Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 185: Tìm sủng gợi ý (length: 8546)

Kiều Tang đối với lần đầu bồi luyện trải qua đúng là có chút mộng mị.
Cũng may nàng hỏi nhân viên lễ tân tỷ, coi như thời gian bồi luyện không đến giờ cũng sẽ không khấu trừ tiền lương của nàng.
Từ một điểm này nhìn lại, Hoằng Ưng ngự thú đối chiến câu lạc bộ mặc dù quy mô không lớn, nhưng chế độ vẫn là rất nhân tính.
...
Về đến nhà, Kiều Tang ngay lập tức triệu hồi Nha Bảo.
"Nha!"
Nha Bảo vừa ra tới liền vui vẻ dùng đầu cọ xát vào người Kiều Tang.
Hiện tại Nha Bảo đối với việc mình thỉnh thoảng muốn vào ngự thú điển ở lại cũng đã bắt đầu quen thuộc, nhưng mặc kệ là lần thứ mấy từ ngự thú điển bên trong ra, nó đều mang một cỗ hưng phấn như lần đầu tiên ra ngoài.
Kiều Tang sờ lên đầu lông xù của Nha Bảo, bất thình lình mở miệng nói: "Ta dẫn ngươi đi nhuộm lông nhé."
"Nha Nha!" Nha Bảo đột nhiên lùi lại một bước liều mạng lắc đầu.
Sao có thể ra tay với bộ lông đẹp trai của nó như vậy!
"Thế nhưng là không thay đổi cái tạo hình, với bộ dáng soái khí này của ngươi rất khó để bình thường mà theo ta đi ra ngoài a." Kiều Tang nói.
Giống như trước đây, khi Nha Bảo vẫn còn là chó Hỏa Nha, ngồi xe buýt người khác đều sẽ chủ động kéo dài khoảng cách.
Hiện tại tiến hóa thành Viêm Linh khuyển, rõ ràng vẫn là sủng thú hệ Hỏa, có được siêu năng lực hệ thuộc tính cũng không có lan truyền ra ngoài, nhưng thái độ của người khác không chỉ có thay đổi 180 độ, độ nhiệt tình cũng duy trì lâu hơn so với những sủng thú kiểu mới tiến hóa khác.
Nguyên do trong đó, ngoài việc Viêm Linh khuyển là hình tiến hóa mới nhất của chó Hỏa Nha, còn có liên quan rất lớn đến nhan sắc của nó.
Trước đây, khi Sái Kim đằng với một hình tiến hóa khác là Khô Điêu đằng vừa ra, cư dân mạng đăng tải đều là ảnh chụp chụp trộm từ xa, mà không giống Viêm Linh khuyển, hận không thể được chụp ảnh chung kề mặt.
Thế giới nhan khống đôi khi chính là hiện thực như vậy.
"Nha..."
Nha Bảo lộ vẻ bất đắc dĩ, lẽ nào nhất định phải nhuộm lông sao?
"Tìm ~"
Đúng lúc này, Tầm Bảo quỷ nhỏ mở móng vuốt, biểu thị coi như không nhuộm lông vấn đề này cũng không có gì lớn.
"Nha." Nha Bảo quay đầu nhìn về phía Tầm Bảo quỷ nhỏ với vẻ mặt mong chờ.
Ta hết cách rồi, ngươi còn là nhóc tì hơn một tháng tuổi thì có thể có kế sách gì chứ. . . Kiều Tang nhíu mày nói: "Ngươi có biện pháp gì?"
"Kiệt kiệt kiệt..."
Tầm Bảo quỷ nhỏ không có lập tức trả lời, mà là nghĩ đến cái gì, che miệng phát ra tiếng cười ma tính, rất có phong vị nhân vật phản diện.
Kiều Tang nghe thấy tiếng cười kia sửng sốt nửa ngày.
Không ngờ, thì ra Tầm Bảo quỷ nhỏ còn có thể phát ra loại âm thanh này...
Chờ Tầm Bảo quỷ nhỏ cười đủ rồi, nó kêu lên một tiếng với Ngự Thú Sư nhà mình.
"Tìm kiếm~"
Nó hiện tại không nói trước, buổi sáng ngày mai sẽ biết.
Khá lắm, sẽ còn thừa nước đục thả câu... Kiều Tang cười nói: "Thế nhưng mấy ngày nay buổi sáng ngươi đều không dậy nổi."
"Nha."
Nha Bảo khẽ gật đầu, tỏ vẻ đúng là như vậy.
Vẻ mặt Tầm Bảo quỷ nhỏ trong nháy mắt ngưng trệ.
"Tìm..."
Nó giãy dụa một hồi kêu lên một tiếng, cam đoan buổi sáng ngày mai nó nhất định sẽ dậy.
"Được, vậy ngày mai xem ngươi vậy." Kiều Tang tuy không cảm thấy Tầm Bảo quỷ nhỏ có thể có chủ ý gì hay, nhưng vẫn cứ tỏ ý khẳng định.
Nói xong nàng liền chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh rửa mặt một chút rồi đi ngủ.
"Tìm kiếm!"
Vừa đi chưa được hai bước, Tầm Bảo quỷ nhỏ thuấn di đến trước mặt Kiều Tang kêu lên một tiếng.
Kiều Tang nghi hoặc nhìn nó, hỏi: "Sao vậy?"
"Tìm kiếm~" Tầm Bảo quỷ nhỏ nhăn nhó một chút, khoa tay lên đầu mình.
Còn nhớ rõ đã hứa cho nó chơi trò đội mũ sao?
Kiều Tang: "..."
...
Còn Nha Bảo thì vẻ mặt tràn đầy mới lạ nhìn chằm chằm nó.
Trước kia, Kiều Tang chỉ cho rằng việc Tầm Bảo quỷ nhỏ vẽ sẹo trên mặt mình là vì vui chơi, mãi đến khi ra cửa.
Trên đường đi đến trường học.
Nha Bảo ngẩng cao đầu ưỡn ngực sải bước trên đường lớn, Kiều Tang ngồi trên lưng nó, thiếu chút nữa thì cảm động khóc.
Vạn vạn không ngờ tới, hạnh phúc đến lại đột nhiên như vậy!
Không cần nhuộm lông thay đổi tạo hình, cũng không cần đợi đến khi độ hot của Viêm Linh khuyển qua đi, Nha Bảo có thể đường hoàng, thoải mái đi trên đường.
"Tìm kiếm!"
Hôm nay Tầm Bảo quỷ nhỏ không có ẩn thân, mà là xuất hiện trên đầu Kiều Tang, thỉnh thoảng lộ ra vẻ nãi hung nãi hung với những người đi đường muốn xích lại gần.
Người qua đường không dám nhìn thẳng vào nó, vội vàng kéo dài khoảng cách.
Kiều Tang thấy vậy không khỏi cảm thán trong lòng, sao nàng lại không nghĩ ra cái gốc rễ này chứ.
Tuy rằng hình tượng hiện tại của Tầm Bảo quỷ nhỏ không đáng sợ chút nào, nhưng không chịu nổi uy danh của sủng thú hệ U Linh, căn bản không có ai nghĩ bị sủng thú hệ U Linh để ý tới.
Nơi có sủng thú hệ U Linh, trừ Ngự Thú Sư chuyên nghiệp ra, đại đa số người đều là thái độ nhượng bộ lui binh.
Tầm Bảo quỷ nhỏ đúng là có đầu óc hay đấy chứ.
Kiều Tang thoải mái thưởng thức phong cảnh xung quanh với tâm trạng vui vẻ.
Không lâu sau, phi thuyền quảng cáo bay ngang trên không thu hút sự chú ý của nàng.
Kiều Tang nhàn nhã ngẩng đầu nhìn lại.
Trước kia nhớ nhìn đường, còn phải tiết kiệm thời gian, nào có tâm trạng mà chú ý màn hình TV trên phi thuyền, nhưng bây giờ thì khác, nàng đang rất có tâm trạng ngắm nghía.
"Cắm một tin tìm sủng, tối hôm qua lúc 20 giờ 12 phút tại Cổ Bắc công quán bị lạc một con mèo Khắc Quan, giống cái, cao 35 cen-ti-mét, đội mũ cói vành rộng theo họa tiết gợn sóng mây tre và một chiếc kính râm hình mèo màu đen, hình ảnh giám sát cuối cùng cho thấy nó còn mang theo một chiếc túi hình vuông màu phô mai."
"Hiện chưa rõ tung tích, người cung cấp thông tin chính xác xin hậu tạ 200 ngàn, người đưa về nhà xin hậu tạ một triệu tại chỗ, người liên hệ Vương Nhất Đỉnh, điện thoại..."
Phi thuyền dần dần bay xa.
Kiều Tang ngồi trên lưng Nha Bảo xuất thần, nàng trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: "Tiểu Tầm Bảo, vừa nãy ngươi thấy không?"
"Tìm!"
Tầm Bảo quỷ nhỏ dùng sức gật đầu.
Nó thấy được!
Vừa nãy có người lặng lẽ chụp ảnh ở bên cạnh!
Kiều Tang lẩm bẩm nói: "Vậy thì ta không nhìn lầm, con mèo Khắc Quan mà hôm qua ta huấn luyện, chính là con trên màn hình phi thuyền vừa rồi..."
"Tìm?"
Tầm Bảo quỷ nhỏ nghiêng đầu.
Ngự Thú Sư nhà mình nói cái gì vậy? Sao nó không hiểu?
"Vậy thì ra, ta đã bỏ lỡ một triệu rồi..." Kiều Tang kinh ngạc lẩm bẩm.
Một triệu... Một triệu! Trời ạ! Hôm qua nàng đã bỏ lỡ cái gì chứ?!
Kiều Tang nội tâm gào thét.
Nàng đã nói làm sao có Ngự Thú Sư nào to gan như vậy chứ! Lại có thể bỏ mặc Khắc Quan miêu một mình bên ngoài!
Thì ra là chính nó tự bỏ đi!
Kiều Tang chỉ cảm thấy hối hận phát điên, tâm trạng tốt đẹp ban đầu đã đi tong.
Không đúng! Người cung cấp thông tin chính xác sẽ hậu tạ 200 ngàn!
Kiều Tang chợt tỉnh ngộ.
Nàng vẫn còn 200 ngàn!
Đúng, người liên hệ là Vương Nhất Đỉnh, điện thoại là bao nhiêu ấy nhỉ...
Đầu óc Kiều Tang hoạt động cực nhanh, huyết dịch giống như cũng đang sôi trào.
Nàng không biết, giờ phút này các tế bào não của nàng đang sinh động một cách khác thường, không ít điểm sáng đang tụ tập hướng về ngự thú điển của nàng.
Hình ảnh trong đầu bắt đầu tua ngược.
"...Hình ảnh giám sát cuối cùng cho thấy nó còn mang theo một chiếc túi hình vuông màu phô mai, hiện chưa rõ tung tích, người cung cấp thông tin chính xác xin hậu tạ 200 ngàn, người đưa về nhà xin hậu tạ một triệu tại chỗ, người liên hệ Vương Nhất Đỉnh, điện thoại 13 90000..."
Đúng lúc này, tiếng điện thoại rung cắt ngang dòng hồi tưởng của Kiều Tang.
Ngọa Tào! Giờ này là tên hỗn đản nào gọi điện thoại tới vậy!
Kiều Tang tức giận nhấn nút trả lời.
"Ai!"
"Xin chào, có phải cô Kiều Tang không ạ, tôi là Vương Nhất Đỉnh, tôi nhận được tin tức nói đêm qua cô đã giúp một con mèo Khắc Quan bồi luyện tại câu lạc bộ đối chiến ngự thú Hoằng Ưng."
"Con mèo Khắc Quan đó thực ra là sủng thú của tôi, nó giận dỗi tôi nên bỏ nhà đi ra ngoài hôm qua, trong lúc bồi luyện nó có nói gì với cô không? Cô có biết sau đó nó đã đi đâu không?"
"Cô có thể nói cho tôi biết không? Tôi thật sự rất gấp."
"Uy, cô Kiều Tang? Cô có ở đó không?"
"Uy? Uy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận