Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 14: Ta muốn xin phép nghỉ (length: 8000)

Kiều Tang nhìn Đới Thục Thục hai giây, cười nói: "Ừ là a, ngươi còn có chuyện khác sao?"
Đới Thục Thục hai con ngươi hơi cụp xuống, lắc đầu nói: "Không có."
Kiều Tang quay người trở về phòng học.
Vừa ngồi xuống, Phương Tư Tư liền xúm lại, "Đới Thục Thục cùng ngươi nói cái gì? Sắc mặt tệ như vậy."
"Sắc mặt rất tệ sao?" Kiều Tang hỏi.
"Đúng vậy a, tấm lấy khuôn mặt, làm ta sợ muốn chết." Phương Tư Tư trêu ghẹo nói.
Nếu là có tấm gương, Kiều Tang nghĩ soi soi nhìn.
Phương Tư Tư gấp gáp hỏi tiếp: "Đới Thục Thục rốt cuộc tìm ngươi có chuyện gì?"
"Không có gì." Kiều Tang một lần nữa cầm sách lên xem.
Phương Tư Tư định hỏi lại, có thể thấy Kiều Tang một bộ không muốn nhiều lời dáng vẻ vẫn là ngậm miệng lại.
Đợi đến buổi sáng chương trình học kết thúc, Kiều Tang thu dọn xong đồ đạc đi vào văn phòng của khối Sơ Tam.
"Lão sư, ta muốn xin phép nghỉ." Kiều Tang nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm lớp đầu tóc nồng đậm.
Chủ nhiệm lớp bỗng nhiên đứng lên.
Trong văn phòng còn có một vị nữ lão sư, ánh mắt của nàng lập tức khóa chặt lại.
Chủ nhiệm lớp nén giận một chút, "Ngươi biết ngươi đang nói gì sao? Thi cấp ba liền còn mấy ngày cuối cùng ngươi còn xin nghỉ, chuyện lần trước trốn học ta còn chưa tìm ngươi viết bản kiểm điểm."
Kiều Tang chân thành nói: "Lão sư, ngươi nếu không cho ta xin phép nghỉ ta chỉ có thể trốn học, giấy kiểm điểm ta sẽ nộp."
Chủ nhiệm lớp huyệt Thái Dương gân xanh nổi lên, nói: "Chuyện xin nghỉ người nhà ngươi có biết không?"
Kiều Tang không có trả lời.
Chủ nhiệm lớp hít sâu một hơi, ngồi xuống, nói bằng giọng thấu tình đạt lý: "Ngươi nếu không muốn mẹ ngươi lại đến gây rối ở trường học, thì ngoan ngoãn về đi học, chuyện lần trước là lão sư oan ức ngươi, nhưng ngươi cho dù là đã tự chủ thức tỉnh, cũng không thể bỏ bê việc học, thi cấp ba không còn mấy ngày."
Kiều Tang cười nói: "Lần trước thứ sáu mẹ ta đến trường học lão sư ngươi cũng ở đó a."
Chủ nhiệm lớp ngẩn người, trả lời nói: "Là ta bảo mẹ ngươi đến trường học giải thích chuyện trốn học."
Kiều Tang nghiêng đầu, hỏi: "Vì sao đuổi mẹ ta ra ngoài?"
Chủ nhiệm lớp giật mình, sắc mặt phức tạp, tưởng rằng mẹ Kiều Tang đã kể với nàng, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Hắn cùng giáo viên chủ nhiệm lớp 9 là cùng một văn phòng.
Ngày đó Đới Thục Thục lớp 9 cùng mẹ nàng tới trường, vừa vặn cùng thời điểm mẹ của Kiều Tang đến.
Đới Thục Thục vừa được cử vào trường Thánh Thủy trung học, giáo viên chủ nhiệm cũng đến chúc mừng.
Sự chú ý của người trong văn phòng đều đặt ở lớp 9 bên kia.
Lúc này mẹ Kiều Tang giải thích là do con gái mình tự chủ thức tỉnh đi khế ước sủng thú, nhất thời cao hứng quá quên xin phép nghỉ.
Đứa bé nói dối, người lớn chắc không ai không hiểu chuyện, hắn tự nhiên tin tưởng.
Chuyện này vốn dĩ vui vẻ, không ngờ lại bị mọi người trong phòng chú ý tới, một hỏi một đáp, lai lịch của Kiều Tang liền bị lật ra hết.
Mẹ Đới Thục Thục móc mỉa vài câu, mẹ Kiều Tang liền làm ầm ĩ với bà ta.
Đới Thục Thục ở một bên khóc.
Nàng là cục cưng của trường sao có thể để nàng chịu ấm ức, giáo viên chủ nhiệm liền lên tiếng bảo mẹ Kiều Tang đi ra ngoài.
Chủ nhiệm lớp tự nhận mình là một lão sư hợp cách.
Hắn sẽ không can thiệp vào chuyện giữa các cá nhân, cẩn trọng làm việc, nhịn hai mươi mấy năm mới làm được đến giáo viên chủ nhiệm.
Một việc này thôi, nhiệt tình lúc trước liền hết sạch, mình nhìn học sinh bị người ta đối xử bất công cũng không dám đứng ra nói một câu.
Nhưng hắn lại cảm thấy mình không có gì sai, chỉ là làm người đứng xem mà thôi, chuyện ở trong đó không cần thiết phải giải thích với đứa bé.
Chủ nhiệm lớp dừng một chút, nói ra: "Không phải đuổi, là mời, chỉ là bảo mẹ ngươi yên tĩnh chút thôi."
Kiều Tang cười cười, "Ta đã biết, có thể cái mời này lại khiến mẹ ta bệnh rồi, lão sư ngươi cũng biết tình huống nhà ta, chỉ có ta có thể chăm sóc mẹ."
Chủ nhiệm lớp nghe xong, khí thế cũng xìu xuống, "Ngươi muốn xin nghỉ bao lâu?"
Kiều Tang đáp: "Chờ mẹ ta khỏi bệnh thì đi."
Chủ nhiệm lớp chần chờ một chút, mở miệng nói: "Ngươi sớm chút trở về, thi cấp ba không còn mấy ngày nữa."
Kiều Tang gật gật đầu quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Kiều Tang, chủ nhiệm lớp vẫn không yên tâm lại dặn dò một câu, "Ở nhà cũng phải ôn bài thật tốt, thi cấp ba không còn nhiều thời gian, chờ mẹ ngươi khỏi bệnh rồi thì mau chóng trở về."
Kiều Tang quay đầu nhìn chủ nhiệm lớp một chút, cười nói: "Lão sư, tóc giả của ngươi lệch rồi."
Chủ nhiệm lớp: ". . ."
Nữ lão sư: ". . ."
. . .
. . .
Câu lạc bộ đối chiến Ngự Thú Tường Cảng.
"Câu lạc bộ các người tìm người huấn luyện sơ cấp một ngày mà hết tiền à?"
"Xin chào, chúng tôi huấn luyện là tính theo giờ, huấn luyện sơ cấp một giờ 1000 tệ liên minh, nếu như bao cả ngày chúng tôi có thể giảm 98% cho ngài." Nhân viên lễ tân tỷ vừa cười vừa nói.
Câu lạc bộ đối chiến Ngự Thú có thể cung cấp các nhân viên huấn luyện khác nhau tùy theo yêu cầu của khách, là một ngành khá được ưa chuộng trong xã hội hiện nay, đã bao trùm khắp các quảng trường lớn nhỏ.
Tại một số câu lạc bộ đối chiến Ngự Thú được niêm yết trên thị trường, nếu như có tiền thì cho dù là tìm S cấp Ngự Thú Sư đến huấn luyện cho bạn cũng có thể, bất quá loại câu lạc bộ đối chiến Ngự Thú này cũng không nhiều.
Câu lạc bộ đối chiến Ngự Thú Tường Chấn đã là câu lạc bộ thứ năm Kiều Tang tìm tới.
Lý do tìm nhiều câu lạc bộ đối chiến Ngự Thú như vậy chỉ có một.
Không đủ tiền. . .
Kiều Tang sờ số tiền ít ỏi còn lại trong túi, ôm chó Hỏa Nha im lặng đi ra ngoài.
Kiều Tang có chút mờ mịt, nhất thời không biết đi đâu.
Bản thân cô đối với trường Thánh Thủy trung học mang tâm thái được ăn cả ngã về không, trúng đặc chiêu được thì tốt, mà không trúng thì cô vẫn còn cái trường Ngự Thú trung học hạng sáu để nhập học, cũng không có gì to tát.
Nhưng là bây giờ, cô muốn vào cái trường này.
Sau 10 ngày chính là kỳ thi thử đặc chiêu của trường Thánh Thủy trung học, với trình độ của cô bây giờ thì việc có qua được điểm thấp nhất của thi cấp ba hay không còn chưa chắc.
Đã như vậy, cô chỉ có thể giành lấy vị trí đầu trong kỳ thi đặc chiêu để nhận được ưu đãi mức điểm thấp nhất trong thi cấp ba.
Để có được quyết định này, việc bồi dưỡng chó Hỏa Nha cần phải sớm hơn.
Chó Hỏa Nha dù là sủng thú Hỏa Hệ, công kích mạnh, nhưng chung quy vẫn là non nớt, chưa có kinh nghiệm đối chiến, lần trước có thể thắng thoải mái như vậy cũng nhờ 2 đấu 1 và đối phương phản ứng chậm mà thôi.
Nếu thật sự cứ vậy đi thi đặc chiêu thì, ngôi vị quán quân chắc là khỏi phải nghĩ.
Chỉ có 10 ngày, cứ ở trường học sẽ quá lãng phí thời gian, cô có thể vừa tự học vừa huấn luyện cho chó Hỏa Nha.
Cô có bàn tay vàng, thông qua đối chiến hoàn toàn có thể nâng cao sức chiến đấu của chó Hỏa Nha trong một thời gian ngắn.
Kiều Tang suy nghĩ rất kỹ càng, có thể vừa ra liền đã vấp phải khó khăn.
Hiện tại các cuộc thi đấu sủng thú lớn nhỏ rất nhiều, nhưng yêu cầu cũng rất nhiều, một số cuộc thi sẽ yêu cầu đẳng cấp Ngự Thú Sư.
Các giải đấu Ngự Thú cũng cần phải kiếm lượng người xem và tiền vé, những Ngự Thú Sư mới vào nghề thì cơ bản chỉ có một con sủng thú sơ cấp, đánh đi đánh lại chỉ có mấy chiêu vậy thì xem cái gì chán bỏ mẹ.
Người xem không thích xem thì tự nhiên chẳng có ai chịu thua lỗ tiền ra để tổ chức.
Kiều Tang kiểm tra một lượt, giải đấu gần nhất tại thành phố Tường Cảng mà Ngự Thú Sư cấp F có thể tham gia là vào ngày 30 tháng 6.
Thời gian bên tổ chức tính toán rất chuẩn, đến lúc đó học sinh lớp 9 đã thi cấp ba xong xuôi, ai cần khế ước sủng thú thì cũng khế ước hết rồi.
Những người vừa mới trở thành Ngự Thú Sư mới chắc chắn không ít người báo danh.
Còn có cha mẹ bọn họ, thầy cô trong trường, các dạng thân bằng quyến thuộc làm cơ sở quần chúng, thì lượng người xem này chắc chắn không hề thấp.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận