Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 409: Đương nhiên có thể tiếp tục! (length: 8628)

Trên trận.
Tranh tài mà, bị thương khó tránh khỏi, nếu sợ bị thương thì còn chiến cái gì, cái này cũng không trách nàng được, muốn trách thì trách Kiều Tang biết rõ sẽ thua còn phái ra Băng Lộ Kỳ Á... Trương Tuyết Minh cảm thụ được chung quanh bạo động một thời cứng tại chỗ.
Không quan tâm nội tâm nhiều cậy mạnh, thân thể phản ứng tự nhiên đến cùng là bán nàng.
Trương Tuyết Minh dù sao cũng là đứa bé, mặc dù so với người cùng lứa thì trầm ổn hơn rất nhiều, có thể đến cùng tuổi còn nhỏ, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
Nàng một bên cảm thấy mình không sai, một bên lại cảm thấy mình ở địa bàn người khác ra tay với sủng thú của bọn họ lúc nguy cấp có phải là quá nặng tay không? Có phải nên nhường trước hai chiêu rồi mới đánh?
Hai loại suy nghĩ giằng co khiến cho Trương Tuyết Minh nhất thời không cảm nhận được niềm vui chiến thắng.
Một bên khác, Lộ Bảo toàn thân là thương tích, không nhúc nhích.
Một con mang theo chứng trọng tài sủng thú hệ máy móc trôi đến bên cạnh Lộ Bảo.
Mặc dù biết Lộ Bảo thua là chuyện sớm muộn, nhưng nhìn thấy Lộ Bảo nằm bất động ở kia, Kiều Tang vẫn là trong lòng chùng xuống.
Ta vừa mới có phải không nên chỉ nghĩ đến để Lộ Bảo trốn, có lẽ tiến công mới là Lộ Bảo muốn, nó muốn như vậy cùng đối thủ mạnh mẽ đối chiến, có thể một chiêu công kích đều hạ xuống trên người đối phương liền thua, có thể sẽ lưu lại bóng ma tâm lý gì không... Cho dù biết Lộ Bảo sẽ thua, ta vừa mới cũng nên để Lộ Bảo thống khoái sử xuất toàn lực đối chiến mới đúng, như vậy mới không để lại tiếc nuối... Kiều Tang cố gắng ổn định cảm xúc, hít sâu một hơi, hô lớn nói:
"Lộ Bảo! Còn có thể tiếp tục không!"
Lộ Bảo cảm giác mình mệt quá, muốn động một chút, nhưng không động được.
Nó thua rồi sao...
Lộ Bảo nhớ tới cảnh Nha Bảo lần thứ hai cứu mình.
Nó không hiểu, vì sao khi đó nó mỗi ngày không cho Nha Bảo sắc mặt tốt, Nha Bảo vẫn là cứu nó.
Vì sao nó liều mạng cố gắng huấn luyện, từ đầu đến cuối không đuổi kịp Nha Bảo, rõ ràng tên kia đêm hôm khuya khoắt đều ngủ.
Nó liền nghĩ tới Ngự Thú Sư nhà mình.
Nàng là một con người rất ôn nhu, ôn nhu đến mức dù thất tình cũng không muốn thấy Nha Bảo, nó cũng không nghĩ đến sẽ cùng nàng cưỡng ép giải trừ khế ước.
Đây là tranh tài, nếu bởi vì mình cố chấp muốn so mà khiến nàng thua, nàng sẽ khổ sở lắm.
Nó không muốn thua...
Lúc này.
"Lộ Bảo! Còn có thể tiếp tục không!"
Giọng của Ngự Thú Sư nhà mình phảng phất từ rất xa vọng đến, ý thức mơ hồ của Lộ Bảo dần dần trở lại.
Tiếp tục, nó đương nhiên có thể tiếp tục!
Sủng thú hệ máy móc mang theo chứng trọng tài kiểm tra một hồi trạng thái của Lộ Bảo, đặt móng vuốt lên còi, chậm rãi nhấc lên.
Nó không chú ý đến lúc này một cái móng vuốt của Lộ Bảo hơi động.
Ngay khi sủng thú hệ máy móc mang theo chứng trọng tài đưa còi lên miệng, chuẩn bị thổi, một đạo Lam Quang chói mắt bỗng nhiên phát sáng trên người Lộ Bảo.
Sủng thú hệ máy móc mang theo chứng trọng tài lập tức sửng sốt một chút.
"Lộ Lộ!"
Đợi Lam Quang tan đi, một con Băng Lộ Kỳ Á lông tóc không hề tổn hao, tinh thần mười phần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
" ! !" Sủng thú hệ máy móc mang theo chứng trọng tài lộ ra vẻ kinh ngạc, im lặng rời trận.
Lộ Bảo uy vũ! Nhịp tim của Kiều Tang hơi nhanh, vừa hưng phấn lại cảm động.
Muốn nói trạng thái của sủng thú như thế nào, Ngự Thú Sư khế ước rõ ràng nhất.
Kiều Tang không ngờ Lộ Bảo trong tình huống ý thức mơ hồ như vậy mà còn có thể thi triển chữa trị chi quang.
Muốn Lộ Bảo không để lại tiếc nuối là một chuyện, nhưng thật sự thấy Lộ Bảo kiên trì chịu đựng thì tâm tình lại là một chuyện khác.
Toàn trường im lặng, tất cả người xem còn đang tỏ vẻ phẫn nộ trong nháy mắt choáng váng, kinh ngạc nhìn chằm chằm thân ảnh màu lam nhạt trên trận.
Ngay sau đó, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang vọng cả khu vực đối chiến.
"A a a! Băng Lộ Kỳ Á! Băng Lộ Kỳ Á!"
"Thật muốn khóc chết ta! Băng Lộ Kỳ Á bị đánh thành như vậy mà vẫn không từ bỏ!"
"Ngọa Tào! Ngọa Tào! Ta mẹ nó làm sao quên mất Băng Lộ Kỳ Á là Thần nãi? !"
"Phỉ phỉ!"
"Chữa trị chi quang! Là chữa trị chi quang! Là kỳ tích chi quang trong truyền thuyết!"
"Ta vừa mới nghe thấy Kiều Tang hô một tiếng, nó liền tỉnh, trời ơi! Cảm động chết ta mất thôi!"
Kích động qua đi, không ít người lại lo lắng:
"Còn muốn tiếp tục đánh sao? Ta không muốn thấy lại cảnh vừa nãy, ngươi biết không, vừa rồi ta suýt chút nữa thì tim ngừng đập!"
"Ta cũng không muốn Băng Lộ Kỳ Á tiếp tục đánh, nhưng mà Kiều Tang vừa hô, Băng Lộ Kỳ Á giống như nghe thấy tiếng triệu hồi mà lên, loại ràng buộc này thật sự rất khó không cảm động ài!"
"Cảm động thì cảm động, cũng phải liệu sức mình mà đi, nếu còn tiếp tục đánh, chẳng phải là bị hành cho sấp mặt sao?"
"Khó khăn lắm mới hồi phục, lại tiếp tục bị đánh mưu đồ cái gì? Nếu là ta thì trực tiếp nhận thua."
"Nhưng mà các ngươi nhìn xem, Băng Lộ Kỳ Á trông có vẻ như đấu chí rất cao."
Trên trận.
"Lộ!"
Lộ Bảo không còn dáng vẻ cao lãnh, mà chăm chú nhìn Băng Hải sư, lộ ra vẻ nghiêm túc lại kích động.
"Băng Hải."
Băng Hải sư cảm nhận được sự thay đổi của đối thủ, hất đám lông trước miệng qua một bên, thái độ hơi nghiêm chỉnh hơn một chút.
Đây xác định không phải là thần kỹ sao? ! Thương nặng như vậy mà lập tức đã khỏi? !
Những tạp niệm lúc trước trong nháy mắt biến mất không thấy, Trương Tuyết Minh chợt nhận ra, nhất định phải dùng đại chiêu đánh Băng Lộ Kỳ Á bị thương ngay!
Nếu không thì với chữa trị chi quang của Băng Lộ Kỳ Á, Băng Hải sư lại cứ dây dưa với nó thế này, trận sau đấu với Liệu Tinh khuyển sợ rằng càng khó đánh.
"Băng thứ!"
Theo Trương Tuyết Minh vừa dứt lời, quanh thân Băng Hải sư ngưng tụ hàn khí lạnh buốt, mấy chục đạo băng thứ dày một centimet, dài chừng mười mấy centimet xuất hiện giữa không trung, nhanh chóng đánh về phía Lộ Bảo.
Lộ Bảo liên tục né tránh, luồn lách giữa những băng thứ.
Sau khi mấy chục đạo băng thứ tấn công xong, lại có mấy chục đạo băng thứ xuất hiện, liên tục không ngừng bổ sung.
Băng thứ đánh trượt từng cây cắm trên mặt đất, không biến mất.
Tốc độ né tránh của Lộ Bảo càng lúc càng nhanh, dưới sự tập trung tuyệt đối, nó dường như có thể thấy được quỹ đạo hạ xuống của từng cái băng thứ.
Nhưng đúng lúc nó muốn di chuyển sang trái phía trước để né tránh thì đột nhiên phát hiện tất cả băng thứ ở phía trước không xa.
Trong tầm nhìn toàn cảnh, băng thứ đã giăng kín một khu vực lớn của sân bãi.
Nhưng rất thần kỳ chính là, trong vòng bán kính khoảng 3 mét quanh Lộ Bảo, không có một cây băng thứ nào.
"Thái Sơn áp đỉnh!"
Trương Tuyết Minh lên tiếng nói.
"Băng Hải!"
Băng Hải sư kêu một tiếng, tứ chi đạp mạnh xuống đất, lực bộc phát kinh người khiến nó trong nháy mắt nhảy lên độ cao khoảng hai mươi thước.
Bề ngoài thì dùng băng thứ để tấn công, nhưng thực chất là để phong tỏa vị trí của Lộ Bảo, chừa lại chỗ ở giữa vừa vặn không chênh lệch nhiều so với hình thể Băng Hải sư, để khi Băng Hải sư thi triển Thái Sơn áp đỉnh Lộ Bảo không có chỗ nào trốn tránh... Thái Sơn áp đỉnh, một trong hai kỹ năng cao cấp của Băng Hải sư, có thể nhảy vọt lên cao, lợi dụng thân thể đè ép đối thủ, chiêu này đối với đối thủ có hình thể chênh lệch lớn gần như là trí mạng...
Nhưng mà không sao, bây giờ dòng nước phun ra của Lộ Bảo đã có thể biến chuyển phương hướng nhiều lần, chỉ cần Lộ Bảo phản ứng đủ nhanh, có lẽ có thể thoát được... Kiều Tang quan sát trên trận, trong lòng phân tích một lượt, vừa định mở miệng ra hiệu, thì lại thấy Lộ Bảo ngẩng đầu nhìn lên trên có vẻ rất hào hứng.
Kiều Tang sửng sốt một chút.
"Lộ!"
Cùng lúc đó, Lộ Bảo như cảm ứng được ý nghĩ của Ngự Thú Sư, quay đầu lại, vẻ mặt chân thành kêu lên.
Đúng vậy, tại sao trong đầu ta lại nảy ra ý nghĩ đầu tiên là để nó trốn tránh, Lộ Bảo rõ ràng muốn tấn công...
Có kỹ năng nào có thể gây ra sát thương cho Băng Hải sư?
Kỹ năng tấn công mạnh nhất của Lộ Bảo bây giờ có lẽ vẫn là dòng nước phun ra... Không đúng! Còn một chiêu có thể thử xem... Kiều Tang ngẩng đầu nhìn lên Băng Hải sư vì nhảy quá cao mà đã thành một điểm đen, liếc một cái ước tính khoảng cách, quyết định chắc chắn, mở miệng nói:
"Băng hoa phong ấn!"
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận