Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 43: Nàng đem cái này gốc rạ đã quên (length: 8474)

"Sau đó nghĩ thế nào đến việc khế ước Miên Tiết trùng?" Kiều Tang hỏi.
"Ta định cho nó tiến hóa thành Ba Tuyết điệp, siêu đẹp." Phương Tư Tư vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra định tìm ảnh Ba Tuyết điệp cho Kiều Tang xem.
"Ta biết, nhưng mà muốn tiến hóa thành Ba Tuyết điệp ngươi phải mang nó đi một chuyến khu vực Bắc Luân." Kiều Tang nói.
Khu vực Bắc Luân cách khu Dự Hoa bên này của các nàng không phải dạng vừa xa.
Miên Tiết trùng trước mắt đã biết có năm loại hình thái tiến hóa, trong đó Ba Tuyết điệp cần đến môi trường tương ứng mới có thể tiến hóa.
Khu vực Bắc Luân chính là môi trường cần thiết đó.
"Không cần, ta đã đặc biệt hỏi bồi dưỡng sư rồi, chỉ cần ở môi trường âm 40℃ một canh giờ là được, đến lúc đó ta thuê một con sủng thú Băng Hệ tạo môi trường một chút là xong." Phương Tư Tư giải thích.
Thấy Phương Tư Tư đã cân nhắc chu toàn, Kiều Tang gật gù hỏi câu hỏi gặp mặt nào cũng hỏi sau thi cấp ba: "Kỳ thi này của ngươi thế nào?"
Phương Tư Tư nhún vai, bất đắc dĩ nói: "304 điểm, chỉ có thể vào trường dạy nghề."
Kiều Tang còn chưa nghĩ ra cách an ủi thì nghe Phương Tư Tư hỏi ngược lại: "Còn ngươi thì sao?"
"359 điểm." Kiều Tang đáp.
"Thật hay giả?" Mắt Phương Tư Tư trợn tròn.
"Đến lúc đó có phiếu điểm đưa cho ngươi xem." Kiều Tang cười nói.
Phương Tư Tư còn chưa kịp nói gì thì trong lớp đột nhiên một trận xôn xao.
Hóa ra là Tần Thủ mang theo Lạp Âu Tư của hắn đến.
Khi Kiều Tang mang theo chó Hỏa Nha vào thì mọi người vẫn chọn đứng nhìn từ xa, dù sao sủng thú Hỏa Hệ ai cũng biết tính tình không ra gì, lại gần quá không tốt.
Nhưng tính nết của Lạp Âu Tư thì mọi người không quen, chỉ biết nó là một con sủng thú quý hiếm nước ngoài thì đã đủ để bọn họ nhốn nháo rồi.
Kiều Tang nhìn sang, chỉ thấy Tần Thủ bị một đám người trong lớp vây kín mít, đừng nói Lạp Âu Tư, mà ngay cả Tần Thủ cũng bị che kín bưng.
Quách Lâm Tắc lần trước còn nói giọng chua không thèm để ý cũng chạy tới, "Thủ ca! Thủ ca! Cho em xem một chút!"
Sự nhốn nháo này kéo dài mười mấy phút, đợi chủ nhiệm lớp đến thì mọi người mới im lặng về chỗ.
Lúc này Kiều Tang mới nhìn rõ dáng vẻ Lạp Âu Tư.
Chiều cao khoảng 80 centimet, trên đầu mọc ra hai cái sừng bò, đôi mắt màu đỏ nhạt bên cạnh có dấu hiệu giống như vây cá, nhìn như là bóng mắt, đang run rẩy co rúc trong lòng Tần Thủ, trông có vẻ như vừa bị mọi người làm hoảng sợ.
Chủ nhiệm lớp đang phát phiếu điểm.
"Tạ Giai Di đâu?" Kiều Tang hỏi.
Tạ Giai Di ngồi trước bàn Phương Tư Tư, lần trước còn định rủ mọi người cùng thi vào trường Hạo Mộc Ngự Thú trung học.
Phương Tư Tư nhìn chỗ trống trước mặt, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Lần trước ngày thức tỉnh não vực, ngươi không đến không biết, Tạ Giai Di thức tỉnh não vực thất bại."
Kiều Tang ngẩn người không nói gì.
Hằng năm kỳ thi cấp ba có 73% thí sinh thức tỉnh não vực thành công, có 27% thí sinh không thể thức tỉnh, tỉ lệ này tính ra mỗi lớp ở trường các nàng có mấy người không thức tỉnh thành công cũng không kỳ lạ.
Cha mẹ của Tạ Giai Di đều là Ngự Thú Sư, theo lý thuyết tỷ lệ thức tỉnh cũng không nhỏ, lần này không thức tỉnh thành công chắc là một cú sốc lớn với nàng.
Nhưng hiện thực có khi là thế, vô thường khó đoán, như Đới Thục Thục là con của người bình thường mà có thể tự thức tỉnh thành công, còn Tạ Giai Di là con của Ngự Thú Sư thì não vực lại thức tỉnh thất bại.
Rất nhanh chủ nhiệm lớp gọi đến Kiều Tang.
Khi nàng lên nhận phiếu điểm, vừa dùng lực đã không kéo được phiếu điểm.
Kiều Tang ngẩng lên, khó hiểu nhìn về phía chủ nhiệm lớp.
Chỉ thấy chủ nhiệm lớp cười như hoa cúc, tóc giả theo tiếng cười mà rung lắc, sau đó chỉnh thân mình quay mặt về phía các bạn học, lớn tiếng tuyên bố: "Báo cho mọi người một tin, bạn Kiều Tang lớp ta chăm chỉ khổ luyện! Không phụ kỳ vọng của mọi người! Đã thi đậu trường Thánh Thủy!"
Lời vừa thốt ra, cả lớp kinh ngạc.
Chăm chỉ khổ luyện?
Chính là Kiều Tang thường ngày đi học thì ngủ, kiểm tra thì trượt, gần đây còn xin nghỉ không đến trường?
Bọn họ chưa từng kỳ vọng gì ở Kiều Tang cả.
Còn nữa, trường Thánh Thủy?
Ai?
Cái trường thường xuyên đứng thứ ba từ dưới lên đó?!
Kiều Tang: "? ? ?"
… Thanh Thành gia viên.
Kiều Tang về đến nhà, cả người mệt mỏi.
Mẫu thân đang ngân nga bài hát trong phòng riêng.
Kiều Tang đẩy cửa phòng của mẫu thân ra, chỉ thấy trên giường, bày đầy đủ các loại quần áo, túi xách và giày dép.
"Con về rồi à, vừa hay, mau giúp mẹ xem bộ nào đẹp." Mẫu thân vừa cười vừa nói.
"Mẹ, có chuyện gì sao?" Kiều Tang nhìn tình cảnh trong phòng mà nhất thời quên cả mình định làm gì.
"Đi đi đi, đừng có nói vớ vẩn, con không phải thi đậu trường Thánh Thủy sao, mẹ mời vài người hôm sau đến khách sạn Càng Cảnh ăn uống, con nói xem đến lúc đó mẹ mặc bộ nào đẹp." Mẫu thân giải thích.
Kiều Tang: "..."
"Mẹ, không đến mức vậy đâu."
"Sao lại không đến mức, khó khăn lắm mới có ngày nở mày nở mặt, đương nhiên phải bày tiệc chúc mừng rồi, đúng rồi, mẹ còn định làm băng rôn, con nói viết gì lên đó thì hay?" Mẫu thân vừa soi gương thử đồ vừa nói.
Kiều Tang bất đắc dĩ, thấy vậy trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn xác nhận lại: "Chuyện con thi đậu trường Thánh Thủy là mẹ nói với giáo viên chủ nhiệm của con?"
"Đương nhiên, nhân tiện phải gọi điện cảm ơn giáo viên chủ nhiệm của con giai đoạn cuối đã nâng thành tích của con lên, mẹ còn gọi ông ấy hôm sau đến uống rượu nữa." Mẫu thân thừa nhận.
Kiều Tang còn nói được gì nữa, đương nhiên mẹ vui là được rồi.
Bất quá tốc độ này thật là nhanh, có cảm giác như điện thoại của tất cả người quen đều đã gọi qua hết rồi...
Thời gian tiếp theo Kiều Tang ở lại giúp mẹ chọn đồ, phù hợp cả nửa ngày cuối cùng vẫn là chọn bộ váy liền thân có màu sắc gần với màu lông của chó Hỏa Nha dưới sự phối âm của một trảo chó Hỏa Nha.
Buổi chiều, mẫu thân đi làm đẹp, Kiều Tang cầm phiếu điểm đi tàu điện ngầm đến trường Thánh Thủy xác nhận làm thủ tục nhập học.
Chuyện vào học trường Thánh Thủy xem như chính thức quyết định.
...
...
Ngày 26 tháng 6.
Khách sạn Càng Cảnh.
"Kiều Tang, lại đây, đây là dì Bình Bình của con, hồi bé còn bế con đấy." Mẫu thân mặc váy đỏ, búi tóc tỉ mỉ, gọi Kiều Tang lại.
"Dì Bình Bình, chào dì ạ." Kiều Tang lễ phép chào.
Cách ăn mặc của Kiều Tang cũng bình thường như mọi ngày, chỉ là chó Hỏa Nha trong lòng cô lại được trang điểm thêm.
Bộ lông đỏ của nó được chải chuốt cẩn thận, thắt nơ đen lịch sự ở cổ, phối hợp với chiếc kính râm tam giác màu đen cùng màu đang đeo trên mặt, một vẻ ngoài đẹp trai đầy phong cách.
"Kiều Tang lớn quá rồi." Dì Bình Bình nói chuyện với Kiều Tang, ánh mắt lại không nhịn được nhìn chằm chằm chó Hỏa Nha.
Còn chưa kịp nói chuyện mấy câu thì mẹ Kiều Tang đã kéo Kiều Tang đến một bàn khác, bàn này lại có người quen của Kiều Tang.
"Chào thầy ạ." Kiều Tang cười chào hỏi.
"Kiều Tang à, thầy Trương vừa nhìn con đã thấy con là người có tố chất, thầy dạy bao nhiêu khóa học sinh, chỉ có một mình con tự chủ thức tỉnh, quả nhiên không khiến thầy thất vọng, thi đỗ trường trung học tốt nhất của cảng mình." Chủ nhiệm lớp đứng dậy cười híp mắt nói.
Kiều Tang còn chưa kịp lên tiếng thì mẹ Kiều Tang đã nói: "Đâu có, đều là thầy chủ nhiệm dạy tốt, hồi trước nó còn thi điểm không, nếu không có thầy không từ bỏ nó, nghiêm túc dạy dỗ thì làm sao thi tốt như vậy được."
"Đâu có đâu có, đều là bản thân nó chăm chỉ học tập thì mới lên được."
"Thầy chủ nhiệm đừng khiêm tốn, nếu không ép nó thì làm sao lên nổi."
"Nhanh đừng nói thế, đằng sau nó xin nghỉ mất gần hai tuần rồi, làm sao mà tôi ép nó học được."
Không khí đột nhiên im lặng trở lại.
Mấy giây sau, mẹ Kiều Tang nhìn Kiều Tang mở miệng hỏi: "Xin nghỉ… Hai tuần?"
Kiều Tang: "…!"
Ngọa Tào, cô đã quên vụ này rồi!
(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận