Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 503: Khu thứ ba (length: 8262)

"Tìm."
Tiểu Tầm bảo dùng móng vuốt nhặt cái kẻ không mời mà đến đang ngủ lên, bay đến bên cửa sổ, quăng ra bên ngoài.
Sau đó quay đầu nhìn Nha Bảo đại ca đang ngủ say, lắc đầu, lộ ra vẻ quan tâm.
Cái này muốn làm sao bây giờ với nó đây a.
. . .
Đêm khuya, trong khu phố.
"Đây chẳng phải Tiểu Cương chuẩn sao?" Một người đàn ông da đen đầu trọc, mắt lờ đờ, loạng choạng đi tới, dùng chân đá đá con chim sủng thú màu tím đang nằm trên mặt đất bất động.
Người thanh niên da trắng bên cạnh cũng có vẻ mặt say xỉn, ngồi xổm xuống, lại gần nhìn, đợi nhìn kỹ thì cơn say trong mắt hắn lập tức tan biến:
"Đúng là Tiểu Cương chuẩn! Hơn nữa còn là hoang dã! Ngươi xem nó có giống con trên tin tức đợt trước không?"
Nghe vậy, người đàn ông đầu trọc cũng tỉnh táo thêm chút.
Hắn nhấc Tiểu Cương chuẩn lên, đánh giá kỹ mấy giây, kinh ngạc nói:
"Thật là nó, tin tức nói móng vuốt dưới đáy của Tiểu Cương chuẩn bị nát, móng vuốt này đúng là bị nát!"
Tiểu Cương chuẩn là sủng thú có thuộc tính thép, về phòng ngự tự nhiên không chê vào đâu được, móng vuốt bị nát có mấy con?
Gần như trong nháy mắt thấy móng vuốt dưới đáy của Tiểu Cương chuẩn, người đàn ông đầu trọc biết ngay con trước mắt chắc chắn là Tiểu Cương chuẩn bị truy nã không lâu trước.
Người thanh niên da trắng mắt sáng lên, nói: "Ta nhớ tiền thưởng của Tiểu Cương chuẩn là 200 ngàn đúng không?"
Người đàn ông đầu trọc huýt sáo một tiếng:
"Tiền thưởng truy nã của chính phủ là 200 ngàn, nhưng ở chợ đen, Tiểu Cương chuẩn không chỉ có giá này, bộ lông vũ trên người nó là vật liệu cực phẩm đấy."
Người thanh niên da trắng lập tức hiểu ý của người đàn ông đầu trọc.
Thực tế giá thị trường của Tiểu Cương chuẩn khoảng 60 vạn, nhưng đây là căn cứ theo sủng thú tại trung tâm huấn luyện mà nói.
Sủng thú hoang dã trừ khi còn trong trứng hoặc là chủng loại cực kỳ hiếm, nếu không bởi vì tính hoang dã khó thuần, trên thị trường căn bản không ai muốn, nhưng chợ đen thì không sợ, bởi vì Ngự Thú Sư sẵn lòng mua sủng thú trên chợ đen không nhất định là hướng tới khế ước.
Tiểu Cương chuẩn giá thị trường 60 vạn bán ở chợ đen kiểu gì cũng lời hơn 20 vạn so với chính phủ.
Sủng thú như Tiểu Cương chuẩn bình thường không dễ gặp, huống hồ là sủng thú bị truy nã, cũng không biết vì sao lại nằm ngoài đường. . . Người thanh niên da trắng suy nghĩ nhanh như điện, chợt nghĩ ra điều gì, nhìn về phía người đàn ông đầu trọc, hỏi: "Ngươi định chia thế nào?"
"Chia thế nào?" Vẻ mặt người đàn ông đầu trọc khó coi: "Tiểu Cương chuẩn này là ta thấy trước."
Nhất thời, ánh mắt hai người sắc bén, đâu còn bộ dạng say khướt ban nãy.
Ở nơi người đàn ông đầu trọc không nhìn thấy, người thanh niên da trắng hai tay chắp sau lưng âm thầm kết ấn.
Tinh trận màu trắng phát sáng.
Cái mấu chốt là lén triệu hồi sủng thú, chỉ cần có chút đầu óc đều biết đối phương định làm gì.
"Đồ khốn!" Vẻ mặt người đàn ông đầu trọc đại biến, nhanh chóng hai tay kết ấn.
Đáng tiếc đã muộn.
Trong tinh trận màu trắng, một con sủng thú hình bướm trên cánh có hoa văn hình vòng hoa hồng xuất hiện.
"Bột phấn thôi miên!" Người thanh niên da trắng nhanh chóng nói.
Cánh của sủng thú hình bướm khẽ vỗ, bột phấn huỳnh quang lập tức bay lả tả về hướng người đàn ông đầu trọc.
Ấn kết của người đàn ông đầu trọc còn chưa xong, liền "phù" một tiếng ngã xuống, ngủ thiếp đi.
"Chỉ có ngươi mà còn muốn giành với ta." Người thanh niên da trắng cười khẩy, dùng chân đá đá vào người hắn, rồi cúi người nhặt Tiểu Cương chuẩn lên, quay người bỏ đi.
Hắn không để ý, Tiểu Cương chuẩn lúc này lặng lẽ mở to mắt, nhìn lướt qua chỗ đeo vòng thân phận của sủng thú hình bướm, rồi lại nhắm mắt lần nữa.
. . .
Ngày hôm sau.
Gần trưa, Kiều Tang mới ngáp một cái rời giường.
Nàng cầm điện thoại di động lên xem giờ, 11 giờ 41 phút.
Kiều Tang chấn kinh, quay đầu nhìn Dương Giai Nghệ vừa từ nhà vệ sinh đi ra hỏi: "Đã gần 12 giờ rồi, sao ngươi còn không gọi ta dậy?"
"Trần cảnh sát nói không được làm ồn tỉnh ngươi." Dương Giai Nghệ giải thích: "Hắn nói ngươi vất vả lắm mới ngủ được một giấc, nên ngủ thêm một chút."
Cũng biết quan tâm thật. . . Kiều Tang vừa đi giày vừa nói: "Chúng ta khi nào xuất phát?"
Dương Giai Nghệ đáp: "Chờ ngươi tỉnh dậy rồi xuất phát."
Trong cuộc trò chuyện rời rạc, Kiều Tang rửa mặt xong, thu dọn sách vở hôm qua mang ra, ôm Nha Bảo đi theo sau lưng Dương Giai Nghệ ra khỏi phòng.
Khách sạn Nguyên cách sân bay rất gần, đi bộ chừng mười mấy phút, cả đoàn người đã đến sân bay Rad.
Vé máy bay mua gấp, vị trí bốn người không ngồi cạnh nhau.
Người ngồi cạnh Kiều Tang là một cô gái trẻ có gương mặt Đông Nam Á.
Nàng đang nghe điện thoại.
Là một Ngự Thú Sư có ba con sủng thú cao cấp, cuộc đối thoại của hai người rõ ràng rơi vào tai Kiều Tang.
"Cái gì? Vòng thân phận của độc rêu nga bị trộm? Ai làm?"
"Là một con sủng thú hoang dã, ta thấy nó ngủ ở ngoài đường đáng thương, nhặt về, không ngờ tỉnh dậy thì vòng thân phận của độc rêu nga biến mất."
"Trời ơi, có thể nhặt sủng thú hoang dã lung tung sao?"
"Ta cũng mới nhặt lần đầu, không ngờ lại gặp chuyện này."
"Em đúng là quá thiện lương mà, anh yêu, hứa với em sau này đừng nhặt sủng thú hoang dã linh tinh nữa có được không?"
"Bảo Bối, em nói gì anh cũng đồng ý, chỉ là lần này không có vòng thân phận của độc rêu nga, anh không thể bay đi được, đành phiền em chờ anh một ngày."
"Ừm, anh yêu, em sẽ chờ anh."
"Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh."
. . . Kiều Tang mặt không biểu tình, giả vờ không nghe thấy gì, yên lặng đọc sách.
. . .
Ba ngày sau, máy bay đã đến khu thứ ba.
Ban ngày Siêu Túc Tinh mặt trời lâu dài tỏa ra vành nhật hoa, hình nhẫn lộng lẫy khiến Kiều Tang vừa xuống máy bay liền chụp ảnh liên tục.
Trên đường đến trường cao trung Tái Nam, Kiều Tang phát hiện sủng thú trên đường ít hơn không ít so với khu thứ mười ba, nhưng số lượng sủng thú cỡ lớn lại tăng lên rất nhiều.
Nhà cao tầng ở đây cao chọc trời, trên bầu trời sủng thú bay gần như đều có người ngồi.
Thuyền quảng cáo chậm rãi đi xuyên qua một đám sủng thú hệ bay.
So với khu thứ mười ba, môi trường khu thứ ba tốt hơn nhiều.
"Nha!"
Nha Bảo nhìn các sủng thú lớn ngoài cửa sổ xe càng xem càng hưng phấn.
Anh lái xe là người hoạt ngôn, trên đường đi không ngừng nói chuyện.
"Các cháu đều là học sinh trường cao trung Tái Nam?" Anh lái xe tự giải thích: "Các cháu đừng để ý, chú chỉ hỏi thôi, chú tuy luôn lái xe ở gần đây nhưng chưa từng chở học sinh trường cao trung Tái Nam."
"Chú không phải nghi ngờ các cháu đâu, chỉ là học sinh trường cao trung Tái Nam cơ bản đều cưỡi sủng thú, chú chưa từng thấy ai đi xe bao giờ."
"Nhưng mà nhìn các cháu giống như học sinh trường đó, bạn học, ngươi đang ôm sủng thú tên gì thế? Sao chú chưa từng thấy?"
Trong xe, chỉ có Kiều Tang ôm sủng thú.
Đường Ức không có vòng thu nhỏ hạng nhẹ, khi đi xe, sủng thú đều thu vào.
Mà Dương Giai Nghệ vì tránh Vung Ngạnh Meo lại xung đột với Nha Bảo, mấy ngày nay cũng cơ bản đều thu Vung Ngạnh Meo vào ngự thú điển.
"Tên là Liệu Tinh khuyển." Kiều Tang nói.
"Liệu Tinh khuyển à" anh lái xe khen: "Sủng thú này đẹp quá, nhìn là biết loại hiếm rồi, chú chưa từng nghe tên."
"Anh đương nhiên chưa từng nghe qua." Trần cảnh sát vừa chuẩn bị giới thiệu kỹ lưỡng về ba thiên tài thiếu niên Lam tinh của Long quốc bọn họ.
Lúc này, xe dừng lại.
"Đến trường cao trung Tái Nam rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận