Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 445: Cả nước thi đấu! Ta đến rồi! (length: 13928)

Thực ra, Nha Bảo ngoài kỹ năng hệ Hỏa ra cũng không phải hoàn toàn không có kỹ năng có sức phá hoại mạnh khác, đó chính là 'phá hư tử quang'.
Chỉ là liên quan tới 'phá hư tử quang' Nha Bảo trước giờ chưa từng luyện tập, hiện tại chỉ mới ở cấp độ nhập môn thôi.
Với cấp độ nhập môn 'phá hư tử quang' này, nàng không dám chắc có thể đánh bại Hỏa Phục Điểu chỉ bằng một đòn.
Nhưng mà điều này cũng không phải vấn đề lớn, bất kể là thêm điểm số hay trực tiếp luyện tập, đều có thể luyện 'phá hư tử quang' thành thục đến Tiểu Thành trước khi tổ chức thi đấu toàn quốc.
Nếu thật dùng 'phá hư tử quang' làm đòn sát thủ, thì điều cần cân nhắc chính là làm sao bảo đảm 'phá hư tử quang' có thể đánh trúng Hỏa Phục Điểu một cách chuẩn xác, dù sao sau khi thi triển 'phá hư tử quang' thì tự thân sẽ không thể động đậy trong một khoảng thời gian nhất định.
Nếu như không đánh trúng, thì người gặp rắc rối chính là Nha Bảo.
Kiều Tang mạch suy nghĩ vô cùng rõ ràng, rất nhanh đã vạch ra phương hướng huấn luyện tiếp theo.
Trước hết để Nha Bảo luyện 'phá hư tử quang' đến cấp Tiểu Thành, đảm bảo khi chiêu này đánh trúng Hỏa Phục Điểu thì có thể trực tiếp đánh bại nó.
Còn về việc làm sao có thể bảo đảm 'phá hư tử quang' có thể đánh trúng Hỏa Phục Điểu một trăm phần trăm, thì phải tiếp tục hoàn thiện phương án trong quá trình huấn luyện sau này.
Nghĩ là làm, Kiều Tang nhìn về phía Nha Bảo: "Chúng ta sau đó sẽ tập trung luyện tập kỹ năng 'phá hư tử quang' trước."
"Nha!"
Nghe thấy lời Ngự Thú Sư của mình, Nha Bảo liền buông quả tạ thép trọng lực, vận chuyển năng lượng chuẩn bị thi triển 'phá hư tử quang'.
"Chờ một chút!" Vừa thấy một đạo năng lượng màu trắng ẩn chứa uy lực kinh khủng đang ngưng tụ trong miệng Nha Bảo, Kiều Tang giật mình, vội vàng hô: "Đừng luyện ở đây!"
Mặc dù nàng chưa từng tận mắt thấy sủng thú thi triển 'phá hư tử quang' trong thực tế, nhưng trên phim thì lại xem không ít.
Cái uy lực kia, nếu luyện trực tiếp trong khách sạn, e là ngày mai nàng sẽ xuất hiện trên tin tức ở mục địa điểm hoang tàn mất.
Cũng may Nha Bảo bây giờ năng lượng vận chuyển tự nhiên, nghe vậy liền tiêu tán hết 'phá hư tử quang' còn chưa kịp thả ra.
Hô... Kiều Tang thấy thế âm thầm nhẹ nhõm thở ra, nói: "Ta sẽ tìm chỗ thích hợp cho chúng ta luyện tập sau."
"Nha!"
Nha Bảo gật đầu.
...
Mặt trời dần dần khuất sau đường chân trời, bóng đêm còn chưa buông xuống.
Một bãi huấn luyện ngoài trời.
Nha Bảo, Tiểu Tầm bảo và Lộ Bảo đang luyện tập riêng.
Kiều Tang ở bên ghi chép: 【'phá hư tử quang' cấp bậc tinh thông, 8 giây 】 Với lượng lớn dung dịch khôi phục năng lượng cấp B để hỗ trợ hồi phục, chỉ dùng một buổi chiều, Nha Bảo đã luyện 'phá hư tử quang' từ nhập môn đến tinh thông.
Kiều Tang tinh ý phát hiện, khi 'phá hư tử quang' ở cấp độ nhập môn được thi triển xong thì thời gian bất động là 9 giây, còn 'phá hư tử quang' cấp tinh thông thì là 8 giây.
Xem ra, khi độ thành thạo tăng lên, thì thời gian không thể động sau khi thi triển 'phá hư tử quang' cũng sẽ giảm xuống.
Ngay lúc Kiều Tang đang suy tư thì cách nàng khoảng hai mươi mét, có một bụi cây.
"Thấy không?" Một người đàn ông da ngăm đen hỏi.
"Lại lại." Bên cạnh, một sủng thú thân dài khoảng 70 centimet, cơ thể màu vàng, hai mép miệng trễ xuống, trông mặt rất là tiều tụy, giống một loài cóc nhẹ gật đầu.
"Chút nữa mi cứ ở đó giả vờ đổ sụp ngay cạnh cái 'xấu chi quang'." Người đàn ông nói: "Vụ này nếu thành công, buổi tối ta dẫn mi đi ăn tiệc."
"Lại lại!" Sủng thú mặt mày tiều tụy vừa nghe liền chảy nước miếng, nó rụt cái miệng lại, hút nước bọt trở vào, vẻ mặt nghiêm túc gật mạnh đầu.
Bên này Nha Bảo vừa uống một ngụm dung dịch khôi phục năng lượng, liền tiếp tục thi triển 'phá hư tử quang'.
Sau đó nó lại đứng yên ở đó không thể động.
"A a a! Ta Lại lại đạt!" Một giọng nói đột ngột vang lên.
Theo tiếng, một người đàn ông mặt mày rối bời chạy tới.
Kiều Tang nghe tiếng quay lại, phát hiện giữa bãi tập trống trải ban nãy bỗng xuất hiện một con sủng thú đang nhắm mắt nằm vật xuống đất, không dậy nổi.
Nó ngã ngay vị trí Nha Bảo vừa thi triển 'phá hư tử quang'.
Khá lắm, cảnh này trông sao mà giống 'người giả bị đụng' vậy... Kiều Tang trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Lúc này, một âm thanh máy móc vang lên bên cạnh:
【 Lại lại đạt, sủng thú cấp trung thuộc hệ ác khu vực xung quanh, tính cách lỗ mãng, thường xuyên phun nước bọt vào đối thủ để khiêu khích, nhưng một khi đã nhận chủ Ngự Thú Sư thì sẽ cực kỳ tin cậy, đồng tộc cũng rất quan trọng 】 Kiều Tang quay đầu, Tiểu Tầm bảo lặng lẽ thu hồi thiết bị phân tích sủng thú.
"Mi làm Lại lại đạt của ta thành ra như này! Nói mau mi phải làm sao!" Người đàn ông nhìn cô gái ở đằng xa gào to.
Quả nhiên đúng là 'người giả bị đụng' trong truyền thuyết, đúng là xui xẻo... Kiều Tang âm thầm cạn lời.
Bãi huấn luyện sủng thú ngoài trời diện tích lớn, những người đến huấn luyện không nhiều lắm, mọi người đều phân tán khá xa nhau.
Nhưng mà bản tính của người ta là thích hóng chuyện, người đàn ông vừa hô thế kia, đám người nhiều chuyện ngay lập tức vây lại.
Thấy cô gái trước mặt một hồi không nói gì, trong lòng người đàn ông đắc ý.
Là một kẻ chuyên nghiệp đóng vai 'người bị đụng', trước đó gã đã để ý tới cô gái trước mặt.
Tuổi không lớn, lại có ba con sủng thú, tuy gã không biết ba con này là giống gì, nhưng mắt thường cũng nhận ra được.
Con sủng thú màu đỏ trắng và con màu lam, trông ngoại hình lộng lẫy, cho dù ở Đế Đô nơi đâu đâu cũng có sủng thú hiếm thấy thì cũng ít thấy như vậy, chắc chắn giá cả không hề rẻ.
Nhất là con sủng thú màu đỏ trắng kia, trên móng còn đeo vòng tay thu nhỏ hạng nhẹ!
Đồ chơi này không phải muốn mua là có được.
Cô gái trông bộ dạng học sinh cấp ba, nhưng với kinh nghiệm đóng 'người bị đụng' lâu năm, gã chỉ liếc mắt đã đoán ra cô ta có lẽ chỉ là một sinh viên trông non một chút mà thôi, chứ có học sinh cấp ba nào lại khế ước ba con sủng thú.
Mà sinh viên kinh nghiệm xã hội ít, nhất là những cô nàng ngây thơ dễ lừa, học sinh cấp 1 cấp 2 có chuyện gì còn gọi phụ huynh, sinh viên thì đâu có thế.
Những sinh viên có sủng thú hiếm có như này chắc chắn tiền tiêu vặt không ít.
Bây giờ trong lòng cô ta chắc đang hoảng sợ lắm đây.
Thấy chưa kìa, đến nói chuyện cũng lắp bắp.
Ngự Thú Sư thiên phú cao thì thế nào, rồi cũng phải bị hắn vờn cho xoay mòng mòng thôi.
Ngay lúc trong lòng người đàn ông đang hả hê thì gã thấy cô gái trước mặt mỉm cười, mở miệng nói: "Nha Bảo, 'phá hư tử quang'."
Vẻ mặt người đàn ông cứng đờ.
'Phá hư tử quang'?
Đây là định dùng 'phá hư tử quang' lên gã sao?!
8 giây trôi qua, Nha Bảo vốn đã khôi phục khả năng hành động liền há miệng, một đạo năng lượng màu trắng uy lực to lớn lập tức ngưng tụ trong miệng.
Ngọa Tào! Con này thế mà thật sự ra tay! Người đàn ông hoàn hồn lại, biết mình gặp phải kẻ không dễ chọc, lập tức hô to:
"Chờ một chút!"
Kiều Tang chỉ là dọa hắn thôi, chứ thật ra không nghĩ đến làm thật, nhưng thấy 'Lại lại đạt' kia cứ nhắm tịt mắt, vẫn giả vờ bất tỉnh cảm thấy cũng hay hay, muốn xem đến khi nào nó mới 'tỉnh', thế là không lên tiếng.
Người đàn ông thấy 'phá hư tử quang' ngưng tụ trong miệng sủng thú màu đỏ trắng càng lúc càng lớn, sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, ôm Lại lại đạt lên, trượt chân đứng dậy chạy mất.
Thấy cuộc vui tàn nhanh vậy, đám người vây xem thất vọng "à" một tiếng rồi giải tán.
"Nha Bảo, dừng lại đi." Kiều Tang nói.
Nha Bảo nghe vậy, tiêu tán hết năng lượng đang ngưng tụ.
Nhìn người đàn ông chạy trối chết, mà Lại lại đạt trong ngực vẫn còn giả vờ bất tỉnh, Kiều Tang không kìm được tò mò liền nói:
"Để chúng dừng lại."
"Nha!"
Trong mắt Nha Bảo loé lên ánh Lam.
Một cỗ lực lượng vô hình lập tức ập đến người đàn ông còn đang chạy kia.
Trời ơi, sao không chạy được nữa rồi... Người đàn ông mặt đầy tuyệt vọng.
Những người còn để ý đến động tĩnh bên này thấy vậy mắt sáng lên, lại kéo đến vây quanh.
Kiều Tang đi lên trước.
"Tiểu mỹ nữ tôi sai rồi!" Mặt người đàn ông trắng bệch cả ra.
Gã nghĩ mãi không ra rõ ràng có bao nhiêu sinh viên ngốc, thế quái nào gã lại đen đủi thế, hết lần này tới lần khác gặp phải kẻ khó nhằn!
Đến nước này rồi mà vẫn còn giả bộ... Kiều Tang lại gần quan sát Lại lại đạt một hồi, càng nhìn càng kinh ngạc, vì nàng phát hiện con sủng thú này có vẻ như đang bất tỉnh thật.
"Nó..."
"Nó không sao!" Người đàn ông nhìn cô gái trước mặt, lòng run sợ, vội vàng giải thích: "Nó bây giờ chỉ đang dùng kỹ năng lừa gạt thôi!"
Kiều Tang nhìn về phía người đàn ông: "Lừa gạt?"
Còn sinh viên nữa chứ, đến lừa gạt mà cũng không biết... Trong lòng người đàn ông nhủ thầm, ngoài mặt lại nịnh nọt: "Lừa gạt là một kỹ năng thuộc tính Ác, có thể khiến bản thân rơi vào trạng thái bị chính mình lừa."
Kiều Tang hiểu ra, thì ra là thế, kỹ năng này không đi đóng phim quả thật là phí của trời.
Nàng không chú ý, giờ phút này Tiểu Tầm bảo đang lộ vẻ thích thú ra mặt.
"Trời đất! Vậy mà lại đặc biệt dạy sủng thú kỹ năng 'lừa gạt' để đi đóng vai 'người giả bị đụng', chắc chắn tên này không phải lần đầu làm chuyện này rồi!" Một người trong đám đông vây xem không chịu được, lớn tiếng nói.
"Đúng vậy, tôi thấy hắn là nhắm đúng chỗ này không có camera giám sát, cho là cô bé dễ lừa, cố ý tìm tới gây chuyện!"
"Cũng may cô bé sạch sẽ kia lợi hại, nếu mà gặp phải người hiền lành thì còn chẳng bị lừa cho chết à!"
"Tên này nghe giọng là biết không phải người ở đây rồi, cút về quê ngay!"
Đám người mỗi người một câu, đồng loạt lên án.
"Nếu không đem hắn đưa đến đồn công an đi!" Lúc này, có người nói.
Người chung quanh nghe xong, cảm thấy có đạo lý.
Một đám người đi lên liền nhấc nam nhân lên.
"Các ngươi có quyền gì bắt ta! Ta còn cái gì cũng không làm!" Nam nhân giãy dụa gầm thét.
Kiều Tang thấy thế quay người chuẩn bị rời đi, kết quả phát hiện quần áo bị kéo lại.
Nàng quay đầu, trông thấy là một vị bác gái ăn mặc hợp thời.
Bác gái lộ ra nụ cười: "Tiểu cô nương chớ đi a, ngươi là người trong cuộc, phải cùng đi ghi lời khai mới được."
Kiều Tang: ". . ."
. . .
Ban đêm, Kiều Tang đem tư liệu đối thủ tham gia thi đấu toàn quốc xem lại một lần, bỗng nhiên trông thấy Tiểu Tầm bảo nằm trên giường nhắm mắt lại không nhúc nhích, giống như ngủ thiếp đi.
"Thế nào?" Kiều Tang tiến lên chọc chọc bụng Tiểu Tầm bảo.
"Tìm kiếm." Tiểu Tầm bảo nhắm mắt lại kêu một tiếng, biểu thị đang học giả vờ.
Kiều Tang dừng một chút, nói: ". . . Không phải nói muốn tức giận phấn đấu làm lão Nhị sao?"
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm bảo đột nhiên mở to mắt, chống mông ngồi dậy.
Đúng nha! Nó còn chưa làm lại vị trí lão Nhị!
Kiều Tang: ". . ."
"Băng khắc." Lúc này, Lộ Bảo vốn từ từ nhắm hai mắt đột nhiên mở to mắt, hướng nhà vệ sinh đi đến.
"Ào ào." Âm thanh nước từ vòi chảy ra ngay sau đó vang lên.
Rất nhanh, Kiều Tang liền thấy Lộ Bảo hóa thành nước từ trong nhà vệ sinh ra hướng khe cửa dẫn ra ngoài.
"Ngươi muốn đi đâu?" Kiều Tang mặt đầy nghi hoặc.
"Băng khắc." Hóa thành nước Lộ Bảo kêu một tiếng.
Nó muốn đi huấn luyện làm lão Đại.
Kiều Tang: ". . ."
Tiểu Tầm bảo: ". . ."
"Nha. . ."
Nha Bảo đã ngủ từ từ nhắm hai mắt chảy nước miếng kêu một tiếng, cũng không biết mơ tới cái gì.
. . .
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Đế Đô rốt cục nghênh đón thời gian tổ chức vòng loại cả nước của giải đấu ngự thú học đường toàn quốc.
Khách sạn Mạc Đinh.
"Chuẩn bị xong chưa!" Kiều Tang khí thế hừng hực hỏi.
"Nha!"
"Tìm kiếm!"
"Băng khắc!"
Nha Bảo bọn nó đồng thời biểu lộ sự quyết tâm mà kêu lên.
Kiều Tang lộ ra nụ cười hài lòng, vung tay lên, Nha Bảo nhảy sang một bên, Tiểu Tầm bảo tung bay sang một bên, chỉ có Lộ Bảo không hề động, yên lặng bị thu vào ngự thú điển.
"Đông Đông!"
"Kiều Tang, chúng ta nên xuất phát." Theo tiếng đập cửa, giọng Tôn Bác Diệc vang lên ngoài cửa.
"Biết rồi!" Kiều Tang hít sâu một hơi, ôm lấy Nha Bảo, mở cửa phòng.
Toàn quốc thi đấu! Ta đến rồi!
PS: Chương này số lượng từ nhiều, nhưng trước hết làm Chương 01: Đi, thiếu ta sáng mai bổ sung!
Đề cử một bộ ngự thú văn nữ tần «Cô gái ốm yếu nắm giữ dị thú phân thân»!
Lý gia Minh Nguyệt Thành là một đại gia tộc có tiếng tại địa phương, chủ nhân Lý gia không những có tài sinh sản, mà những đứa con sinh ra đều rất có tiền đồ.
Đại công tử có thiên phú dị bẩm, còn nhỏ tuổi đã nổi danh, đại tiểu thư lại từ nhỏ được đại năng coi trọng thu làm đệ tử.
Có các anh trai, chị gái làm gương, các em trai, em gái cũng quyết chí tự cường, từng người đều là tiểu thiên tài, chỉ có Trường Nguyệt là danh tiếng không hiển hách.
Trường Nguyệt Tiên Thiên yếu đuối, từ nhỏ thân thể không tốt, thậm chí đi hai bước phải khụ ba tiếng, cho nên nàng trong nhà hầu như không có cảm giác tồn tại, Lý gia từ trên xuống dưới cũng không ai có kỳ vọng gì đối với nàng.
Nhưng chỉ có Trường Nguyệt tự mình biết. . .
Cách Minh Nguyệt Thành vạn dặm ở vùng biển xa xôi, một con cự mãng ngập trời đang tùy ý giãn ra thân thể như núi biển rộng của mình dưới đáy biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận