Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Chương 55: Cái thứ ba

Ý nghĩ này vừa nảy ra liền càng lúc càng không thể kiểm soát nổi.
Kiều Tang trực tiếp cầm điện thoại tìm kiếm danh sách các trận đấu tiếp theo của Tinh Tế cúp.
Bạc Tác Ngươi đối đầu Trần Mạc.
Mỗi một trận đấu của Tinh Tế cúp đều là hình thức tranh tài 6V6.
99% Ngự Thú Sư có thể tham gia Tinh Tế cúp đều là S cấp Ngự Thú Sư sở hữu bảy con sủng thú, cho nên đội hình trước mỗi trận đấu đều là ẩn số.
Trong bảy con sủng thú nhất định có một con phải ngồi ngoài.
Điều này làm tăng không ít độ khó cho những khán giả muốn phân tích đội hình, thuộc tính và đặt cược sau đó.
Kiều Tang lại không có nỗi khổ này.
Nàng trực tiếp tìm trên điện thoại di động áp phích của Bạc Tác Ngươi và Trần Mạc cùng sủng thú riêng của mỗi người, đặt trước mặt Hỏa Nha Cẩu.
"Ngươi cảm thấy bọn hắn ai lợi hại hơn, ai có thể thắng?"
Hỏa Nha Cẩu nghiêm túc so sánh.
Buổi sáng nó cảm thấy con bồ câu béo có thể thắng thì lại thua, vừa rồi nó chỉ con chim lớn kia cũng thua nốt, thật khó có được Ngự Thú Sư nhà mình vẫn còn tin tưởng mà hỏi nó vấn đề này.
Lần này nó nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của Ngự Thú Sư nhà mình, phải chứng minh cho nàng xem!
"Nha!"
Hỏa Nha Cẩu nghiên cứu nửa ngày, chỉ vào Bạc Tác Ngươi trông có vẻ cường tráng hơn một chút, kêu một tiếng.
Kiều Tang gật gật đầu, sau đó đăng nhập vào mạng lưới cá cược Tinh Tế, đặt cược 1000 Liên minh tệ vào Trần Mạc.
. . .
Ngày 2 tháng 7.
Trên màn hình chính của sân thi đấu đang chiếu danh sách kèm ảnh chụp các trận đấu vòng 64 tiến vào vòng 32 của giải Bách Tân.
Tại vị trí trung tâm hàng 9 khu C.
"Thật hiếm thấy ngươi thả Sái Kim Đằng ra ngoài đấy." Kiều Tang nói với vẻ ngạc nhiên.
Nàng đã gặp Bạch Vân Miểu mấy lần.
Lần nào nàng ấy cũng chỉ có một mình, hôm qua thi đấu xong cũng lập tức thu Sái Kim Đằng về.
"Hôm qua không phải ta bị phỏng vấn sao, lúc về nhà xem lại video thì bị Tiểu Kim nhà ta thấy được, nó nói ta không mang nó theo, nên hôm nay nhất quyết đòi ra ngoài để cũng được phỏng vấn." Bạch Vân Miểu bất đắc dĩ nói.
Kiều Tang liếc nhìn Sái Kim Đằng.
Chỉ thấy sợi dây leo vốn trơ trọi trên đầu nó nay được buộc thêm một chiếc nơ bướm màu hồng, đúng là ra dáng đã chuẩn bị sẵn sàng để được phỏng vấn...
"Đừng nói ta nữa, Hỏa Nha Cẩu nhà ngươi sao thế, mặt không biểu cảm gì cả, không phải là ngươi chọc nó tức giận đấy chứ?" Bạch Vân Miểu ghé lại gần, hạ thấp giọng nói.
Uy danh của sủng thú hệ Hỏa trong giới Ngự Thú Sư mới vẫn rất vang dội.
Dù Hỏa Nha Cẩu trước đó trông rất ngoan ngoãn, nhưng chỉ cần nó hơi tỏ vẻ không vui, Bạch Vân Miểu vẫn sợ chết khiếp.
"Không có, chẳng phải hôm qua ngươi bảo biểu cảm của nó hài hước sao." Kiều Tang giải thích: "Nó về xem lại video trận đấu của mình xong thì cảm thấy việc quản lý biểu cảm (Biểu Tình quản lý) rất quan trọng, thế là lúc đến đây liền biến thành mặt liệt, đợi trận đấu kết thúc về là ổn thôi."
"Nha."
Hỏa Nha Cẩu lạnh lùng gật gật đầu.
"Rất đẹp trai!" Bạch Vân Miểu khen ngợi.
Hỏa Nha Cẩu cố nén nhếch khóe miệng, ngẩng đầu lên một góc 45 độ.
Kiều Tang: "..."
"Hôm qua trận đấu của Nhai Thần ngươi xem chưa?" Bạch Vân Miểu hỏi.
"Chỉ xem trận cuối cùng thôi." Kiều Tang nói.
"Nhai Thần thua rồi mà, hai kỳ Tinh Tế cúp trước hắn đều vào top 10, thế mà lần này lại bị loại khỏi top 10, chắc là phần lớn mọi người nhất thời không chấp nhận được nên không có tâm trạng đến đây." Bạch Vân Miểu nói.
Kiều Tang hiểu ra.
Lâm Nhai là tuyển thủ dự thi duy nhất của Long quốc trên Lam tinh, mọi người đều đặt hết hy vọng vào người hắn, cú thua này về mặt tình cảm chắc chắn còn nghiêm trọng gấp vạn lần so với việc đội tuyển bóng đá nam ở kiếp trước không vào được World Cup.
Chưa cần nói đến những cái khác, chỉ xét về mặt tình cảm, khi đó người trong nước dù không ôm hy vọng gì nhiều vào đội tuyển bóng đá nam nhưng khi thua vẫn đau lòng nhức óc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Còn bây giờ, Long quốc lại đặt kỳ vọng rất lớn vào Lâm Nhai.
. . .
"Tuyển thủ Quách Nghị Khải ở trận đấu trước đã dễ dàng giành chiến thắng, nhưng trận này lại rơi vào thế khó." Bình luận viên trung niên với giọng hơi khàn khàn, bình luận một cách vô cảm.
Tinh thần hoàn toàn khác một trời một vực so với hôm qua.
Trên khán đài, các vị phụ huynh đến xem con mình thi đấu đang trò chuyện với nhau.
"Hôm qua ngươi thua bao nhiêu tiền?"
"20 ngàn, còn ngươi?"
"100 ngàn."
"Thế mà hôm nay ngươi còn có tâm trạng đến xem thi đấu à?"
"Trạng thái giờ không tốt lắm, ở nhà sợ bị lão bà biết."
Người hỏi nhìn đôi mắt vằn tia máu của hắn, khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"20 ngàn cũng không ít đâu, lão bà nhà ngươi biết không?"
"Ha ha, chính nàng tối qua thua 150 ngàn, đang ở nhà khóc cả đêm."
"..."
"Không nói chuyện này nữa, con nhà ngươi thi đấu trận thứ mấy?"
"Con trai, con ở tổ mấy?" Người đàn ông mắt vằn tia máu quay đầu hỏi con trai mình.
"Cha, ta đã thi xong về rồi."
"..."
Không khí thi đấu ngày hôm nay có chút trầm lắng, ngột ngạt.
Bất kể là khán giả hay bình luận viên đều không có nhiều nhiệt tình, nhưng Kiều Tang vẫn ghi chép như mọi khi.
Danh sách 21 vị Ngự Thú Sư trong sổ tay của nàng, sau trận đấu hôm qua chỉ còn lại 17 vị.
Kiều Tang gạch bỏ từng cái tên tuyển thủ bị loại trong sổ tay, đến lúc sắp đến lượt nàng thì lại có thêm một tuyển thủ trong danh sách bị loại.
Giải đấu Bách Tân cũng không coi những tuyển thủ sở hữu sủng thú trung cấp này như tuyển thủ hạt giống để giữ lại đến cuối cùng.
Mà ngẫu nhiên xáo trộn thứ tự xếp cặp, không thể tránh khỏi việc khiến hai tuyển thủ sở hữu sủng thú trung cấp gặp nhau sớm.
Đối thủ của nàng tên là Kim Thừa Tích, một trong những tuyển thủ còn lại trong sổ tay.
"Hỏa Nha Cẩu của ngươi thực lực không tệ."
"Có điều gặp phải ta coi như ngươi không may, ta sẽ không giống tên ngốc Tạ Kiến Dần kia phái ra sủng thú bản thân mới khế ước không lâu."
"Ngươi cũng không cần lo lắng, ta sẽ không để ngươi thua quá khó coi."
Kiều Tang không nói một lời.
"Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?" Kim Thừa Tích nhịn không được hỏi.
"Vậy thì cảm ơn ngươi trước." Kiều Tang nói.
Không phải cảm ơn hắn nói sẽ không để nàng thua quá khó coi, mà là cảm ơn hắn đã phái ra sủng thú đầu tiên mà hắn khế ước.
Chiến thuật nghiên cứu bấy lâu nay cuối cùng cũng có đất dụng võ!
Bên này Kim Thừa Tích bắt đầu thấy ngại ngùng.
Hắn không ngờ mình đã nói những lời khiêu khích như vậy mà đối phương vẫn lịch sự như thế.
Đến lúc đó vẫn nên nhường nàng một chút thì tốt hơn...
Một khắc sau, Kim Thừa Tích triệu hồi ra sủng thú của mình, Mạc Vĩ Hồ.
Theo tiếng ra lệnh của trọng tài, Hỏa Nha Cẩu dẫn đầu phân thành hai con đồng thời lao tới.
"Tạt cát!"
Kim Thừa Tích thấy Kiều Tang không hề mở miệng ra lệnh mà Hỏa Nha Cẩu đã phát động tấn công, nhất thời có chút bối rối.
Kiều Tang cười.
Ta chờ chính là chiêu 'Tạt cát' này của ngươi.
Hai con Hỏa Nha Cẩu không phân biệt được thật giả lao thẳng vào trong đám bụi cát.
Kim Thừa Tích không khỏi sững sờ, làm gì có ai chủ động lao vào trong kỹ năng của người khác chứ?
'Tạt cát' tuy không thể gây ra sát thương mang tính quyết định, nhưng bụi cát bên trong văng vào người Hỏa Nha Cẩu, lọt vào khoang mũi và đám lông chắc chắn sẽ làm trạng thái của nó suy giảm không ít.
Đây là thời điểm tốt để thừa thắng truy kích!
Trong lúc nhất thời, Kim Thừa Tích cũng quên mất quyết định muốn nhường đối phương một chút vừa rồi của mình.
"Sử dụng Cát chảy!"
"Mạc."
Mạc Vĩ Hồ kêu một tiếng, cái đuôi dần dần nổi lên ánh sáng màu đất.
Khu vực sân đấu phía trước đầy bụi mù trong nháy mắt xoay tròn, hình thành vùng cát chảy lún sâu xuống.
Bên trong bụi mù, hai bóng ảnh màu đỏ đang giằng co.
Đúng lúc này, một con Hỏa Nha Cẩu thứ ba đột nhiên xuất hiện ở phía sau Mạc Vĩ Hồ.
Kim Thừa Tích: "!!!"
Ngọa Tào! Cái này đến đây lúc nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận