Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 313: Hiệu trưởng! Việc lớn không tốt! (length: 8334)

Bất quá, để thực sự trả đũa được thì còn một tiền đề.
Đó chính là không thể thua!
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm Bảo nhìn về phía hai đuôi rùa xanh, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Đối chiến bắt đầu.
Tiểu Tầm Bảo ẩn thân biến mất tại chỗ.
Tuyển thủ Quách Gia Tống của trường Ngự Thú cao trung hàng cảng thứ sáu trực tiếp buông xuôi, không đưa ra bất kỳ chỉ lệnh ứng phó nào.
Không nói đến bản thân Kiều Tang biến thái thế nào, chỉ riêng việc đội tuyển của trường Thánh Thủy đều có trình độ như vậy đã đủ khiến hắn cảm thấy không có hy vọng chiến thắng.
Thực ra những người có tâm lý như Quách Gia Tống không phải là ít.
Chỉ cần đối mặt với trường nổi tiếng, còn chưa biết rõ thực lực của đối phương ra sao thì trong đầu đã cảm thấy mình không xong.
Sự khác biệt là những người có tâm lý này lại chia thành hai loại.
Một loại vẫn muốn cố gắng hết sức thử một lần, còn một loại thì quyết định đi cho có lệ, giữ sức chuẩn bị cho những trận đấu mà mình có nắm chắc.
Quách Gia Tống chính là thuộc về loại sau.
"Lục Mạt."
Hai đuôi rùa xanh rõ ràng có tâm thái khác với Ngự Thú Sư của mình.
Nó nhìn quanh, lộ vẻ cảnh giác.
Ngay khi mắt hai đuôi rùa xanh nhìn về bên trái, Tiểu Tầm Bảo duỗi cái lưỡi lớn, xuất hiện đột ngột ở bên phải, làm bộ muốn liếm một cái.
Tuy hai đuôi rùa xanh nhìn bên trái, nhưng vẫn cảm nhận được bên phải đột nhiên xuất hiện bóng đen.
"Lục Mạt!"
Hai đuôi rùa xanh vô ý thức rụt đầu đột ngột vào vỏ, Tiểu Tầm Bảo liếm phải cái không.
"Tìm..."
Tiểu Tầm Bảo nhếch miệng, biến mất dạng.
"Lục Mạt!"
Hai đuôi rùa xanh trong vỏ một lúc, cảm thấy hết nguy hiểm, liền thò đầu ra, quay đầu lại, ra sức kêu một tiếng với Ngự Thú Sư của mình.
Ý bảo đây là thi đấu, tranh thủ thời gian vào trạng thái đi!
Quách Gia Tống thấy vậy hơi sững người, không ngờ hai đuôi rùa xanh sau khi thua hai trận liên tiếp trước người của trường Thánh Thủy vẫn còn có ý chí chiến đấu như vậy.
Đúng lúc này, thân ảnh Tiểu Tầm Bảo như ma quỷ xuất hiện, chỉ cách đầu hai đuôi rùa xanh có 0,1 cen-ti-mét.
"Cẩn thận!" Quách Gia Tống kinh hãi kêu lên.
Còn chưa kịp để Tiểu Tầm Bảo làm gì, hai đuôi rùa xanh đã lần nữa nhanh chóng rụt đầu vào.
"Tìm..."
Tiểu Tầm Bảo lại lần nữa ẩn thân.
Quách Gia Tống thấy thế thở dài, ánh mắt dần dần kiên định.
Đúng rồi.
Kiều Tang trước mắt tuy mạnh, nhưng lần này nàng phái ra không phải là Viêm Linh Khuyển!
Tầm Bảo Yêu này thân hình nhỏ, dinh dưỡng rõ ràng không tốt, thực lực chắc chắn cũng sẽ kém hơn so với Tầm Bảo Yêu bình thường một đoạn.
Đã vậy thì sao lại không thử xem!
Dù ba điểm tích lũy không có được thì cũng chưa chắc không có cơ hội đánh hòa!
Đánh hòa thì cũng có 1 điểm tích lũy!
Quách Gia Tống càng nghĩ càng thấy đúng, niềm tin lại bùng lên, lúc này lên tiếng nói: "Tạt cát!"
"Lục Mạt!"
Hai đuôi rùa xanh nhận lệnh, thò đầu ra, chân trái trước vung mạnh về phía trước, một làn bụi đất lập tức quét ngang ra xung quanh, che khuất thân ảnh của nó trong đó.
Tạt cát, kỹ năng đê giai hệ đất.
Tuy cấp bậc không cao nhưng rất thực dụng.
Có thể dùng móng vuốt hoặc tứ chi hất cát đất để quấy rối tầm nhìn của đối phương, được xem là kỹ năng khá thường dùng trong số các sủng thú hệ đất cấp thấp.
Bụi đất mù mịt, Tiểu Tầm Bảo từ đầu đến cuối không xuất hiện.
"Đã qua một phút." Trên khán đài, có người nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Xem ra Tầm Bảo Yêu của Kiều Tang với Viêm Linh Khuyển vẫn có một khoảng cách thực lực, tôi còn tưởng Tầm Bảo Yêu cũng có thể nghiền ép chiến thắng."
"Nghĩ gì vậy." Người đàn ông bên cạnh ngả ra ghế, miễn cưỡng nói: "Ở độ tuổi này mà đã có Tinh Trận màu xanh lá và một con Viêm Linh Khuyển đã đủ chói mắt người khác rồi, nếu sủng thú nào cũng biến thái như Viêm Linh Khuyển thì người khác làm sao mà sống."
"Cũng đúng. Con Tầm Bảo Yêu này xem ra quen cận chiến, gặp tạt cát gây nhiễu lại không dám động, nếu hai đuôi rùa xanh cứ tạt cát, Tầm Bảo Yêu cứ không xuất hiện, trận đấu này không biết đến bao giờ mới kết thúc."
"Yên tâm, thi đấu có quy định, một bên không thể cứ không hành động mãi." Người đàn ông ngả ghế nói: "Dù là sủng thú hệ U Linh, trong đấu trường không phải vẫn có thiết bị cảm ứng giám sát sao, trọng tài đang theo dõi đó, Tầm Bảo Yêu nếu ẩn thân ra khỏi sân hoặc cứ đứng yên, trọng tài đã giơ thẻ vàng từ lâu rồi."
"Tôi đâu có lo phạm quy, tôi chỉ cảm thấy thời gian thật phí!" Đột nhiên, người vừa nãy nói chuyện trợn mắt nhìn vào sân đấu kích động.
Người đàn ông lười biếng ngả ghế cũng ngồi thẳng dậy, mặt mày ngơ ngác nhìn xuống sân.
Chỉ thấy trên sân, hai đuôi rùa xanh bị một lực lượng vô danh từ trong cát bụi kéo ra, sau đó đột ngột bị lôi lên không trung!
"Lục Mạt! ! !"
Hai đuôi rùa xanh thay đổi vẻ ổn trọng ban đầu, sợ hãi đến mức nước mắt rơi lã chã.
Cứu mạng! Nó sợ độ cao!
Ngay lúc này, nó bỗng khựng lại, không tiếp tục lên cao nữa.
"Lục Mạt..."
Hai đuôi rùa xanh nước mắt lưng tròng, hồn phách chưa định, cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Chưa kịp hoàn hồn, thở phào một cái.
Một giây sau, toàn bộ cơ thể nó không thể kiểm soát, xoay tròn liên tục trên không trung.
"Lục Mạt! ! !"
"Tìm kiếm ~"
Nghe tiếng kêu thảm thiết của hai đuôi rùa xanh, Tiểu Tầm Bảo hiện ra, một cái móng vuốt bóng chiếu xuống đất, nối liền với một cái bóng vẽ vài vòng, móng kia thì che miệng cười trộm.
Lúc đầu để nó liếm một ngụm có phải tốt hơn không, cứ rụt đầu vào trong vỏ làm gì, còn tạt cát như vậy, hại nó khó đến gần, chỉ còn cách dùng chiêu này.
"Đây, đây là Hắc Ám Khống Ảnh?!" Huấn luyện viên của trường Ngự Thú cao trung hàng cảng thứ sáu trừng mắt, không dám tin nói, giọng vì quá kinh hãi mà hơi lạc đi: "Hắc Ám Khống Ảnh không phải kỹ năng cao giai sao?! Sao có thể?!"
Trần Thịnh Đường biểu lộ đau khổ, giọng khàn khàn: "Kiều Tang suýt chút nữa đã là học sinh trường ta rồi! Chỉ thiếu chút nữa!"
Huấn luyện viên: "..."
Hỏng rồi!
Trên sân.
Lực lượng vô hình khống chế hai đuôi rùa xanh xoay tròn trên không trung.
"Lục Mạt..."
"Lục..."
Hai đuôi rùa xanh từ kêu la thảm thiết ban đầu giờ đã mất tiếng.
"Tìm ~"
Tiểu Tầm Bảo dừng móng vuốt.
Cái bóng nối với mặt đất tách ra.
"Rầm!"
Không có bóng điều khiển, hai đuôi rùa xanh sùi bọt mép ngã phịch xuống đất.
Quách Gia Tống theo tiếng vang lớn mà giật mình hoàn hồn.
Má ơi, vừa nãy là tình huống gì?!
Đây là kỹ năng U Linh hệ gì?!
Hắn tham gia vòng loại toàn quốc của Giải Đấu Ngự Thú Học Đường hai lần rồi mà chưa từng thấy bao giờ!
Kiều Tang biểu lộ bình thản.
Hắc Ám Khống Ảnh đúng là có thể xem như là át chủ bài để dùng, đa số mọi người sẽ không chọn tung bài tẩy ra ngay tại vòng sơ tuyển.
Nhưng cô thì không sao, dù sao bài tẩy của cô không chỉ một.
Đằng sau sẽ còn phải đối mặt với rất nhiều đối thủ, trong thực chiến linh hoạt sử dụng kỹ năng, có thể tùy tình hình mà dùng chiêu thức khác nhau mới là điều mà Tiểu Tầm Bảo cần làm trong đối chiến.
Còn chuyện lộ Hắc Ám Khống Ảnh quá sớm hay không thì đó chỉ là thứ yếu.
Trên khán đài, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen hốt hoảng đứng bật dậy, nhanh chân đi ra bên ngoài sân, bối rối lấy điện thoại ra bấm số.
"Hiệu trưởng! Có chuyện lớn rồi!"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận