Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 153: Không muốn. . . (length: 8867)

Trải qua nhiều cảnh tượng như vậy, nhỏ Tầm Bảo quỷ biết rõ những điều này đều không phải là chân thực.
Nó nằm trên giường bệnh, nghe người có dáng vẻ giống Ngự Thú Sư của mình ở trước mặt nói rất nhiều, phần lớn đều là nó không hiểu.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ nghe một hồi, thèm ăn, theo thói quen đưa móng vuốt lên trên muốn lấy cái vòng tròn.
Sờ một cái, vòng tròn không có.
"Hút quỷ..."
Nhỏ Tầm Bảo quỷ nhếch miệng.
"Đói bụng không?" Người có dáng vẻ giống Kiều Tang từ trong giỏ trái cây lấy ra một quả màu đen đưa tới: "Cho ngươi, ngươi thích ăn nhất u nến quả."
"Hút quỷ."
Nhỏ Tầm Bảo quỷ không tự chủ nhận lấy bắt đầu ăn.
Nó trong lòng thở dài, nó muốn uống sữa tươi, không muốn ăn cái thứ đen thui này.
"Đã lớn như vậy, sao còn ăn đến chảy cả nước?" Người có dáng vẻ giống Kiều Tang cười, rút một tờ giấy từ bên cạnh lau khóe miệng cho nhỏ Tầm Bảo quỷ.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ sững sờ một chút, lần đầu tiên thấy được bóng dáng Ngự Thú Sư của mình từ người này.
Thời gian trong giấc mơ trôi qua rất nhanh, dường như chẳng làm gì, người này liền già rồi.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ nhìn người trước mắt tóc trắng phơ, da nhăn nheo, không thể tin đây là người có dáng vẻ giống Ngự Thú Sư của mình ngày xưa.
Nàng lặng lẽ nằm trên giường, mắt khẽ nhắm hờ, sắc mặt tái nhợt, không chút máu, trên người cắm đầy các loại ống.
Trong lòng nhỏ Tầm Bảo quỷ không khỏi có chút hoảng, nỗi bối rối này không còn bị trong mơ thao túng, mà là của chính nó.
Không biết bao lâu sau người trên giường mở mắt, nàng há miệng, giọng rất khẽ: "Thần Đăng, ngươi cùng Niếp Niếp ra ngoài đi dạo một hồi đi, nó vất vả lắm mới đến một chuyến, ngươi thay ta bầu bạn với nó."
"Hút quỷ..."
"Ta không sao, chẳng phải còn rất nhiều người ở đây trông chừng ta sao?" Người trên giường cười nói, tựa hồ bỗng dưng có tinh thần.
"Bà nội, ta không đi, ta cũng ở lại đây với bà." Một giọng nói thanh thúy vang lên sau lưng.
"Ở đây mùi khó ngửi, đợi ta chút nữa sẽ đứng dậy về nhà, ngươi ra ngoài dạo một vòng rồi về chúng ta có thể đi." Người trên giường nói.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ không tự chủ quay đầu lại, lúc này mới phát hiện sau lưng đứng mấy người, một người trong đó nhìn trông giống Ngự Thú Sư của nó.
Ngay lúc nhỏ Tầm Bảo quỷ chuẩn bị đi ra ngoài thì người trên giường gọi nó lại: "Chờ một chút."
Nhỏ Tầm Bảo quỷ quay đầu lại.
"Chơi vui vẻ nhé." Lông mi người trên giường dịu dàng.
Nhưng nhỏ Tầm Bảo quỷ nhìn thấy không dễ chịu.
Vì nó lại thấy bóng dáng Ngự Thú Sư của mình trên người nàng, nhưng Ngự Thú Sư của nó không đời nào biến thành bộ dạng này, lúc nào cũng ung dung.
...
Cảnh tượng lần nữa thay đổi.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ nhìn chợ đêm náo nhiệt, mắt sáng lên, nó muốn dạo chơi thật đã, nhưng đáng tiếc cơ thể không theo ý mình.
"Thần Đăng, bà nội sẽ không sao chứ?" Thiếu nữ bên cạnh lẩm bẩm nói.
"Hút quỷ."
Thiếu nữ không hiểu ý câu này, phối hợp đáp: "Không sao đâu, bà nội là Ngự Thú Sư mà, mọi người đều nói Ngự Thú Sư lợi hại lắm, có thể sống rất lâu, ông nội ngồi cùng bàn với ta cũng 133 tuổi mà còn khỏe re, vừa mới hôm trước còn đến họp phụ huynh."
"Ba ta nói hồi trẻ bà nội từng tham gia thi đấu, từng đi bí cảnh, nếu không phải sau này gặp ông nội nhất định có thể đi tham gia cuộc thi cấp khu trở thành một Ngự Thú Sư chuyên nghiệp rất lợi hại."
"Hút quỷ."
Nhỏ Tầm Bảo quỷ đột nhiên phát hiện mình không thể di chuyển.
Thiếu nữ cũng không nhận ra, vẫn cúi đầu bước về phía trước.
"Bà nội nhìn cũng không giống người yêu đương não mà, chẳng lẽ hồi trẻ ông nội đẹp trai lắm sao? Không thể nào, ba ta xấu như vậy đều nói là di truyền từ ông nội, may mà ta chọn được toàn ưu điểm."
"Lần này cũng tại ba ta, đến lúc thì khóc lóc ở bên kia, làm ta cứ tưởng là bà nội không xong rồi."
Giọng của nàng càng ngày càng xa: "Nhưng mà dáng vẻ bà nội nằm trong bệnh viện thật là dọa người, trên người còn cắm bao nhiêu ống, nhưng bà nội bảo là lát nữa sẽ về nhà, vậy chắc là không sao."
"Nếu mà có chuyện gì thì Thần Đăng ngươi là sủng thú bà nội yêu nhất chắc chắn sẽ cảm nhận được..."
Nhỏ Tầm Bảo quỷ đứng nguyên tại chỗ.
Người xung quanh qua lại, rất tự giác chừa một khoảng không, không lại gần nó.
Nó không tự chủ ngẩng đầu, trên màn hình của tòa cao ốc phía xa đang chiếu tin tức về cuộc thi Ngự Thú nào đó.
Sao lại không được chứ? Nhỏ Tầm Bảo quỷ nghĩ.
Cảm giác như mới đây mà người kia đã già rồi.
Dù nó không phải là sủng thú khế ước thật sự với người kia thì cũng cảm nhận được, những sinh vật siêu phàm hệ U Linh đều có thể nghe thấy tử khí trên người nàng.
Nồng đậm giống như một giây sau sẽ biến mất khỏi cõi đời này.
Toàn thân nhỏ Tầm Bảo quỷ không tự chủ run rẩy, tim đập nhanh hơn, tứ chi lạnh toát.
Đây không phải là cảm giác của nó.
Một giây sau nó không tự chủ quay đầu lại, bên cạnh những ánh đèn lần lượt tắt khi nó đi qua, rồi lại sáng trở lại như cũ.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ lại nhìn thấy người kia.
Nàng nhắm mắt nằm trên giường, người đàn ông bên cạnh hốc mắt đỏ hoe: "Mẹ, để Niếp Niếp và Thần Đăng đến gặp mẹ một lần cuối đi."
Mí mắt người trên giường khẽ nhúc nhích, một lát sau gắng sức mở mắt nhìn người đàn ông.
Miệng nàng giật giật nhưng không phát ra âm thanh.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ bay đến trước mặt nàng, mấy người bên cạnh không phản ứng, dường như không nhìn thấy nó.
Người trên giường lại ngẩn người, tựa như cảm nhận được điều gì.
Lúc này nhỏ Tầm Bảo quỷ không tự chủ đưa tay móc vào bên trong cơ thể mình...
"Không muốn..."
Trong chốc lát, nhỏ Tầm Bảo quỷ như nghe thấy có người đang diễn thuyết.
...
Chung cư Tây Dĩnh.
"Hút Quỷ đèn, đừng giãy dụa, có ta ở đây thì sẽ không để ngươi trốn thoát, đợi trời sáng ngươi sẽ cùng ta đi gặp Ngự Thú Sư của ngươi." Kiều Tang nói, dùng tay ôm Hút Quỷ đèn vừa mới khó khăn lắm leo được ra một khoảng cách trở lại.
Nha Bảo thì không trông cậy được gì, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Kiều Tang ôm Hút Quỷ đèn đến bên cạnh Nha Bảo, bản thân mình thì đi vào sau lưng Hút Quỷ đèn, không nhìn vào mắt nó, đề phòng trúng chiêu.
"Hút quỷ..."
Hai tay Hút Quỷ đèn giơ về phía trước giãy dụa.
Nó chưa từng gặp qua loại người phiền phức như thế! Nói không ngớt lời, từ đầu đến giờ miệng chưa ngưng!
Một chút cũng không giống những người quanh quẩn nó kia.
Hút Quỷ đèn nghĩ đến đây thì sửng sốt một chút, lần nữa cố sức bò về phía trước.
Kiều Tang nhanh tay lẹ mắt túm nó trở lại.
"Bây giờ mới rạng sáng 2 giờ, ngươi mà không ngoan ngoãn ở lại còn giở trò, cẩn thận ta không đợi đến hừng đông mà mang ngươi lên lầu ngay bây giờ, lão thái thái tuổi đã cao, ngươi cũng không muốn nửa đêm khuya khoắt làm phiền bà chứ."
Thân thể Hút Quỷ đèn cứng đờ.
Đúng lúc này, nhỏ Tầm Bảo quỷ chậm rãi mở mắt, khi nó nhìn thấy người quen thuộc trước mặt, mắt đỏ hoe xông tới.
"Tìm!"
"Tìm kiếm!"
Kiều Tang giật mình: "Sao thế, có phải là gặp ác mộng không?"
"Tìm kiếm..."
Nước mắt nhỏ Tầm Bảo quỷ rơi từng giọt lớn xuống.
Trong lòng Kiều Tang khiếp sợ, không ngờ thuật thôi miên lại trâu bò như vậy, xem ra sau này phải tăng cường cho Tiểu Tầm bảo luyện tập kỹ năng này...
Hút Quỷ đèn thấy thế thừa cơ bò về phía trước.
"Đã bảo ngươi đừng giãy dụa rồi mà." Kiều Tang nhanh tay ôm nó lại.
Hút Quỷ đèn: "..."
"Tìm kiếm..."
Tiểu Tầm bảo nức nở hai tiếng rồi ngừng khóc.
Nó quay đầu bay tới trước mặt Hút Quỷ đèn, cứ như vậy im lặng nhìn nó, rồi lấy ra sữa hữu nghị của mình.
Hút Quỷ đèn ngây người nhìn sữa bò trước mắt.
Kiều Tang ở bên cạnh hít sâu một hơi, không ngờ uy lực thuật thôi miên lại kinh khủng như thế!
"Tìm kiếm."
"Tìm ~"
"Hút quỷ!"
"Tìm kiếm..."
"Hút quỷ..."
Nhỏ Tầm Bảo quỷ và Hút Quỷ đèn kịch liệt trao đổi.
Trao đổi như vậy hơn nửa canh giờ, hai mắt Hút Quỷ đèn vô thần, chán nản nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ bay tới trước mặt Kiều Tang nhẹ gật đầu.
Kiều Tang choáng váng.
Ta sáng mai bù ? Tối về muộn quá, ta sáng mai sẽ bù, buổi sáng 1 chương, buổi tối 1 chương, nếu tháng này còn quá 3 lần delay chương, đến lúc đó ta sẽ thêm bù cho mọi người, thật xin lỗi!
PS: Cảm tạ Lạc Vũ hờ hững lão bản đã khen thưởng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận