Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 295: Chăn nuôi cửa hàng (length: 7819)

Tại Kiều Tang lui sang một bên vị trí an toàn, cuộc huấn luyện đối chiến chính thức bắt đầu.
"Ầm!"
Một quả cầu lửa khổng lồ phun ra, ngay sau đó vỡ tan giữa không trung, ánh lửa dữ dội trong nháy mắt chiếu sáng khu đình viện vốn không mấy sáng sủa.
"Tìm!"
Tiểu Tầm bảo thuấn di sang một bên khác, duỗi cái chân ngắn chỉ hướng Nha Bảo ngoắc ngoắc, rồi lại xoay người ưỡn mông lắc lắc, ra vẻ khiêu khích.
Tiểu tử, ngươi tiếp đi a!
Kiều Tang: "..."
Khá lắm, kỹ năng khiêu khích của Tiểu Tầm bảo càng ngày càng thuần thục, không biết thường ngày đều luyện với ai nữa...
Lúc này, từ khe nứt dưới góc tường đình viện nhô ra mười mấy cái đầu kiến đen, vừa sợ hãi vừa hận nghiến răng nhìn chằm chằm Tiểu Tầm bảo.
Khiêu khích dễ kéo cừu hận, kích động đối phương tức giận, ngoài việc giúp đồng đội thu hút hỏa lực trong chiến đấu tập thể, còn làm mục tiêu dễ rơi vào trạng thái mất lý trí.
Nha Bảo vốn dĩ tính khí nóng nảy, tuy rằng sau khi khế ước với Kiều Tang thì đã tốt hơn nhiều, nhưng đó chỉ là khi không gặp chuyện làm nó tức giận thôi.
Lần này, Tiểu Tầm bảo trực tiếp làm nó xù lông.
"Nha!"
Nha Bảo nhe răng nanh ra.
Xem ra nếu không dạy dỗ một chút, tiểu đệ sợ là sẽ quên mất ai là đại ca!
Chỉ thấy Nha Bảo phân thân ra, mấy chục con Viêm Linh Khuyển giống nhau như đúc đồng loạt há miệng hướng Tiểu Tầm bảo giữa không trung, từng đạo cầu lửa chói mắt, mang theo khí tức hủy diệt gào thét lao ra.
Đình viện sáng rực lên.
"Phanh phanh phanh!!!"
Cầu lửa không ngừng rơi xuống, để lại trên mặt đất những cái hố đáng sợ.
"Tìm!"
Tiểu Tầm bảo bị trận thế này dọa đến phải không ngừng sử dụng thuấn di.
Nó vừa thoát khỏi một cầu lửa còn lớn hơn cả người nó, thì chỗ nó thuấn di đến ngay trước mặt lại có một đường cầu lửa nhanh chóng lao tới.
Tiểu Tầm bảo giật mình, lại lần nữa biến mất khỏi chỗ cũ.
"Tìm kiếm!"
Lần nữa xuất hiện, Tiểu Tầm bảo có vẻ mặt như sắp khóc.
Không phải huấn luyện đối chiến sao! Tại sao đại ca Nha Bảo đánh ác như vậy!
"Leng keng~"
Giữa tiếng đổ vỡ liên hồi, Kiều Tang không hề chú ý đến tiếng chuông cửa đã reo gần một phút đồng hồ.
"Đứa nhỏ này bị làm sao vậy, gọi điện cũng không nghe." Diệp Tương Đình để điện thoại xuống cau mày nói.
"Cưu so..."
Chim bồ câu béo lặng lẽ tiếp tục bấm chuông cửa bằng cánh.
"Đừng ấn nữa." Diệp Tương Đình ngẩng đầu nói: "Ta nhớ phòng này phía sau có một cái đình viện, ngươi bay vào từ bên kia xem nó có ở đó không."
"Cưu so."
Chim bồ câu béo gật nhẹ đầu, vỗ cánh bay về phía sau.
Chưa đến đình viện nó đã nghe thấy tiếng động inh tai.
"Cưu so..."
Chim bồ câu béo sợ hãi bay cao hơn một chút, cẩn thận từng chút một tiến đến.
Khi đến phía trên đình viện, nó cúi đầu nhìn, thấy bóng dáng Tiểu Tầm bảo đột nhiên xuất hiện ở vị trí cách nó không đến một mét.
"Cưu so~"
Chim bồ câu béo vỗ cánh, nhiệt tình chào hỏi một tiếng.
Một giây sau, Tiểu Tầm bảo biến mất, một đạo Hỏa Diễm nóng rực sượt qua mặt nó.
"Cưu so!"
Năm phút sau.
Trong phòng khách.
"Mẹ, vừa rồi ta đang giúp Nha Bảo và Tiểu Tầm bảo huấn luyện, động tĩnh hơi lớn nên không nghe thấy." Kiều Tang giải thích.
Diệp Tương Đình dời ánh mắt từ người Tiểu Tầm bảo sang người Kiều Tang, hỏi: "Việc Tiểu Tầm bảo tiến hóa sao con không nói cho mẹ?"
Kiều Tang: "..."
Đương nhiên là ép Căn cũng không nghĩ tới việc này, nhưng những lời này có thể nói sao?
Không thể!
