Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 561.1: Quả nhiên không nên ôm hi vọng (length: 8513)

Trên đường xem tướng cũng là nói như vậy... Kiều Tang nhịn không được trong lòng thầm oán.
Nàng vừa muốn cự tuyệt, phía trước Mạch Cát đi tới quay đầu cười hỏi:
"Saher trường học, Madeline lão sư, nàng chọn ưu tú Luis bình thường thế nhưng là khó gặp, văn phòng ngay ở phía trước, muốn không mau mau đến xem?"
Hắn bên cạnh còn có trường học khác lão sư cùng bạn học, cùng mấy tên khác ngay trước người tình nguyện học sinh trường Saher, cũng quay đầu nhìn qua.
Theo lý thuyết lão sư dẫn đội là tốt rồi, không cần đặc biệt hỏi học sinh, có thể là trò chuyện mấy trường học đến nói chuyện phiếm vừa mới bắt đầu chủ đề đều là có liên quan tới vấn đề của Kiều Tang, điều này khiến Mạch Cát vô ý thức hỏi thăm một chút ý kiến của Kiều Tang.
Một đám người như thế nhìn chằm chằm, ta có thể nói không đồng ý sao... Kiều Tang gật đầu nói: "Được."
. . .
Một nhóm người đi tới văn phòng của Madeline.
Lúc này cửa phòng làm việc đóng chặt, cửa ra vào đứng đầy học sinh mặc đồng phục của trường và các trường khác, đang tụm ba tụm năm thảo luận, khiến nơi đây trông giống một điểm tham quan du lịch.
Gặp Kiều Tang tới, xung quanh học sinh đồng loạt dồn ánh mắt lên nàng và Nha Bảo.
Cuộc thi trước đó không thể nói là đặc sắc, chỉ là sủng thú của nàng là thứ bọn họ chưa từng thấy, hơn nữa khí phân biệt của sủng thú còn cho thấy có một con là sủng thú lâm nguy, thêm vào Tinh trận màu cam không thể xuất hiện ở cấp ba, điều này khiến Kiều Tang lập tức để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu mọi người.
"Nhìn gần làm sao cảm giác tuổi còn nhỏ hơn?"
"Người Long quốc trông vốn đã trẻ hơn so với tuổi thật."
"Không sai, trước kia ta thấy một người phụ nữ Long quốc, dáng dấp chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, hỏi ra mới biết đã 42 tuổi, trước kia còn tưởng rằng ít nhất phải là Ngự Thú Sư cấp C nên trông mới trẻ vậy, không ngờ cô ta chỉ là Ngự Thú Sư cấp E."
Mọi người đều biết, Ngự Thú Sư cấp thấp hầu như không có khả năng duy trì được dung mạo.
"Đúng vậy, có vài người Long quốc cho dù không phải Ngự Thú Sư cũng chăm sóc rất tốt."
Lúc này, cửa phòng làm việc mở ra.
Năm người mặc áo sơ mi trắng đồng phục thêm áo khoác màu xám bạc đi ra.
"Lư Lư."
Phía sau bọn họ, một con sủng thú lớn lên giống quả trứng, thân màu kem là chủ đạo hướng xung quanh nhìn một vòng, sau đó kêu một tiếng với mấy người mặc đồng phục màu đỏ sẫm, rồi đi vào.
Coi như không hiểu nó nói gì, nhưng nhìn cách nó làm cũng có thể đoán là nó bảo họ đi vào.
Đợi mấy người mặc đồng phục màu đỏ sẫm đi ra, Kiều Tang quay đầu hỏi:
"Không xếp hàng sao?"
Người ngoài cửa cũng không có xếp hàng, con sủng thú giống quả trứng tùy ý gọi người vào, có vẻ như chủ trương sự tùy hứng.
"Không cần xếp hàng." Alva giải thích: "Madeline lão sư chỉ xem bói cho người hữu duyên, nghe nói nếu mỗi người cứ theo thứ tự xếp hàng, sẽ ảnh hưởng đến xác suất trúng chọn được ưu tú Luis."
Kiều Tang trong lòng tự nhủ, đây là lần đầu tiên nghe được loại thuyết pháp này, mà nghĩ lại, lẽ nào lần trước Una chọn ưu tú giống xem bói không chính xác, là vì cô nàng không phải người hữu duyên?
Không đúng, chắc là do xem bói không chính xác, lần trước không phải lỗi tại cô ta.
Nghĩ tới đây, Kiều Tang lại hỏi:
"Khác biệt ở chỗ nào sao? Xem bói trình tự có ảnh hưởng tới xác suất trúng chọn được ưu tú không?"
Xếp hàng hay không chỉ khác ở thứ tự vào xem bói, điều này có ảnh hưởng đến xác suất trúng ư?
"Không phải." Alva lắc đầu: "Mỗi ngày có số lần xem bói nhất định để chọn ưu tú Luis, cụ thể là bao nhiêu không rõ, nhưng người ở đây không thể nào được xem bói hết."
Kiều Tang: "..."
Đã hiểu, ý là không cần thiết phải xếp hàng, vì có khả năng không đến lượt mình...
...
Ngay khi Kiều Tang chờ đợi, tại một sân huấn luyện lớn.
Thompson sắc mặt không mấy tươi tắn đi vào.
Một nam sinh tóc đen đang đeo găng tay boxing và tập quyền cùng sủng thú của mình thấy hắn liền dừng lại, hỏi: "Sao vậy, mặt mày khó coi vậy?"
"Kiều Tang của trường Tái Nam cao trung đó có một con sủng thú hệ U Linh." Thompson đến bên mép sân, ngồi xuống nói.
"Sủng thú hệ U Linh?" Nam sinh đến gần, ngạc nhiên nói: "Thật là thuộc tính không thể tưởng tượng được, tôi cứ tưởng là các bạn nữ không thích sủng thú thuộc tính này lắm."
"Cái này không phải là trọng điểm." Thompson nhìn hắn, trầm giọng nói: "Quan trọng là, con hệ U Linh kia của nàng còn có thuộc tính hệ Siêu năng lực."
Nam sinh ngồi xuống bên cạnh, nghe vậy sững người, giọng điệu vẫn như bình thường nói: "Cậu không nhìn lầm đó chứ, phải biết, có thuộc tính hệ siêu năng lực và biết một hai chiêu kỹ năng siêu năng lực khác nhau hoàn toàn."
"Tôi không phải đồ ngốc, Radko." Thompson bất mãn nói: "Con sủng thú hệ u linh đó biết niệm lực, sủng thú không có thuộc tính siêu năng lực không học được chiêu niệm lực."
Radko khựng lại động tác tháo găng tay, trầm ngâm một lát rồi thở dài một tiếng:
"Rốt cuộc bối cảnh như thế nào mà lấy được nhiều sủng thú hiếm vậy?"
Thompson hừ nhẹ: "Còn không phải là khế ước Tiểu Cương Chuẩn."
Radko nhìn hắn: "Vừa nãy cậu lại đi gây phiền toái cho Tiểu Cương Chuẩn à?"
Thompson im lặng không nói.
Radko hơi đau đầu, biết đây là ngầm thừa nhận.
Hắn cùng Thompson lớn lên cùng nhau từ nhỏ, rõ hơn người khác về tình hình gia đình của hắn.
Sở dĩ Thompson ghét Tiểu Cương Chuẩn đến vậy, ngoài nguyên nhân từ cha hắn, còn một lý do khác mà người ngoài không biết.
Thật ra Thompson khi còn nhỏ rất thích Tiểu Cương Chuẩn, trước khi ngự thú điển thức tỉnh hắn đã nói lớn rằng sau này sủng thú đầu tiên của mình sẽ khế ước Tiểu Cương Chuẩn, nhà hắn đặc biệt chuẩn bị một Tiểu Cương Chuẩn vừa ra khỏi trứng không lâu, để hắn khi thức tỉnh ngự thú điển có thể khế ước ngay lập tức.
Hắn cùng con Tiểu Cương Chuẩn kia ở chung một thời gian dài, ai ngờ sau đó cha hắn cố gắng hết sức giải trừ khế ước, tiện thể mang theo con Tiểu Cương Chuẩn kia luôn.
Lúc đó Thompson ở ngay đó, biết rõ Tiểu Cương Chuẩn là tự nguyện đi.
Chuyện này khiến Thompson còn nhỏ tuổi lúc đó bị đả kích nặng, dẫn đến từ trước thích Tiểu Cương Chuẩn bao nhiêu thì hiện tại lại càng ghét loài này bấy nhiêu, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Cương Chuẩn sẽ chẳng cho sắc mặt tốt.
Nhưng bắt nạt sủng thú cũng phải xem chủ nhân, Kiều Tang của trường Tái Nam cao trung hiển nhiên không phải là đối tượng dễ trêu.
Radko há hốc mồm, chuẩn bị phân tích lợi hại cho bạn tốt.
Thompson à một tiếng: "Ta biết bây giờ là thời gian hội giao lưu, chẳng qua trên đường trùng hợp thấy Tiểu Cương Chuẩn nên ta mới bảo độc thực ưng nhổ một bãi nước bọt vào nó, ai ngờ nó tránh được."
"Vậy là tốt rồi." Radko thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Bao nhiêu trường học tụ tập ở đây như vậy, làm ồn lên cũng không hay ho gì."
Thompson thờ ơ: "Có gì mà không hay, ai chứng minh được ta cố ý? Với lại, nước bọt của độc thực ưng nhiều lắm cũng chỉ khiến lông vũ chỗ đó của Tiểu Cương Chuẩn kia bị trụi một tuần, nhìn nó cũng hơi trụi sẵn rồi, trụi thêm chút nữa có gì."
Nói đến đây, hắn chợt nghĩ tới điều gì, hai tay kết ấn, triệu hồi ra độc thực ưng.
"Vừa nãy mày làm ăn kiểu gì mà nhổ nước bọt trật lất vậy?" Thompson ngẩng đầu nhìn độc thực ưng bất mãn nói.
"Độc độc..."
Độc thực ưng cúi đầu, một vẻ "ta sai rồi" hiện rõ.
Lúc này, một luồng gió lạnh thổi tới.
"Độc... hắt xì!"
Mũi của độc thực ưng ngứa, không kìm được mà hắt hơi.
Nước bọt văng ra phía dưới.
"Độc độc!"
Độc thực ưng ý thức được có gì đó không ổn, phản ứng nhanh chóng dùng cánh gạt những giọt nước bọt đang rơi sang một bên.
Nhưng cẩn thận mấy vẫn có sơ hở, vẫn có một giọt nước bọt rơi xuống.
Thompson chỉ thấy đầu mát lạnh.
Đồng thời, lòng hắn cũng lạnh.
Hắn hình như đã nhận ra điều gì, biểu cảm cứng đờ.
"Cirilo, đầu cậu..." Radko nhìn đầu hắn, muốn nói lại thôi.
"Độc độc..."
Độc thực ưng im lặng lùi lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận