Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 499: Tinh tế hành trình (length: 8089)

Dễ thấy bao a... Kiều Tang yên lặng che mặt.
Trên tinh hạm cấm chỉ đối chiến, đánh nhau tự nhiên không có đánh thành.
Bốn người tới khu vực phòng ăn tìm một chỗ ngồi xuống.
"Các ngươi uống gì?" Trần cảnh sát hỏi.
"Tùy tiện."
"Đều được."
"Cocacola." Kiều Tang nói.
Trần cảnh sát tại trên bàn ăn một chỗ nào đó có đánh dấu điểm một cái, một màn hình ảo kích thước mười inch lập tức hiện lên.
"Cocacola bốn ly." Trần cảnh sát nói.
Trên màn hình ảo trong nháy mắt xuất hiện hình ảnh, chữ viết và số lượng tương ứng với Cocacola, sau đó biến mất.
Đại khái chỉ vài giây, bốn ly Cocacola liền trống không xuất hiện trên bàn ăn.
Kiều Tang sững sờ một chút, trong lòng tự nhủ ghê đấy, hậu trường nhà bếp trên tinh hạm này chẳng lẽ có một con sủng thú biết di chuyển không gian chuyên làm việc?
"Ngươi không phải luôn miệng nói muốn gặp Kiều Tang sao, sao người ta ở trước mặt ngươi ngươi lại không nói gì?" Trần cảnh sát nhìn nữ sinh đội mũ nồi Berets đối diện hỏi.
Muốn gặp ta? Kiều Tang cầm ly Cocacola lên, vừa uống vừa nhìn sang.
Nữ sinh lộ vẻ ngượng ngùng, còn chưa kịp mở miệng, Trần cảnh sát bên này đã giới thiệu với Kiều Tang:
"Nàng tên Dương Giai Nghệ, người ở địa khu Trọng Đảo, cũng là quán quân ba vòng tổng cộng người có sự cân đối tuyệt nhất giới thi đấu Ngự Thú toàn quốc năm nay, hôm qua đến địa khu Dự Hoa vẫn nói muốn gặp ngươi."
Nói xong hắn nhìn về phía Đường Ức hai người: "Kiều Tang ta không cần giới thiệu nhiều, hai người các ngươi đều biết."
"Chào bạn, mình là Dương Giai Nghệ." Giọng nữ sinh nhẹ nhàng, miệng hơi cười, rất là thục nữ.
Ra là quán quân thi đấu cân đối toàn quốc, khó trách ăn mặc thời thượng như vậy, cho sủng thú cũng mặc quần áo... Kiều Tang gật đầu đáp lại: "Chào bạn."
Đường Ức gãi đầu: "Chúng ta mới thi đấu không lâu, ngươi hẳn chưa quên mình chứ?"
"Đương nhiên, á quân." Kiều Tang cười nói.
Đường Ức: "..."
Dương Giai Nghệ suýt bật cười, nàng không ngờ "Lớp 12 kẻ hủy diệt" Kiều Tang lại có tính cách như vậy.
Cứ ngỡ sẽ là nhân vật khó ở chung...
Trần cảnh sát nhìn bầu không khí ba người coi như hòa hợp, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ba vị này đều là nhân vật thiên tài đỉnh cấp, đặc biệt là Kiều Tang.
Nghe những tiền bối từng đi trao đổi học sinh quốc tế đến những tinh cầu khác nói, mấy nhân vật thiên tài này hơi đặc biệt khó chiều, gặp gỡ mấy người cao ngạo không thèm để ý người cũng không tính gì, sợ nhất là gặp phải mấy người không ai phục ai, ngày nào cũng cần cảnh sát hộ tống ra mặt hòa giải.
Trước khi đến, hắn lo lắng nhất là Kiều Tang không thích sống chung, dù sao vị thiên tài này trình độ so với học sinh trao đổi quốc tế những năm trước đều đáng sợ hơn, được quốc gia hết sức coi trọng.
Chỉ cần vị này có thể sống chung hòa bình với hai vị kia, vậy hành trình du lịch lần này hẳn sẽ thuận lợi.
...
Hai giờ sau, tinh hạm cất cánh.
"Xin chào quý khách, tàu YH-33 sắp khởi hành, xin quý khách không đi lại trong khoang, sau 7 phút nữa chúng ta sẽ đến vũ trụ, đến lúc đó quý khách có thể hoạt động ở khu nghỉ tương ứng, chúc quý khách một chuyến du hành vũ trụ vui vẻ!"
Theo tiếng phát thanh, phi thuyền khổng lồ như một vòng lưu quang lao về phía bên ngoài Lam Tinh.
Khi đến vũ trụ, warp drive khởi động, tốc độ tinh hạm bắt đầu vượt qua tốc độ ánh sáng.
Trong 7 phút đầu phi thuyền vẫn sẽ rung lắc, nhưng đến vũ trụ lại cực kỳ êm dịu.
Kiều Tang dựa vào vách khoang tàu thiết kế trong suốt, nhìn ra ngoài, mắt lấp lánh đến đáng sợ.
Vũ trụ! Ta đến rồi! Kiều Tang gào thét trong lòng.
Du lịch vũ trụ, tận mắt ngắm nhìn bầu trời sao rực rỡ, đây là giấc mộng của biết bao nhiêu người!
Hỏi xem có mấy ai không muốn ngao du vũ trụ!
Đáng tiếc kiếp trước nàng tèo quá sớm, không đợi được quốc gia khoa học kỹ thuật phát triển đến mức có thể cho những người không phải phi hành gia cũng ngao du vũ trụ được.
Đương nhiên, cho dù chờ đến lúc đó, đoán chừng nàng cũng không có tiền mà đi...
Nhưng mà không sao.
Bây giờ!
Ngay giờ khắc này!
Nàng được đi!
Mà còn không tốn tiền!
Kiều Tang đầy mong đợi và hưng phấn ngắm nhìn bên ngoài.
Cứ vậy dựa vào vách khoang mười phút, nàng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Lý tưởng tràn trề bao nhiêu, hiện thực lại phũ phàng bấy nhiêu.
Đừng nói cái gì Tinh Thần Đại Hải, bốn phương tám hướng một màu đen sì, một tiếng rắm cũng không có!
Giấc mộng tiếp xúc cự ly gần với bầu trời sao rực rỡ vỡ tan tành!
Mà lại... Kiều Tang về bàn bắt đầu làm bài, cố gắng quên cảm giác vừa nãy.
Cảnh tượng bên ngoài như vực sâu không đáy, chỉ khiến người cảm thấy tĩnh mịch, hắc ám, đáng sợ.
Cũng không biết có phải vì vũ trụ đáng sợ không, Kiều Tang cảm thấy đầu óc mình có hơi tăng chút.
"Tìm..."
Tiểu Tầm Bảo lúc nãy cũng cùng tư thế dựa vào vách khoang với Kiều Tang lộ vẻ thất vọng.
Lúc ở dưới nhìn lên rõ ràng đẹp như vậy...
"Nha Nha!"
Nha Bảo lúc này kêu lên.
Kiều Tang quay đầu nhìn lại.
Nói vừa rồi nàng và Tiểu Tầm Bảo nhìn vách khoang bao lâu thì Nha Bảo luyện niệm lực với bi sắt trọng lực bấy lâu.
"Đói bụng rồi?" Kiều Tang hỏi.
"Nha."
Nha Bảo gật đầu.
Không đợi Kiều Tang bảo Tiểu Tầm Bảo lấy hoàn năng lượng phó hiệu trưởng chuẩn bị ra, Dương Giai Nghệ đang lật người, làm động tác yoga trên giường mở miệng:
"Mình có Lệ Linh Tử, có muốn ăn không?"
Quốc gia hào phóng thật đấy, nhưng không đến mức hào phóng cho mỗi học sinh trao đổi có một khoang riêng, Kiều Tang với Dương Giai Nghệ ở chung, ở khoang hai người.
Lệ Linh Tử? Là gì vậy?
Có vết xe đổ của việc ăn Vạn Viêm quả, Kiều Tang cẩn thận hỏi: "Đây là cho người ăn hay cho sủng thú ăn?"
Dương Giai Nghệ đầu tiên ngơ người, rồi cười: "Là cho sủng thú ăn, vừa lót dạ vừa tăng độ bóng mượt lông."
Nói xong, nàng còn đắp lời hộ Kiều Tang:
"Mấy người chúng ta tham gia tranh tài cân đối thường cho sủng thú ăn thứ này, phương hướng của cậu là đối chiến, chưa từng nghe cũng bình thường thôi."
Thì ra là cho sủng thú ăn, may là đã hỏi... Kiều Tang tự nhủ.
Nàng cũng không cảm thấy hỏi vậy có gì mất mặt, không hiểu thì hỏi, mới nhanh thu được kiến thức chính xác.
"Cho mình một cái thôi." Kiều Tang nói.
Tác dụng của Lệ Linh Tử là tăng độ bóng mượt lông, nếm thử chút cho biết là được, hoàn năng lượng đặc chế mới làm đồ ăn chính.
"Được." Dương Giai Nghệ nói, đứng dậy lục ba lô, lấy một viên quả hình thoi màu vàng nhạt, biên cạnh có răng cưa nhỏ bất quy tắc đưa đến trước mặt Nha Bảo, dịu dàng cười nói: "Ăn thử nè."
Nha Bảo ngửi ngửi bằng mũi, sau đó cắn một cái.
"Nha!"
Nha Bảo vui sướng kêu lên, biểu thị thứ này vị rất ngon.
Tướng mạo này, lông này, độ lộng lẫy này, không tham gia thi cân đối thì thật tiếc. . . Dương Giai Nghệ nhìn Liệu Tinh Khuyển, ngón tay run run, thiếu chút nữa ngứa tay nhịn không được sờ một chút.
Không ai chú ý, lúc này ở trên giường, con sủng thú loại mèo tháo mũ xuống để lộ một chiếc lá xanh trên đầu ban đầu đang nhắm mắt liền mở ra, nhìn Ngự Thú Sư của mình ân cần với những con sủng thú khác, vẻ mặt không vui...
Bạn cần đăng nhập để bình luận