Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 396: Đáy biển khách sạn (length: 8966)

Gã này quá không có mắt nhìn độc đáo... Khương Tu bất mãn oán thầm một câu.
Chớ nhìn hắn là Bồi Dưỡng Sư cấp A, nhưng từ khi nhận được tin tức về Băng Lộ Kỳ Á Ngự Thú Sư đến, những kẻ cạnh tranh trong bóng tối ở khu Cổ Sương Mù muốn đến làm sức lao động miễn phí với Bồi Dưỡng Sư cùng cấp thực sự quá nhiều, cũng không biết những gã cả ngày vùi đầu nghiên cứu kia lấy tin tức ở đâu mà linh thông như vậy.
Hắn cũng là nhờ vào việc ban đầu là học trưởng của Lưu Diệu đại học, xem đi xét lại đúng rồi mới bàn giao, mới ôm lấy việc này.
Thôi vậy, còn có mười mấy ngày, trước hết để cho Kiều Tang hảo hảo cảm thụ một chút phong thổ khu Cổ Sương Mù... Khương Tu quay đầu nói với thằn lằn muối biển: "Đi thôi."
"Muối biển."
Thằn lằn muối biển gật đầu, chậm rãi bò vào trong thủy đạo, đứng ở bên bờ.
"Các ngươi trực tiếp lên là được." Khương Tu vừa nói vừa ngồi lên lưng thằn lằn muối biển.
Thằn lằn muối biển không giống như các sủng thú hệ Thủy khác trong thủy đạo có chỗ ngồi, nhưng nó hình thể đủ lớn, thân thể thường cách một đoạn khoảng cách lại có một chỗ nhô lên, vừa hay có thể coi như chỗ ngồi.
Bốn người rất nhanh đều đã ngồi lên.
Khương Tu ngồi ở phía trước nhất, hắn sờ lên đầu thằn lằn muối biển.
Một giây sau, miệng thằn lằn muối biển há ra, một quả bong bóng khổng lồ hơi mờ từ trước ra sau bao trùm toàn bộ thân thể nó.
Chẳng lẽ đây là muốn xuống nước... Kiều Tang vừa nghĩ đến đó, thằn lằn muối biển đã lao đầu xuống nước.
Tức khắc, cảnh tượng đại biến.
Theo lý thuyết, đáy nước ban đêm tối tăm đáng sợ, nhưng lúc này, đáy thủy đạo của Hải Thành lấy màu xanh lam làm nền, các loại sinh vật siêu phàm hệ Thủy thần bí tỏa sáng tô điểm đáy nước vô cùng lộng lẫy.
Cứ như thể trong nháy mắt đến một thế giới khác.
Ngọa Tào! Đây cũng quá đẹp, còn có sủng thú này, sao lại nhiều đến vậy... Kiều Tang ngây người trước cảnh tượng này.
Chỉ thấy xung quanh từng nhóm từng nhóm sủng thú hệ Thủy, tất cả đều là những loài nàng chưa từng thấy.
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm bảo con mắt lóe lên tia chớp, kích động ghé lên vách trong bong bóng nhìn ra ngoài.
"Trời ạ! Cái này ta tuyệt đối phải đăng vòng bạn bè!" Từ Nghệ Tuyền hưng phấn cầm điện thoại di động chụp ảnh liên tục.
Tôn Bác Diệc nhịn một chút, muốn giữ thể diện cho sư phụ, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được lấy điện thoại di động ra chụp hai tấm.
Khương Tu quay đầu, nhìn biểu hiện trên mặt Kiều Tang, trong lòng rất hài lòng.
Hắn đã nói rồi mà, không ai có thể cự tuyệt được cảnh dưới nước của khu Cổ Sương Mù.
"Đây đều là sủng thú hoang dại sao?" Kiều Tang hỏi.
Khương Tu nở một nụ cười, giải thích: "Khu Cổ Sương Mù không giống như khu Dự Hoa, thành phố của chúng ta phía dưới đều là nước, sủng thú hoang dại dưới nước không thể nào đuổi hết được, cho nên dứt khoát sống chung hòa bình, chỉ cần không tùy tiện quấy rầy chúng, sẽ không xảy ra chuyện gì."
Vừa dứt lời, một con sủng thú tinh tế trong suốt, đôi chân khuỳnh như đôi cánh ở ngoài bong bóng hướng Tiểu Tầm bảo ném nụ hôn gió.
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm bảo lập tức kích động muốn phá kén mà ra.
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có sủng thú vừa nhìn thấy nó liền phóng ra tín hiệu hữu hảo.
Nó muốn làm bạn với nó!
Kiều Tang sợ hãi ôm chặt Tiểu Tầm bảo vào lòng.
Khương Tu cười nói: "Đây là hôn hôn Dực Mã, cứ thích ném hôn gió thôi, đối tượng được hôn gió nhiều vô kể, ngươi để Tầm Bảo yêu nhà ngươi đừng quá nghiêm túc."
Không cần Kiều Tang phải nói, Tiểu Tầm bảo đã hiểu.
Nó ngơ ngác nhìn con hôn hôn Dực Mã đã đi xa, quả nhiên thấy nó không đi được mấy bước đã đổi đối tượng để ném hôn gió.
"Tìm..."
Tiểu Tầm bảo lộ vẻ thất vọng, trái tim Hữu Nghị vừa nhen nhóm đã vỡ tan.
Nhưng cũng may lực chú ý của Tiểu Tầm bảo rất dễ bị thu hút.
Không lâu sau nó đã quên mất chuyện hôn hôn Dực Mã, ghé lên vách trong bong bóng hưng phấn nhìn các sinh vật Siêu Phàm khác.
...
Thằn lằn muối biển không bơi lên mặt nước, mà là bơi về phía đáy sâu của nước.
Nửa tiếng sau, nhìn trước mắt khách sạn xa hoa, toàn bộ được bao phủ trong một bong bóng siêu lớn, Kiều Tang và ba người ngơ ngác một hồi lâu.
"Trường lần này chịu chi vậy sao? !" Từ Nghệ Tuyền bị rung động thật lớn.
Đây là nỗi rung động mà hai năm liền đi thi, mỗi lần đều ở trong những khách sạn giá cả bình thường mới có thể cảm nhận được.
Kiến trúc trước mắt, cái nào cái nấy nhìn đều đạt chuẩn khách sạn năm sao.
Ở khu Cổ Sương Mù, khách sạn cùng cấp sao, dưới đáy nước giá cả cao gấp ba trên đất liền.
Nói cách khác, ở khách sạn năm sao này một đêm tương đương ở khách sạn năm sao trên đất bằng ba đêm!
Tôn Bác Diệc chần chờ nói: "Huấn luyện viên Khương, hình như ta đặt không phải khách sạn này."
Ra là đi nhầm... Trong lòng Từ Nghệ Tuyền phiền muộn.
Khương Tu cười nói: "Cái khách sạn ngươi đặt phòng không lớn, cũng không tiện huấn luyện, các ngươi đi xe mệt rồi, khó khăn lắm mới tới được khu Cổ Sương Mù, vẫn là nên ở thoải mái một chút."
"Cho nên ta đặt lại khách sạn cho các ngươi, phía trên khách sạn này chính là đấu trường sủng thú Hải Thành, đến lúc đó các ngươi thi đấu cũng tiện đường."
"Ta đặt trước cho các ngươi phòng đều có cửa sổ sát đất, có thể vừa thưởng thức cảnh đáy biển vừa ngủ, ta nghĩ sủng thú hệ Thủy của các ngươi chắc là thích."
Nói xong, mắt hắn nhìn về phía Kiều Tang, chỉ thiếu điều là nói:
Khách sạn này của lão tử là đặt cho Băng Lộ Kỳ Á, nó chắc chắn sẽ thích!
Thế mà lại thật sự ở khách sạn này... Từ Nghệ Tuyền vui mừng khôn xiết, hận không thể lập tức vào ở.
Tôn Bác Diệc nói cảm ơn, hắn sắc mặt phức tạp nhìn về phía Kiều Tang, hiển nhiên biết Khương Tu làm như vậy đều là vì cái gì.
...
Ba người ba phòng.
Trang trí cực kỳ xa hoa, các sinh vật siêu phàm hệ Thủy với nhiều hình dạng thỉnh thoảng lướt qua trước mắt, không có cảm giác nghẹt thở trong nước, có loại ảo giác như mình cũng có thể thở và sinh hoạt dưới nước.
Kiều Tang gọi Nha Bảo và Lộ Bảo còn đang ngủ ra, nằm dài trên giường, mí mắt càng ngày càng nặng, ngủ say sưa.
Ngày hôm sau, Kiều Tang bị đánh thức bởi tiếng "Nha Nha!", "Tìm kiếm!", "Lộ Lộ!".
Nàng vừa mở mắt đã thấy Nha Bảo bọn nó ghé vào cửa sổ sát đất, hưng phấn nhìn ra bên ngoài.
Nha Bảo và Lộ Bảo đứng gần nhau, đuôi cùng lắc mạnh, giống như mối quan hệ bỗng nhiên tốt lên.
Kiều Tang ngồi dậy, nhìn cảnh trước mắt hơi sững sờ: "Các ngươi làm lành rồi?"
"Nha Nha!"
Nha Bảo nghe thấy tiếng của Ngự Thú Sư nhà mình, quay người hưng phấn nhảy hai ba bước chạy tới.
Kiều Tang vô ý thức tiếp lấy nó.
"Lộ."
Một bên, Lộ Bảo nghe thấy vậy thì quay đầu lại, đầu tiên là ngây ra, sau đó cổ ngửa lên, lộ vẻ ngạo kiều.
Ai mà làm lành với gã này chứ.
"Nha Nha!"
Nha Bảo căn bản không quan tâm Lộ Bảo nói gì, nó hưng phấn dùng móng vuốt chỉ vào ngoài cửa sổ kêu hai tiếng, ý là chỗ này xem rất tốt.
Kiều Tang nhìn chằm chằm Nha Bảo hai giây, hỏi: "Không phải ngươi ghét nước nhất sao?"
"Nha?"
Nha Bảo ngẩn người, lộ ra vẻ mặt mơ hồ.
Đúng ha, nhưng hiện tại hình như nó cũng không ghét như vậy...
Kiều Tang rõ là chuyện gì.
Từ khi Nha Bảo tiến hóa, có thêm một thuộc tính hệ siêu năng lực, nó không còn ghét nước như trước nữa.
Khi huấn luyện với Lộ Bảo ở đình viện, có khi nước bắn lên người nó cũng không lộ ra vẻ khó chịu.
Thêm nữa, Lộ Bảo luôn ở bên nó luyện kỹ năng hệ Thủy, nhìn nhiều quá cũng quen.
Nhưng đây là cơ hội tốt để chữa lành mối quan hệ của Nha Bảo và Lộ Bảo, nàng sẽ không nói ra nguyên nhân thật.
Kiều Tang giả vờ nghĩ ngợi, rồi bỗng nhiên hiểu ra nói: "Có phải bởi vì có Lộ Bảo nên bây giờ ngươi không còn ghét nước nữa?"
"Nha..."
Nha Bảo nghiêm túc hồi tưởng, hình như đúng là từ khi Lộ Bảo đến, nó mới không ghét nước như vậy.
Thế là, nó gật đầu.
"Lộ..."
Lộ Bảo nghe thấy cuộc đối thoại thì đột ngột cứng đờ người.
Kiều Tang thấy vậy thì nhân cơ hội nói: "Lộ Bảo, đây đã là khu Cổ Sương Mù, ở dưới nước ngươi khá quen thuộc, nếu chúng ta ra ngoài chơi, ngươi phải để mắt Nha Bảo."
"Tìm!" Tiểu Tầm bảo kêu một tiếng, biểu thị sự tồn tại của mình.
"Còn có Tiểu Tầm bảo nữa." Kiều Tang nói thêm vào.
"Lộ."
Lộ Bảo không nhìn về hướng Nha Bảo, nó cứng nhắc gật gật đầu, ra hiệu đã biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận