Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 55: Cái thứ ba (length: 7922)

Ý niệm này vừa xuất hiện liền càng không thể khống chế.
Kiều Tang trực tiếp cầm điện thoại tìm kiếm danh sách thi đấu tiếp theo của Tinh tế cúp.
Bạc Tác ngươi đối đầu với Trần Mạc.
Mỗi trận đấu ở Tinh tế cúp đều theo hình thức 6V6.
Những Ngự Thú Sư tham gia Tinh tế cúp 99% đều có bảy sủng thú cấp S, vì vậy, đội hình trước mỗi trận đấu đều là bí mật.
Trong bảy sủng thú nhất định có một con không được ra sân.
Điều này làm tăng thêm độ khó cho khán giả muốn phân tích đội hình và thuộc tính để cá cược.
Kiều Tang lại không gặp loại phiền não này.
Nàng trực tiếp dùng điện thoại tìm ảnh áp phích sủng thú của Bạc Tác ngươi và Trần Mạc rồi đưa trước mặt chó Hỏa Nha.
"Ngươi thấy ai lợi hại hơn, ai có thể thắng?"
Chó Hỏa Nha nghiêm túc so sánh.
Buổi sáng, nó thấy chim bồ câu mập có thể thắng thì lại thua, vừa nãy nó chỉ con chim lớn cũng thua, hiếm khi Ngự Thú Sư nhà mình lại tin tưởng hỏi nó, lần này nó nhất định không phụ sự tin tưởng của Ngự Thú Sư nhà mình, phải chứng minh cho nàng xem!
"Nha!"
Chó Hỏa Nha nghiên cứu một hồi rồi chỉ Bạc Tác ngươi, kẻ có thể trạng cường tráng hơn và kêu lên.
Kiều Tang gật đầu, sau đó leo lên trang web cá cược Tinh tế, đặt cược 1000 liên minh tệ cho Trần Mạc.
. . .
Ngày 2 tháng 7.
Màn hình chính của sân thi đấu chiếu danh sách ảnh chụp vòng 64 chọn 32 của Bách Tân thi đấu.
Khu C số 9 xếp ngay vị trí trung tâm.
"Khó có dịp nhìn ngươi cho Sái Kim Đằng ra ngoài." Kiều Tang ngoài ý muốn nói.
Nàng đã gặp Bạch Vân Miểu vài lần.
Lần nào cũng thấy một mình hắn, hôm qua thi đấu xong cũng lập tức thu Sái Kim Đằng lại.
"Hôm qua ta không phải bị phỏng vấn sao, về nhà xem video bị Tiểu Kim nhà ta thấy, nó nói ta không mang nó đi, hôm nay đòi ra để nhận phỏng vấn." Bạch Vân Miểu bất đắc dĩ nói.
Kiều Tang liếc nhìn Sái Kim Đằng.
Chỉ thấy nó cột một chiếc nơ con bướm màu hồng trên đầu dây leo trụi lủi trước kia, quả là chuẩn bị để lên phỏng vấn...
"Đừng nói ta, chó Hỏa Nha nhà ngươi sao vậy, mặt không cảm xúc, không phải là ngươi chọc nó giận chứ?" Bạch Vân Miểu tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi.
Uy danh của sủng thú Hỏa Hệ đối với những Ngự Thú Sư mới vào nghề vẫn rất vang dội.
Dù cho chó Hỏa Nha trước đây đều rất ngoan ngoãn, nhưng chỉ cần nó hơi lộ ra vẻ không vui, Bạch Vân Miểu vẫn sợ hãi.
"Không có, chẳng phải hôm qua ngươi nói nó biểu hiện buồn cười à." Kiều Tang giải thích: "Nó về nhà xem lại video thi đấu của mình thì cảm thấy quản lý biểu cảm rất quan trọng, sau đó tới đây liền mặt đơ ra, chờ trận đấu kết thúc về sẽ tốt thôi."
"Nha."
Chó Hỏa Nha lạnh lùng gật đầu.
"Rất đẹp trai!" Bạch Vân Miểu cảm thán.
Chó Hỏa Nha cố nén không để khóe miệng nhếch lên, ngẩng cao đầu lên 45 độ.
Kiều Tang: "..."
"Hôm qua trận đấu của Nhai Thần ngươi xem chưa?" Bạch Vân Miểu hỏi ngược, không trả lời trực tiếp.
"Chỉ xem trận cuối." Kiều Tang nói.
"Nhai Thần chẳng phải thua sao, hai kỳ Tinh tế cúp trước đều vào top 10, mà lần này lại rớt khỏi top 10, đoán chừng đa số người một lúc không tiếp thu nổi, nên mất hết cả hứng." Bạch Vân Miểu nói.
Kiều Tang hiểu rõ.
Lâm Nhai là tuyển thủ duy nhất của Long Quốc ở Lam Tinh, mọi người đều đặt hi vọng lên người hắn, chuyện thua này chắc chắn làm nhiều người thất vọng hơn cả khi đội bóng đá nam kiếp trước không vào được World Cup.
Chưa kể gì khác, chỉ xét về mặt tình cảm khi đó, mọi người trong nước không kỳ vọng gì nhiều vào đội bóng đá nam nhưng khi thua vẫn đau lòng nhức óc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Còn bây giờ, Long Quốc lại đặt kỳ vọng vào Lâm Nhai.
...
"Tuyển thủ Quách Nghị Khải trận trước dễ dàng chiến thắng, trận này lại lâm vào khốn cảnh." Người dẫn chương trình trung niên có giọng hơi khàn khàn, không cảm xúc chút nào giải thích.
Vẻ tinh thần và ngày hôm qua có thể nói là một trời một vực.
Trên khán đài, những phụ huynh đến xem con em thi đấu đang trò chuyện với nhau.
"Hôm qua ngươi thua bao nhiêu tiền?"
"20 nghìn, còn ngươi?"
"100 nghìn."
"Vậy mà hôm nay ngươi vẫn có tâm trạng đến xem thi đấu à?"
"Trạng thái không tốt lắm, ở nhà sợ lão bà biết."
Người hỏi nhìn đôi mắt đầy tia máu của hắn, khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"20 nghìn cũng không ít, lão bà ngươi biết chưa?"
"Ha ha, chính nàng thua 150 nghìn, tối qua khóc một đêm ở nhà."
"...".
"Không nói cái này nữa, con của ngươi thi đấu trận thứ mấy?"
"Con trai, con thi đấu ở bảng mấy?" Người đàn ông mắt đỏ ngầu quay đầu hỏi con.
"Ba, con thi xong rồi, con về."
"...".
Không khí trận đấu hôm nay có chút nặng nề.
Dù là khán giả hay người dẫn chương trình cũng không có mấy nhiệt tình, nhưng Kiều Tang vẫn luôn trước sau như một, quay chụp và ghi chép.
Trong sổ tay của nàng, 21 Ngự Thú Sư sau trận đấu ngày hôm qua chỉ còn lại 17 người.
Kiều Tang xóa bỏ từng tuyển thủ bị loại khỏi sổ tay, khi sắp tới lượt nàng thì lại có một tuyển thủ nữa bị loại.
Bách Tân thi đấu không xem những tuyển thủ có sủng thú trung cấp là hạt giống để đến cuối cùng.
Mà là ngẫu nhiên xáo trộn thứ tự theo tổ, bất chấp để hai người có sủng thú trung cấp gặp nhau sớm.
Đối thủ của nàng tên Kim Thừa Tích, là một trong những tuyển thủ còn lại trong sổ tay.
"Thực lực chó Hỏa Nha của ngươi không tệ."
"Nhưng gặp ta thì coi như xui xẻo, ta sẽ không như thằng ngốc Tạ Kiến Dần, dùng sủng thú chưa được khế ước bao lâu."
"Ngươi cũng đừng lo lắng, ta sẽ không để ngươi thua quá thảm."
Kiều Tang không nói gì.
"Ngươi không có gì muốn nói với ta à?" Kim Thừa Tích nhịn không được hỏi.
"Vậy thì cảm ơn ngươi trước." Kiều Tang nói.
Không phải cảm ơn chuyện hắn nói không để nàng thua thảm mà là cảm ơn vì hắn đã cho sủng thú mà hắn vừa khế ước xuất chiến.
Nghiên cứu chiến thuật lâu như vậy rốt cuộc cũng có chỗ dùng!
Kim Thừa Tích bắt đầu thấy ngại ngùng.
Hắn không ngờ mình khiêu khích nhiều như vậy mà đối phương vẫn lịch sự.
Đến lúc đó, vẫn nên nhường nàng một chút...
Sau một khắc, Kim Thừa Tích triệu hồi sủng thú Mạc Vĩ Hồ của mình.
Theo tiếng hiệu của trọng tài, chó Hỏa Nha dẫn đầu chia làm hai lao tới.
"Tạt cát!"
Kim Thừa Tích thấy Kiều Tang không ra lệnh mà chó Hỏa Nha đã tấn công, nhất thời có chút hoảng loạn.
Kiều Tang cười.
Nàng chờ chiêu này của ngươi đây.
Hai con chó Hỏa Nha khó phân thật giả xông thẳng vào làn cát bụi.
Kim Thừa Tích không khỏi ngẩn người, sao lại có người chủ động lao vào kỹ năng của người khác?
Tạt cát tuy không gây sát thương chí mạng, nhưng tro bụi vẩy vào người, vào mũi, vào lông của chó Hỏa Nha chắc chắn sẽ bị suy giảm không ít.
Đây chính là thời điểm tốt để thừa thắng xông lên!
Nhất thời Kim Thừa Tích cũng quên luôn quyết định muốn nhường đối phương vừa rồi.
"Dùng cát chảy!"
"Mạc."
Mạc Vĩ Hồ kêu lên, cái đuôi dần dần phát sáng màu đất.
Những đám bụi trước mặt bỗng chốc xoay tròn lại tạo thành một dòng cát chảy, ập vào trong.
Bên trong làn bụi mù hai bóng hình màu đỏ đang giằng co.
Ngay lúc này, con chó Hỏa Nha thứ ba đột nhiên xuất hiện sau lưng Mạc Vĩ Hồ.
Kim Thừa Tích: "! ! !"
Ngọa tào! Cái này đến đây lúc nào!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận