Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 839: Đức quốc (hai hợp một) (1) (length: 7702)

2024-07-13 Kiều Tang dựa theo chỉ dẫn đi vào căn cứ bảo bảo hầu.
Vừa vào, nàng liền thấy mẫu thân đang ở trước mặt một con sủng thú toàn thân phần lớn màu vàng nhạt, đi bằng hai chân, có đuôi cuộn, trên đầu có một cọng tóc xoăn, nhìn từ trên xuống dưới, một bộ dáng vẻ hài lòng.
Nhân viên công tác đang nhiệt tình giới thiệu:
"Con bảo bảo hầu này bốn tuổi năm tháng, tuổi không nhỏ, phù hợp yêu cầu của ngài, bình thường cũng đều giúp căn cứ này chăm sóc các con bảo hầu nhỏ mới sinh, nó sinh ra ngay tại căn cứ chúng tôi, lúc còn là bảo hầu nhỏ rất được hoan nghênh, nhưng mà khi đó nó có đối tượng thích, vẫn cự tuyệt cùng Ngự Thú Sư khế ước."
"Về sau con bảo hầu nhỏ nó thích bị người khế ước đi rồi, qua hai ngày nó đột nhiên tiến hóa thành bảo bảo hầu, giá thị trường liền lập tức giảm đi."
"Ngài biết đấy, không phải nó không tốt, là tất cả mọi người thích ưu tiên khế ước sủng thú sơ cấp."
"Nếu như không phải nó tiến hóa, tuyệt đối sẽ không còn ở lại đến bây giờ."
"Bảo bảo."
Bảo bảo hầu khẽ gật đầu, tựa hồ đối với việc nhân viên công tác nói thẳng ra chuyện tình cảm của nó như vậy không hề có khúc mắc.
"Còn có thể giúp chăm sóc bảo hầu nhỏ mới sinh, thật không tệ." Diệp Tương Đình nghe được điểm mấu chốt.
Nàng hiện tại mở cửa hàng chăn nuôi sủng thú chó Hỏa Nha, cứ một khoảng thời gian sẽ có chó Hỏa Nha phá vỏ chui ra, thứ nàng cần chính là loại sủng thú có thể giúp đỡ chăm sóc ấu thú này.
Nhân viên công tác thấy khách hàng có chút động lòng, tranh thủ thời gian nói thêm:
"Mà lại thiên phú của nó không tệ, học gì cũng rất nhanh, người nuôi dưỡng trong căn cứ nói nó hẳn là sẽ là bảo bảo hầu nhanh nhất tiến hóa thành quản chấp hầu ở trong căn cứ."
Diệp Tương Đình càng nghe càng hài lòng, nói: "Vậy là nó."
Kiều Tang đi tới, hỏi: "Sao lại quyết định nhanh như vậy rồi? Không xem thử các sủng thú khác nữa sao?"
"Bảo bảo."
Bảo bảo hầu nhìn lại.
"Không cần." Diệp Tương Đình nhìn bảo bảo hầu, cười nói: "Ta tin vào mắt duyên cái này, trước kia ta khế ước con bồ câu béo thống trượt cũng chỉ đến mỗi căn cứ bồ câu béo này, vừa nhìn liền quyết định nó."
"Bảo bảo." Bảo bảo hầu nhìn người nói chuyện, biểu tình trịnh trọng kêu một tiếng.
"Nó nói gì?" Diệp Tương Đình rõ ràng bảo bảo hầu đang nói với mình, không khỏi tò mò nói.
"Thép trảm."
Không đợi nhân viên công tác mở miệng, thép bảo vẫn luôn im lặng kêu một tiếng, giúp phiên dịch.
Sủng thú lớn tuổi cùng sủng thú nhỏ tuổi cho người ta cảm giác chính là không giống nhau a. . . Kiều Tang nghe xong phiên dịch, nhìn bảo bảo hầu một chút, nói:
"Nó nói, nó sẽ không để ngươi thất vọng."
Nhân viên công tác trong lòng vui mừng, thầm nghĩ đơn hàng này ổn rồi.
Quả nhiên, một giây sau, nàng nghe thấy âm thanh của khách hàng:
"Con bảo bảo hầu này bao nhiêu tiền?"
Trả tiền, khế ước, một mạch thành công.
Cứ như vậy, Kiều Tang cùng mẫu thân mang theo bảo bảo hầu giá trị 119 vạn rời khỏi Căn cứ sủng thú.
. . .
Sáu giờ rưỡi tối.
Bảo bảo hầu giúp bỏ từng viên năng lượng hoàn vào trong đĩa, lần lượt bưng đến trước mặt bọn Nha Bảo.
Kiều Tang ngồi trên bàn ăn nhìn một màn này, cảm khái nói:
"Con bảo bảo hầu này thật sự thông minh, ta mới buổi trưa nói một lần trước mặt nó, buổi tối nó đã nhớ rõ viên năng lượng hoàn nào là của ai."
Diệp Tương Đình uống một ngụm canh, cười nói: "Đúng đấy, ngươi không nhìn một chút là ai chọn sủng thú."
"Mẹ, đồ của mẹ đều chuẩn bị xong chưa? Con mua vé 10:20 sáng mai rồi." Kiều Tang nhớ tới chuyện chính, hỏi.
"Trưa về liền thu dọn xong rồi." Diệp Tương Đình nói: "Mẹ nhiều nhất chỉ có thể ở bên kia với ngươi một tuần lễ, đồ không có nhiều."
Kiều Tang tiếp lời:
"Đến đó con cùng mẹ đi chơi cho thoải mái, một tuần sau con cũng sắp khai giảng rồi."
Nghỉ đông vốn chỉ có hơn một tháng nghỉ ngơi, nàng đã mất gần một tháng trên tinh hạm rồi, ở nhà lại chờ hai ngày, chờ qua đi thật ra có thể đến trường đăng ký nhập học.
"Con vừa về đến đây liền lập tức muốn khai giảng, có khi nào mệt quá không, hay là mẹ nói với thầy cô bên kia để con nghỉ thêm mấy ngày nhé?" Diệp Tương Đình lo lắng nói.
Những lời này mà đặt một năm trước nàng nửa chữ cũng không nói ra.
Bất quá hiện tại, nàng đối với con gái có sự tự tin tuyệt đối, tin rằng con bé dù nghỉ thêm vài ngày cũng sẽ không chậm trễ việc học.
"Không cần." Kiều Tang cự tuyệt nói: "Con có Lộ Bảo, cho dù mệt đến mấy cũng chỉ là chuyện trị liệu bằng ánh sáng thôi."
"Băng ngải."
Lộ Bảo ăn viên năng lượng hoàn, rút cái cổ kêu một tiếng, coi như đồng ý với Ngự Thú Sư nhà mình.
Bảo bảo hầu cúi đầu ăn năng lượng hoàn, dường như không có hứng thú với những lời này.
Thép bảo lặng lẽ nhìn nó một chút.
. . .
Chín giờ tối.
Sân huấn luyện ngoài trời.
Bảo bảo hầu ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên không trung, một bộ dáng vẻ nhớ nhung.
Toàn bộ hình tượng đều tràn đầy một cảm giác yên tĩnh.
"Ầm ầm ầm. . ."
Chỉ là cách đó không xa thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng phá hoại kịch liệt phá tan sự yên tĩnh này.
"Bảo bảo. . ."
Bảo bảo hầu vừa nảy sinh cảm xúc đã bị đánh gãy, không khỏi liếc nhìn cái bóng dáng màu đỏ cùng bóng dáng màu xám đang không ngừng phóng thích kỹ năng ở phía xa kia, sau đó kéo vành tai xuống, nhét vào trong tai, tiếp tục ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Lúc này, một bóng dáng cháy đen từ nơi vừa đối oanh kỹ năng bay ngược tới.
"Bảo bảo!"
Bảo bảo hầu đang bịt tai, căn bản không kịp phản ứng, đã bị bóng dáng cháy đen đập trúng, ép xuống đất.
Một vệt sáng lam chiếu rọi tới.
Đầu óc có chút choáng váng của bảo bảo hầu trong nháy mắt khôi phục, thấy rõ thứ đè trên người nó là con sủng thú tên Tiểu Tầm kia.
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm bảo đầy máu sống lại nhìn Nha Bảo đại ca trên bầu trời, lại nhìn thép bảo vừa ra từ trong phòng, chợt cảm thấy mình không thể mất mặt trước Tiểu Đệ duy nhất, cắn răng, hét lớn rồi thuấn di tới.
"Ầm ầm ầm. . ."
Tiếng phá hoại kịch liệt nhanh chóng vang lên lần nữa.
"Bảo bảo. . ."
Bảo bảo hầu từ dưới đất bò dậy, rời khỏi chỗ cũ, đi đến nơi cách xa Nha Bảo và Tiểu Tầm bảo một chút, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lộ ra vẻ nhớ nhung.
"Thép trảm."
Không bao lâu, một âm thanh vang lên bên cạnh.
Bảo bảo hầu quay đầu, nhận ra đó là con sủng thú tên thép bảo kia.
"Bảo bảo?"
Bảo bảo hầu lễ phép kêu một tiếng, ý nói có chuyện gì không?
"Thép trảm?"
Thép bảo nhìn nó, vẻ mặt bình tĩnh kêu một tiếng, ý nói vì sao trước kia ngươi không muốn cùng loài người khế ước, bây giờ lại nguyện ý?
Câu hỏi này đối với bảo bảo hầu có chút đột ngột, nó chần chờ một chút, kêu một tiếng:
"Bảo bảo."
Trước kia con bảo hầu nhỏ nó thích không còn ở đây nữa, nó không cần thiết ở lại nơi đó nữa.
"Thép trảm."
Thép bảo lập tức kêu một tiếng.
Ý nói vậy ngươi cùng loài người khế ước là vì muốn rời khỏi chỗ đó đi tìm con bảo hầu nhỏ kia.
"Bảo bảo. . ."
Bảo bảo hầu có chút bị dọa.
Giỏi, giỏi quá đi. . .
"Thép trảm."
Thép bảo thấy bảo bảo hầu không giấu diếm, kêu một tiếng, tốt bụng nhắc nhở.
Đã khế ước rồi, thì ngoan ngoãn ở bên cạnh Ngự Thú Sư, Ngự Thú Sư của ngươi là người tốt, đừng có nghĩ đến việc lén rời đi.
"Bảo bảo?"
Bảo bảo hầu lộ vẻ mặt mờ mịt.
Nó tại sao muốn lén rời đi?
"Thép trảm?"
Thép bảo bị phản ứng của đối phương làm cho có chút ngẩn người, chợt nó kêu một tiếng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận