Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 803: Ta muốn khiếu nại (1) (length: 7432)

Adonis... Kiều Tang chợt nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng nói:
"Mau nhìn xem vòng tròn bên trong những vật khác đều thế nào!"
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm bảo nghe được Ngự Thú Sư nhà mình nói như vậy, thân thể đột nhiên cứng đờ, sau đó biến thành vòng tròn lớn, vội vàng đem cả cái đầu đều chui vào.
Động tĩnh bên ngoài vòng tròn bên trong nghe không được, nhưng nửa người Tiểu Tầm bảo lộ ở bên ngoài, kịch liệt uốn qua uốn lại, hiển nhiên rất là tức tối.
Giờ khắc này, Kiều Tang có một dự cảm bất thường.
Đại khái qua một phút đồng hồ sau, đầu Tiểu Tầm bảo từ vòng tròn bên trong chui ra, một hàng nước mũi một hàng nước mắt nhìn về phía Ngự Thú Sư nhà mình. Kiều Tang trong lòng trầm xuống, hỏi: "Thế nào?"
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm bảo rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp khóc òa.
Đồ ăn hầu như đều hết rồi!
"Nha Nha? !"
Nha Bảo nghe vậy, trên thân trực tiếp xù lông, hận không thể lập tức đi vào cùng tên gia hỏa ăn hết đồ đạc đánh nhau một trận.
"Băng ngải..."
Lộ Bảo con mắt trở nên tĩnh mịch, trực tiếp từ trong lỗ mũi toát ra hai cái bong bóng.
"Thép trảm..."
Mặt Thép Bảo triệt để đen lại.
Kiều Tang đã có chuẩn bị tâm lý, vẫn tính tỉnh táo, hỏi: "Trừ ăn ra thì sao?"
"Tìm, tìm..."
Tiểu Tầm bảo một bên dùng niệm lực khống chế khăn tay trên bàn trà để lau nước mắt một bên lắc đầu, biểu thị những vật khác ngược lại không gặp chuyện gì.
Tình huống so với nàng tưởng tượng muốn tốt, xem ra Adonis chỉ đụng đến đồ ăn, bây giờ tạp nham vô hạn của mình còn chưa quá hạn, có thể quay lại khu thứ nhất tranh thủ thời gian đem các loại đồ ăn năng lượng lại trữ thêm một chút, chỉ là đáng tiếc viên năng lượng đặc chế phó hiệu trưởng chuyên môn cho Nha Bảo bọn nó... Bất quá vấn đề cũng không lớn, chỉ cần Adonis đến lúc đó chịu thổi sáo, đồ ăn hi sinh đều đáng giá... Kiều Tang trong lòng tự an ủi, đồng thời không quên trấn an Nha Bảo bọn nó:
"Ta nghe nói Adonis trăm năm mới thức tỉnh một lần, một trăm năm không có gì bỏ bụng, tỉnh dậy đói thành như vậy có thể hiểu được, chờ chúng ta trở về, đến lúc đó mua lại những đồ ăn này."
"Tìm, tìm..."
Tiểu Tầm bảo tiếp tục lau nước mắt.
"Nha Nha..."
Nha Bảo bĩu môi, còn có chút tức không nhịn được, nhưng Ngự Thú Sư nhà mình đã nói vậy, thì cũng không còn cách nào.
"Băng ngải..."
Lộ Bảo sửng sốt một chút, ngay sau đó hai cái bong bóng đang lúc lớn lúc nhỏ "Phanh" một tiếng vỡ tan, hết giận.
Ngủ một trăm năm không có gì ăn, tỉnh lại còn bị đuổi như thế, thật đáng thương...
"Thép trảm."
Thép Bảo sắc mặt vẫn biến thành màu đen kêu một tiếng, biểu thị dù vậy nó cũng không thể chấp nhận người khác ăn hết đồ ăn dự trữ của mình.
Kiều Tang nhìn về phía Thép Bảo, dùng ý niệm truyền đạt:
【 chúng ta đánh không lại nó. 】 "Thép trảm..."
Thép Bảo trước đó đều ở bên ngoài, tự nhiên thấy được Adonis cùng mấy con sủng thú Hoàng cấp đối chiến, nó lập tức tỉnh táo lại.
【 bất quá chờ chúng ta an toàn, có thể để nó dự đoán cho các ngươi một giai đoạn tiến hóa để dùng đền lại. 】 Kiều Tang trong đầu tiếp tục nói.
【 Thép trảm. 】 Thép Bảo dùng ý niệm trả lời một câu.
Cũng chỉ có thể làm như vậy.
Trấn an xong Thép Bảo, Kiều Tang đi đến bên bàn trà, rút một tờ giấy, đưa tới, ôn nhu nói:
"Lần này vất vả ngươi, đừng khóc, sau đó chúng ta có thể còn có một trận chiến đấu khó khăn."
"Tìm... Tìm!"
Tiểu Tầm bảo nghe được nửa câu đầu, tiếp nhận khăn tay, xoa lau nước mắt, chờ Ngự Thú Sư nhà mình nói nửa câu sau lọt vào tai, nó lập tức giữ vững tinh thần.
Đồ đạc đều đã bị ăn xong, nếu tên gia hỏa thổi sáo kia còn bị cướp đi, vậy thì mình thật sự vừa mất thú lại mất của!
Nếu như có thể bảo vệ tên này, mình đến lúc đó thành lão Đại, số đồ ăn này hi sinh cũng coi như đáng giá!
Trong lúc nhất thời, ý chí chiến đấu của Tiểu Tầm bảo bùng cháy.
Kiều Tang thấy trạng thái Tiểu Tầm bảo hồi phục, yên lòng, ở bên cạnh màn hình ảo điểm kích nút phục vụ.
"Chào ngài, xin hỏi có gì cần?" Âm thanh dễ nghe vang lên.
Kiều Tang nói ra nhu cầu của mình: "Giúp ta lấy mấy bình dịch khôi phục năng lượng."
Phục vụ khách quý, về phương diện ăn uống họ chuẩn bị rất đầy đủ, dịch khôi phục năng lượng tự nhiên cũng có chuẩn bị.
"Được rồi, xin chờ một chút."
Đại khái bốn năm phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Kiều Tang lên tiếng nói.
Một nhân viên công tác nữ mặc đồng phục đẩy cửa bước vào.
Theo nàng đi vào, không khí tựa hồ cũng tràn ngập một mùi thơm mát mẻ.
Nhân viên công tác đặt bốn bình dịch khôi phục năng lượng xuống trên bàn trà, dùng giọng trầm thấp cung kính nói:
"Đây là dịch khôi phục năng lượng ngài muốn."
Kiều Tang ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Da thịt trắng nõn, mũi cùng hai gò má có một ít tàn nhang, phía dưới môi trái có một nốt ruồi, mái tóc màu hạt dẻ được búi cẩn thận tỉ mỉ ở phía sau, cùng một trong số ảnh chụp nàng nhìn thấy không lâu trước đó giống nhau như đúc.
! ! !
Freudin Tate... Kiều Tang suýt chút nữa thốt lên tiếng "Ngọa Tào".
Nàng làm sao biết mình ở đây?
Nhân viên công tác của hắn đâu?
Chỉ đơn giản như vậy là để nàng thay thế?
Kiều Tang nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn, mặt ngoài bất động thanh sắc thu tầm mắt lại, trong đầu đối với Thép Bảo nói:
【 dùng hấp thụ không khí với người này. 】 Thép Bảo đứng tại chỗ, không hề hành động.
"Xin hỏi còn có gì cần nữa không?" Freidin dùng giọng cung kính hỏi.
Kiều Tang: "? ? ?"
Chuyện gì đang xảy ra?
Thép Bảo không nghe thấy nàng nói trong đầu?
Chẳng lẽ lại là khi nào đó nàng và Thép Bảo giảm bớt liên kết?
Kiều Tang đầy trong đầu dấu chấm hỏi, vẻ mặt một bộ bình tĩnh, vừa định trả lời.
"A..."
Lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy một đạo âm thanh đau khổ cực kỳ, tựa như ở rất xa, lại tựa như ở ngay bên cạnh.
Kiều Tang quá quen thuộc với loại âm thanh đau khổ này.
Đó là động tĩnh chỉ những người không thở được mới có thể phát ra.
Kiều Tang trầm mặc hồi lâu, trong đầu nói với Thép Bảo:
【 dùng lông vũ đâm ta. 】 Thép Bảo trước mặt không hề động tác.
Nhưng mu bàn tay của Kiều Tang đột nhiên truyền đến một trận nhói nhói, giống như là bị vật gì đó ghim.
Chỉ một thoáng, cảnh tượng trước mắt nàng lặng lẽ tan vỡ.
Freidin ban đầu cung kính đứng đó giờ đang nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Thép Bảo đứng bên cạnh nàng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nâng cánh lên dường như chuẩn bị lại đâm thêm một chút.
Nha Bảo và Lộ Bảo vẫn đứng ở bên cạnh như trước, chỉ là ánh mắt vô thần, giống như hồn không ở đây.
Ánh mắt của Tiểu Tầm bảo cũng vô thần vừa hay có một con sủng thú có hình thể khoảng 80 cm, mang một chiếc vòng tay thu nhỏ, toàn thân màu mận chín, có một cái mũi hình thoi, hai bên đầu có hai khối vật thể lớn như Mã Não màu vàng, dưới thân thể có vài xúc tu mờ đang dùng tay cầm một thiết bị trong suốt che trên người Tiểu Tầm Bảo.
Adrenalin của Kiều Tang đột nhiên tăng vọt, theo phản xạ có điều kiện vung tay lên, thu Tiểu Tầm Bảo vào ngự thú điển.
Hô...
Thấy Tiểu Tầm Bảo an toàn trở lại, nàng như trút được gánh nặng thở ra một hơi.
"Mã Não."
Bạn cần đăng nhập để bình luận