"Tiến hóa cũng là chuyện mới xảy ra gần đây." Kiều Tang làm bộ trả lời như không có chuyện gì: "Dạo này con bận quá, mới đây bị phó hiệu trưởng điều vào đội tuyển lớp 12, mỗi ngày huấn luyện về đều 7, 8 giờ tối, còn phải chạy việc, căn bản không có lúc nào gọi điện thoại."
Diệp Tương Đình lạnh lùng nói: "Thời gian kết nối điện thoại không đến 5 giây, nói xong chuyện chỉ cần chưa đến 1 phút, bây giờ con ngay cả một phút cũng không có sao."
Sao lại vẫn đang xoắn xuýt cái này! Không phải mẹ nên kinh ngạc vì sao ta vào được đội tuyển lớp 12 sao! Kiều Tang thầm kêu hỏng bét, thế mà lại không thành công dời đi sự chú ý của mẹ.
Diệp Tương Đình tiếp tục hỏi: "Sao việc con vào đội tuyển lớp 12 con cũng không nói cho mẹ một tiếng?"
Kiều Tang: "..."
Đúng lúc này, một bên Lộ Bảo đã chữa trị xong, chim bồ câu béo từ từ mở mắt.
"Cưu so..."
Chim bồ câu béo nhìn hoàn cảnh xung quanh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó như nhớ ra gì đó, vẻ mặt ủy khuất chạy về phía Diệp Tương Đình.
"Cưu so!"
Kiều Tang thở phào nhẹ nhõm, sự chú ý của mẹ cuối cùng cũng sắp bị chuyển dời.
Diệp Tương Đình nhận lấy chim bồ câu béo, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nhìn về phía Lộ Bảo hiếu kỳ hỏi: "Sủng thú này tên gì vậy? Bạn con à? Kỹ năng trị liệu lợi hại quá."
Kiều Tang gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Nó tên Băng Lộ Kỳ Á, nhà mình đấy ạ."
Diệp Tương Đình sửng sốt: "Nhà mình?"
Kiều Tang nói: "Đây là sủng thú thứ ba con khế ước."
"Lộ."
Lộ Bảo lạnh lùng kêu lên một tiếng, xem như chào hỏi.
Diệp Tương Đình im lặng hồi lâu.
Ngay khi Kiều Tang cho rằng mẹ mình sẽ tiếp tục trầm mặc thì Diệp Tương Đình lại bình thản hỏi: "Não vực của con đột phá khi nào sao ta không biết?"
"Còn nữa, sao việc khế ước sủng thú mới con cũng không nói một tiếng?"
Kiều Tang: "..."
"Nha..."
Nha Bảo bên cạnh lộ ra biểu hiện "lực bất tòng tâm".
Không còn cách nào, ai bảo ngươi nhiều việc thật mà còn giỏi nữa chứ.
Kiều Tang không vội trả lời mà quay sang Lộ Bảo nghiêm mặt nói: "Nhanh, sóng âm trị liệu, nhanh!"
Lộ Bảo thấy Ngự Thú Sư của mình mặt mày nghiêm túc, không hề chậm trễ, trực tiếp cất giọng.
"Lộ~ Lộ Lộ Lộ Lộ~ Lộ Lộ~ lộ~ Lộ Lộ~"
Sau khi tiếng hát kết thúc, Kiều Tang mới trả lời câu hỏi vừa rồi của mẹ: "Chuyện hồi trước đó thôi ạ, dạo này con bận quá, mới đây bị phó hiệu trưởng điều vào đội tuyển lớp 12, mỗi ngày huấn luyện về đều 7, 8 giờ tối, còn phải chạy việc, căn bản không có lúc nào gọi điện thoại nói với mẹ."
Diệp Tương Đình lo lắng nói: "Tuy nói là phó hiệu trưởng coi trọng con, nhưng con mới có một chút năng lực mà đã vội vào đội tuyển lớp 12 có phải là sẽ mệt quá không."
Sóng âm trị liệu! Trâu bò! Kiều Tang trong lòng mừng như điên, ngoài mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì nói: "Không sao, chỉ là hơi vất vả thôi, thời gian của con cũng ít hơn chút, con chịu được mà."
"Đều là học sinh cấp ba rồi, không khổ một chút làm sao thi được đại học tốt."
Diệp Tương Đình lập tức chỉ cảm thấy vừa đau lòng vừa vui mừng, nàng nhìn Kiều Tang bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương nói: "Hôm nay mẹ đến là có chuyện muốn nói với con."
"Chuyện gì vậy?" Kiều Tang hỏi: "Sao mẹ không gọi điện thoại nói?"
Diệp Tương Đình dịu dàng nói: "Chẳng phải tại con bận quá sao, ngay cả một phút gọi điện thoại cũng không có mà."
Kiều Tang: "..."
Đây đúng là không phải đang đá xoáy mình sao...
Trong nhất thời, Kiều Tang nghi ngờ nghiêm trọng về tác dụng của sóng âm trị liệu đã hết.
Diệp Tương Đình nói tiếp: "Con lần trước nói về cửa hàng chăn nuôi, mẹ đã mở rồi."
PS: Ta đã trở lại! Tiếp tục cập nhật, thiếu bao nhiêu chương mọi người có thể tự tính, tranh thủ hai tháng bù lại hết!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận