Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 539: Sủng thú lôi đài tranh bá thi đấu (length: 9325)

Kiều Tang đi vào khu vực chờ đợi của tuyển thủ, vừa định tám chuyện một chút Nại Đăng là ai.
Lúc này, giọng của người dẫn chương trình vang lên:
"Nại Đăng quả nhiên không tốn sức chút nào lại thắng! Tại Thượng Thập Khu, trong tất cả các cuộc thi đấu xếp hạng trên lôi đài của Ngự Thú Sư cấp D, hắn luôn đứng thứ 70, năm ngoái còn đạt thành tích xuất sắc thứ 68, là một trong những tuyển thủ ngôi sao hàng đầu khu ba của chúng ta, hắn chưa bao giờ khiến chúng ta thất vọng!"
Kiều Tang nhìn về phía màn hình thực tế ảo chiếu cảnh lôi đài đồng bộ.
Hình ảnh đang đặc tả khuôn mặt của một thanh niên tóc đỏ ngũ quan sắc nét.
"Hắn chính là Nại Đăng?" Kiều Tang hỏi.
Đường Ức gật đầu: "Vừa nãy là như thế giới thiệu."
Tuyển thủ ngôi sao, thảo nào còn có người quản lý... Kiều Tang chợt nhớ tới điều gì, hỏi: "Thứ hạng này là xếp thế nào?"
Kiều Tang cả ngày ôm sách, trong đám trò chuyện phiếm cũng không lên tiếng, trước đây đến điểm tích lũy còn không biết, tại Siêu Túc Tinh, nơi tổ chức các trận đấu thú cưng trên lôi đài nổi tiếng, nàng mới đến lần đầu vào hôm qua, nên Đường Ức không thấy ngạc nhiên khi nàng hỏi những câu mà ai cũng biết như vậy.
Hắn phổ cập kiến thức:
"Hằng năm, Thượng Thập Khu đều tổ chức các giải đấu tranh bá sủng thú trên lôi đài vào thời gian cố định, Ngự Thú Sư ở mọi cấp bậc đều có thể tham gia, thứ hạng cũng được loại trừ trong khoảng thời gian đó và đổi mới mỗi năm."
"Những tuyển thủ có thứ hạng trong top 100, tức là những tuyển thủ ngôi sao, sau lưng họ cơ bản đều có đội nhóm chuyên môn, thực lực tổng hợp được công nhận là hàng đầu trong số các Ngự Thú Sư cùng cấp."
Kiều Tang nhìn Đường Ức: "Vậy những tuyển thủ không có đội nhóm chẳng phải là thực lực yếu đi một mảng lớn?"
Khác với vòng loại thi đấu Ngự thú trên sân trường toàn quốc, trên Lam Tinh có nhiều cuộc thi đấu lớn có thể sử dụng đạo cụ và linh văn, mà sau lưng những tuyển thủ có tiếng hô lớn nhất trong các cuộc đấu này là sự hợp tác với các thương hiệu đạo cụ và đội ngũ Linh Văn Sư chuyên nghiệp.
Dù sao đây cũng là một cách quảng bá, để nhiều người biết đến thương hiệu của họ hơn.
Để tuyển thủ nổi tiếng sử dụng đạo cụ của mình, các thương hiệu sẵn sàng trả giá rất cao để các tuyển thủ sử dụng đạo cụ và linh văn của họ.
Dần dà, một số người nhìn thấy lợi nhuận nên có công ty chuyên môn đứng ra phụ trách việc kết nối này.
Có người quản lý thì tự nhiên sẽ có tuyển thủ ngôi sao.
Một tuyển thủ vốn đã có thực lực cộng thêm sự ủng hộ của một đội nhóm, muốn thua cũng khó.
"Vậy nên mới nói đó là thực lực tổng hợp được công nhận là mạnh nhất." Đường Ức nói: "Ai bảo đạo cụ và linh văn cũng là một phần của thực lực."
Có lý... Kiều Tang nhìn màn hình ảo, Nại Đăng đã bắt đầu trận đấu tiếp theo.
Tuyển thủ ngôi sao cũng là từ tuyển thủ bình thường từng bước đi lên, khi càng được nhiều người chú ý thì phải thể hiện được thực lực và giá trị của mình cho các thương hiệu lớn.
Mà việc thua một trận có thể sẽ gây ra nhiều tranh cãi trên mạng, đúng là không thể coi trọng thắng thua như các tuyển thủ bình thường được.
Cũng khó trách người quản lý của hắn lại có những động thái nhỏ ở sau lưng.
Theo lý thuyết, top 100 Ngự Thú Sư trong một cấp bậc của Thượng Thập Khu là những người đứng đầu rồi, nhưng bây giờ xem ra, trình độ của họ cũng không phải là quá hoàn hảo...
Thời gian trôi qua từng giờ, cuối cùng thì thông tin của Kiều Tang cũng xuất hiện trong danh sách tuyển thủ của vòng sau.
Đường Ức có chút ngơ ngác: "Sao lại là ngươi lên trước, rõ ràng là ta báo danh trước ngươi mà."
Kiều Tang lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Lúc này, những tuyển thủ đang cùng nhau xem màn hình nhìn sang:
"Mấy người còn không biết à, ở đây không phải ai báo danh trước thì lên trước đâu, người đang trên lôi đài là Nại Đăng, cho mấy người bình thường lên thì người ta sẽ nghi ngờ tính công bằng, tưởng là cố tình chọn mấy người yếu để Nại Đăng thắng liên tiếp trở thành thủ lôi vương hôm nay."
Đường Ức: "..."
Thật đau lòng.
Hắn là á quân vòng loại cuộc thi đấu Ngự Thú toàn quốc lớp 12 mà lại bị đánh giá là người yếu...
Không sai, có con mắt nhìn đấy, chỉ xem tin tức liền biết nàng có ưu thế... Kiều Tang nhìn biểu cảm của Đường Ức, an ủi:
"Bây giờ thông tin của ngươi vẫn là Ngự Thú Sư cấp E, đợi ngươi kiểm định thành Ngự Thú Sư cấp D sẽ không thế nữa."
Đường Ức gật đầu, lấy điện thoại di động ra: "Ta giờ tra xem con thú cưng khế ước nào là hợp nhất!"
Vừa móc ra, hắn chợt nhớ ra gì đó, mắt sáng lên, hỏi: "Ngươi có tự tin thắng không?"
Kiều Tang nghĩ nghĩ, nói: "Có."
Đường Ức liền quay người đi về phía nơi cá cược.
Kiều Tang giữ hắn lại.
"Sao vậy?" Đường Ức quay đầu hỏi.
"Đi cá cược đấy à?" Kiều Tang hỏi.
"Đúng." Đường Ức hào hứng nói: "Đối thủ của ngươi là tuyển thủ ngôi sao đấy! Cược ngươi chắc chắn là thắng bất ngờ!"
Kiều Tang buồn cười nói: "Ta nói có thì ngươi tin à?"
"Người ở đây không biết rõ thực lực của ngươi, nhưng ta thì biết chứ." Đường Ức nhìn quanh, ghé sát lại gần hạ giọng nói: "Hơn nữa cái tên Nại Đăng kia biểu hiện ở mấy trận trước ta đều đã xem qua, chắc chắn không phải đối thủ của ngươi, huống chi hắn đã đấu liên tiếp nhiều trận vậy rồi, thời kỳ mệt mỏi đối đầu với thời kỳ đỉnh cao của ngươi, chắc chắn là ngươi thắng rồi."
Kiều Tang nghĩ bụng không hổ là á quân, phân tích quá đúng.
"Ta chuyển ngươi 100 ngàn, giúp ta đặt cược luôn đi." Kiều Tang nói.
Nói rồi nàng lấy điện thoại ra thao tác.
Đường Ức sững sờ: "Ngươi không nhờ Una đặt cược giúp à?"
Kiều Tang nhìn hắn: "Ai lại chê tiền nhiều chứ."
Đường Ức nghe vậy không nhịn được cười ha hả, hỏi: "Ngươi đặt tỷ lệ mấy chọi mấy?"
"3 - 0, ta 3, hắn 0." Kiều Tang nói.
...
Sau mười lăm phút.
Người dẫn chương trình mở lời:
"Đây đã là trận thứ 21! Chỉ cần thắng thêm 4 trận nữa, Nại Đăng sẽ trở thành thủ lôi vương mới của chúng ta ngày hôm nay!"
"Tuyển thủ tiếp theo là người lần đầu đến lôi đài của chúng ta, mới đến mà đã phải đấu với tuyển thủ Nại Đăng, không biết nên ghen tị hay là đồng tình với nàng."
Kiều Tang đi lên đài chỉ huy.
Nàng nghe vậy, biểu cảm không chút thay đổi.
Việc tự đặt cược mình thắng 3:0 không phải là nàng coi thường vị tuyển thủ ngôi sao này, mà là vì nàng đứng ở dưới đã xem hắn đấu vài trận rồi, một số thông tin quan trọng như thuộc tính sủng thú, uy lực kỹ năng và cách dùng đạo cụ đều nắm bắt được một chút.
Còn về nàng thì Nại Đăng lại không có chút thông tin gì.
Quan trọng nhất là, như Đường Ức đã nói, Nại Đăng đang trong giai đoạn mệt mỏi.
Nếu như vậy còn không thắng, vậy thì quán quân vòng loại thi đấu Ngự Thú trên sân trường toàn quốc này thật sự quá phí.
Khi Kiều Tang ra sân, khán đài lập tức ồn ào náo động, tiếng xì xào bàn tán liên tiếp vang lên.
Tuy các cuộc đấu sủng thú trên lôi đài không giới hạn tuổi tác, nhưng cô gái lên sân nhìn qua đúng là hơi nhỏ tuổi.
"Tôi bị cận thị, ai có thể nói cho tôi biết con sủng thú bên cạnh cô ấy là gì không?"
"Nhỏ như vậy mà lên sân, thế này không phải muốn cho Nại Đăng thắng liên tiếp xuống sao?"
"Vị thành niên mà cũng tới đây sao!"
"Có một số người nhìn nhỏ người nhưng chỉ là có dáng người vậy thôi, các người cho rằng kết quả dễ đoán như vậy à? Chắc chắn cái bọn cá cược sẽ không lỗ đâu, không thể là 3:0 được."
"Chính xác, người thắng chắc chắn là Nại Đăng, nhưng chắc không phải toàn thắng đâu."
"Có lý, anh đặt tỷ số nào?"
"Hắc hắc, 3:1."
...
Cùng lúc đó, khu vực làm việc một bên sân.
Người đàn ông trung niên mặc đồ đen nhìn khuôn mặt còn non nớt trên lôi đài, nhíu mày nói: "Anh chắc chắn đứa bé này có thể gây áp lực cho Nại Đăng?"
Nhân viên đang sàng lọc thông tin của các tuyển thủ đang ngồi, bảo đảm: "Chắc chắn đúng, thông tin cho thấy cô ta có ba con sủng thú cao cấp."
Ba con sủng thú cao cấp... Người đàn ông trung niên ngây ra một giây.
Đã có tới ba con sủng thú cao cấp rồi, chẳng lẽ tuyển thủ này có dáng người quá nhỏ sao?!
"Cô ta bao nhiêu tuổi?" Người đàn ông trung niên không kìm được hỏi.
"Để tôi xem đã." Nhân viên công tác nói.
Các tuyển thủ đến đây không giới hạn tuổi tác, nên mỗi ngày có rất nhiều người đến, công việc của anh ta chủ yếu là chọn đối thủ thích hợp để đấu chứ không có thời gian nhìn tuổi tác, cũng căn bản không cần phải nhìn tuổi tác, chỉ cần nhìn cấp bậc Ngự Thú Sư và sủng thú.
Chẳng qua chỉ là có dáng người nhỏ thôi mà, có gì mà phải tò mò... Nhân viên công tác cầm ly nước, vừa uống vừa tra thông tin.
Hai giây sau.
"Phụt!"
Nhân viên công tác phun hết nước trong miệng ra.
"Cậu sao thế?" Người đàn ông trung niên nhíu mày.
Nhân viên công tác không kịp lau màn hình, anh ta nhìn chằm chằm thông tin trên màn hình, giọng the thé nói:
"Trời ơi..! 15! Cô ta mới 15 tuổi!"
Hy vọng ngày mai sẽ viết xong chương tiếp theo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận