầm Bảo quỷ cầm xúc xích nướng chưa ăn hết thừa cơ cắn một cái.
"Khắc quan..." Khắc Quan miêu bị kẹp ở giữa, có chút bất đắc dĩ dùng móng vuốt tháo cái bao đeo trên cổ xuống đưa về phía trước.
Biểu tình Kiều Tang trở nên nghiêm trọng, nhịn không được cằn nhằn: "Ngươi thế này để người ta thấy lại tưởng ta là kẻ cướp."
"Khắc quan?" Khắc Quan miêu nháy mắt.
Chẳng lẽ không phải sao?
Kiều Tang không hiểu nó nói gì, bèn nói theo: "Ngươi đang yên đang lành, đột nhiên chạy cái gì."
"Khắc quan..."
Khắc Quan miêu bĩu môi, ngươi không đuổi theo, nó có chạy không?
Kiều Tang tiếp lời: "Ngươi đi theo ta đi, Ngự Thú Sư của ngươi đang tìm ngươi, ta đưa ngươi về."
"Khắc quan..."
Khắc Quan miêu chần chờ một chút, sau đó lắc đầu.
Kiều Tang tuy không hiểu nó muốn nói gì, nhưng ít nhất xem hiểu động tác.
"Vì sao? Cũng bởi vì bắt ngươi luyện tập đánh rắm sao?" Kiều Tang khó hiểu nói.
Không nhắc còn đỡ, vừa nói cái này Khắc Quan miêu lại khó chịu.
"Khắc quan! Khắc quan!" Khắc Quan miêu vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu biện luận.
Kiều Tang trầm mặc hai giây, nói: "Nha Bảo, ngươi dịch một chút."
"Nha."
"Nha Nha." Nha Bảo nghiêm túc phiên dịch.
Trong lúc Nha Bảo dịch, Khắc Quan miêu để ý đến tiểu Tầm Bảo quỷ đang tập trung ăn xúc xích nướng ở bên cạnh.
Nó liếc mắt một cái, dùng sức ném cái bao trong móng đến trước mặt Kiều Tang, chặn tầm mắt, rồi quay đầu ánh mắt nhanh chóng hiện lên lam quang.
Xúc xích nướng trong móng của tiểu Tầm Bảo quỷ bất thình lình bị một luồng sức mạnh vô hình kéo rơi xuống đất.
"Tìm!"
Tiểu Tầm Bảo quỷ giật mình vội cúi đầu, duỗi một móng ngắn sử dụng niệm lực.
May mà niệm lực dùng kịp, xúc xích nướng khi cách mặt đất còn khoảng một centimet thì bị đông lại.
"Tìm..."
Tiểu Tầm Bảo quỷ cúi đầu nhìn xúc xích nướng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vào lúc này, Khắc Quan miêu nhảy lên, lợi dụng lực bật kinh người nhảy lên đầu tiểu Tầm Bảo quỷ, dùng chân trước giật vòng tròn xuống, tiếp đó chân sau đạp mạnh một cái, nhảy lên không, giẫm trên không trung mà bay vọt lên trời.
Đầu tiểu Tầm Bảo quỷ chợt nhẹ, vô ý thức dùng móng vuốt sờ lên đầu.
"Tìm! ! !"
Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hẻm nhỏ.
Ngay lúc đó, xúc xích nướng rơi xuống đất.
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm Bảo quỷ quay người ngẩng đầu, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Khắc Quan miêu, kẻ làm rơi xúc xích nướng của nó còn lấy đi vòng tròn.
"Khắc quan."
Khắc Quan miêu cảm nhận được ánh mắt của tiểu Tầm Bảo quỷ, quay đầu cười một tiếng ưu nhã, sau đó không chút hoang mang ném vòng tròn xuống đất, cách chỗ tiểu Tầm Bảo quỷ chừng năm mét.
Kiều Tang bắt được cái bao ném tới, thì nhìn thấy Khắc Quan miêu đang cầm vòng tròn của tiểu Tầm Bảo quỷ chạy lên trời.
Lúc đầu nàng còn hơi ngơ ngác.
Nhưng ngay sau đó, hành động ném vòng tròn của Khắc Quan miêu đã cho nàng hiểu ý đồ của nó.
Theo Khắc Quan miêu, Nha Bảo chỉ là một sủng thú hệ Hỏa thuần túy, có thể đuổi theo nó trên trời chỉ có tiểu Tầm Bảo quỷ, nên nó chỉ cần dùng vòng tròn chặn tiểu Tầm Bảo quỷ, nó có thể thuận lợi trốn thoát.
Tuyệt! Nếu không phải thời điểm không đúng, Kiều Tang suýt chút nữa vỗ tay cho nó.
Đáng tiếc, Khắc Quan miêu không đoán được Nha Bảo cũng có năng lực hệ siêu nhiên.
"Nha Bảo, dùng niệm..."
Giọng Kiều Tang đột nhiên dừng lại, sắc mặt ngây ngốc, nhìn cảnh trước mắt vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, tất cả bóng tối mắt thường thấy trong hẻm nhỏ đều xoáy động kỳ lạ, giống như sống lại, một sợi một sợi đen nhánh từ trong đó mọc ra, tựa như những dải lụa đen, thẳng tắp bắn tới bóng một cái bóng trên tường.
Dải lụa đen dùng sức giật một cái, Khắc Quan miêu giữa không trung giống như bị một luồng lực vô hình lôi mạnh, bị kéo từng cái từng cái về mặt đất.
"Khắc quan? ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận