Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 323: Thiên tài đều như thế dễ nói chuyện? (length: 8504)

Các tuyển thủ tham gia vào giai đoạn thi đấu chính thức đều đã trải qua hơn hai năm huấn luyện chuyên nghiệp và được chọn lọc kỹ càng từ các thành viên đông đảo của đội ngũ huấn luyện.
Thời gian thi đấu lúc này khác biệt rất lớn so với vòng loại, cơ bản mỗi trận đều phải diễn ra vài phút.
Ban đầu Tiểu Tầm Bảo còn ẩn mình, sau bị bầu không khí xung quanh lan tỏa nên hiện thân ra để cổ vũ cho tuyển thủ mình xem trọng, tỏ vẻ hưng phấn.
Vì ngồi trên đầu nên chắn tầm nhìn của khán giả phía sau, Kiều Tang đành phải ôm Tiểu Tầm Bảo vào lòng.
"Có phải gần đây ngươi lại mập lên không?" Kiều Tang sờ bụng Tiểu Tầm Bảo hỏi.
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm Bảo nghe vậy liền ưỡn cái bụng vốn đã tròn, vẻ mặt có chút tự hào.
Đây là dấu hiệu nó đang mạnh lên!
Khóe miệng Kiều Tang giật một cái: "Ngươi đây là béo lên, không phải mạnh lên."
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm Bảo chỉ vào con gấu sủng thú cỡ lớn đang dùng bụng mỡ húc một con chuột tránh trì trên sân đấu bắn ngược trở về, ánh mắt nóng rực, biểu thị mình sớm muộn cũng có thể béo thành như vậy!
Ý tưởng này của ngươi thật là nguy hiểm đó!
Kiều Tang nhìn con gấu sủng thú trên sân dựa vào thân hình phiêu phì, da dày thịt béo, đứng yên một chỗ tùy ý đối phương công kích.
Nghĩ đến Tiểu Tầm Bảo tưởng tượng ra dáng vẻ của nó như thế, nàng đã thấy đau đầu.
"Con Bạo Bạo Hùng này trong bảng của chúng ta có thể xem là khó nhằn." Từ Nghệ Tuyền thấy Kiều Tang nhìn chằm chằm vào Bạo Bạo Hùng trên sân liền mở miệng nói: "Đừng nhìn nó cứ đứng im chịu đòn không phản kích, đó là bởi vì nó có 'phẫn nộ chi quyền'."
Vừa dứt lời, Bạo Bạo Hùng trên sân gầm lên một tiếng, tay phải nắm chặt kéo về sau, ngực ưỡn ra, thân trên căng như một cái cung lớn, một luồng năng lượng mạnh mẽ ngưng tụ trong nắm đấm của nó.
Ngay sau đó nó vung mạnh nắm đấm xuống con chuột tránh trì toàn thân bị điện bao phủ, đang bay thẳng về phía nó.
Chuột tránh trì bị hất văng ra, trực tiếp ngã xuống đất bất tỉnh.
"Tìm!"
Tiểu Tầm Bảo giật mình, rõ ràng bị Bạo Bạo Hùng vốn phòng thủ bất động bỗng nhiên trở nên bạo lực như vậy làm cho hoảng sợ.
Trong đầu Kiều Tang vô thức phân tích ra.
'Phẫn nộ chi quyền', có thể biến phẫn nộ thành sức mạnh để công kích, càng bị tấn công nhiều lần, uy lực chiêu thức càng cao.
Cách thắng dễ dàng nhất chính là trực tiếp phá giáp, một chiêu giết luôn, đừng để nó có cơ hội thi triển chiêu này.
Mà trong ba con sủng thú của mình, con có lực công kích đủ sức 'giây' Bạo Bạo Hùng dường như chỉ có Nha Bảo... Nhìn con chuột tránh trì bị cáng thương khiêng xuống, Từ Nghệ Tuyền cảm thán: "Tốc độ công kích của Bạo Bạo Hùng so với lần trước ta gặp nhanh hơn không ít, ta đoán có thể thắng được Lưu Trạch Nho này, chắc chỉ có ba người chúng ta."
Lưu Trạch Nho, cũng chính là Ngự Thú Sư của Bạo Bạo Hùng.
"Lời đừng nên nói quá sớm." Hạ Đại Đào cẩn thận nói.
Từ khi thua hai trận trong vòng loại trước trường Bình Hải cao trung, hắn vẫn cẩn thận đến giờ.
Từ Nghệ Tuyền liếc nhìn hắn, không nói gì.
Cùng là học sinh cấp ba, đều tham gia vòng chung kết giải đấu ngự thú học đường toàn quốc cuối cùng này, nàng hiểu rõ tâm trạng hiện tại của Hạ Đại Đào.
"Chúc học trưởng nói đúng." Kiều Tang tán thành nói: "Ta cũng thấy không chỉ có chúng ta, chắc vẫn còn những người khác có thể thắng."
Từ Nghệ Tuyền: "..."
Hạ Đại Đào: "..."
Hắn không có ý đó!
Cuộc thi đấu diễn ra một cách suôn sẻ.
Nửa giờ sau, khi một nam sinh có mái tóc che kín mắt ra sân, giọng nói trong đài phát thanh bỗng trở nên kích động: "Xin mời chào đón Ngô Sướng đến từ trường Ngự Thú cao trung Hợp Thành và Hoàng Hiểu Đình đến từ trường Ngự Thú cao trung Hàng Cảng số 9!"
Những người theo dõi trận đấu trong toàn trường hầu như đều sôi trào, tất cả đều hô vang một cái tên.
"Ngô Sướng! Ngô Sướng!"
"Ngô Sướng! Cố lên!"
"Ngô Sướng! Nhất định phải thắng!"
"Ngô Sướng tuyệt nhất! Ngô Sướng mạnh nhất!"
Từ Nghệ Tuyền nhìn xung quanh, ngưỡng mộ nói: "Thi đấu tại trường mình quả là không giống a, sao mình lại không có cái vận may này, thi đấu hai kỳ đều chưa từng được vào trận ở trường mình."
"Tuyệt." Kiều Tang nhìn nam sinh trên sân, cả người bị sốc: "Vận may của người này quả thực quá tuyệt."
Đây là lần đầu Từ Nghệ Tuyền thấy Kiều Tang có biểu cảm này, không khỏi lên tiếng: "Thật ra... Tỷ lệ được phân đấu ở trường mình không phải là hoàn toàn không có, biểu cảm của cậu hơi khoa trương đó."
Kiều Tang hít một hơi sâu, chân thành nói: "Cậu còn nhớ cái người "Khí Vận Chi Tử" mà tớ đã nói không?"
Từ Nghệ Tuyền ngớ ra một chút: "Đi hai bước nhặt được tiền? Nửa phút nhặt được bốn năm lần? Tiền cứ bay đến trước mặt hắn ta?"
"Chính là hắn." Kiều Tang gật đầu.
Từ Nghệ Tuyền: "!!!""
Từ Nghệ Tuyền cả kinh hồi lâu: "Người không bình thường đến vậy lại có thật? !"
"Tớ cũng không muốn tin, nhưng đó là những gì tớ tận mắt thấy hôm qua." Kiều Tang nói.
"Có phải do sủng thú của hắn ta có năng lực mang đến may mắn không?" Từ Nghệ Tuyền suy đoán.
"Không rõ." Kiều Tang suy nghĩ rồi nói: "Nhưng không loại trừ khả năng này."
Vận may của người này thật sự khác thường, hôm qua nhận ra được điều đó nàng liền chụp một bức ảnh con chim sủng thú màu xanh đậm của người kia lên mạng tìm kiếm.
Kết quả phát hiện đó là chim Thị Thị được nhìn thấy tại khu vực Liên Khoa, là dạng trung cấp của con chim Thị Thị mà nàng từng gặp có thể chia sẻ tầm nhìn.
Hoàn toàn không liên quan gì đến kỹ năng may mắn.
Nhưng nếu hắn là thành viên đội trường lớp 12, chắc chắn vẫn còn một sủng thú khác.
Không chừng chính năng lực của sủng thú thứ hai này đã mang lại vận may cho hắn.
Trong lúc Kiều Tang đang chăm chú quan sát, hai bên kết ấn bằng tay, chỉ thấy Ngô Sướng triệu hồi ra một con sủng thú vô cùng quen thuộc —— Hồ Mạc Vĩ.
Kiều Tang ngây người.
Hồ Mạc Vĩ?
Vậy hóa ra vận may của hắn không phải nhờ năng lực của sủng thú, mà thật sự là do tự thân mang lại? !
Giai đoạn thi đấu chính thức, mỗi trận đấu đều phải đổi sân.
Sau khi hai bên triệu hồi sủng thú, sân thi đấu hạ xuống, hai giây sau, mặt sân phủ đầy cát sỏi và vài cái hố được nâng lên khỏi mặt đất.
Sân này rõ ràng rất thích hợp để Hồ Mạc Vĩ tác chiến.
Ưu thế sân nhà cộng thêm sân thi đấu vừa ý, giữa tiếng reo hò của mọi người Ngô Sướng dễ dàng giành chiến thắng trong hai trận.
Vận may này cũng quá khác thường. Kiều Tang trong lòng lại một lần cảm thán, nhìn thoáng qua danh sách thi đấu, đứng dậy vẫy tay thu Tiểu Tầm Bảo vào ngự thú điển rồi bước ra sân.
"Xin chào đón Kiều Tang đến từ trường Thánh Thủy và Lôi Lỗi đến từ trường Ngự Thú cao trung Sùng Thuyền!"
Vừa phát thanh xong, tiếng bàn tán xôn xao.
Mặc dù không mãnh liệt bằng tiếng hoan hô khi Ngô Sướng ra sân, nhưng hầu hết mọi người đều bàn luận về cô.
"Trường Thánh Thủy! Đây là lần đầu tiên tôi thấy người của trường Thánh Thủy!"
"Nghe nói Kiều Tang này học lớp mười!"
"Viêm Linh Khuyển! Tôi mong cô ấy sẽ cho Viêm Linh Khuyển ra trận!"
"Nhìn người ta kìa! Nghe nói vừa lên lớp mười đã vào đội tuyển lớp 12 đại diện trường đi thi đấu, còn nhìn lại con! Cùng là lớp mười mà sao khác nhau một trời một vực! Lần trước thi còn rớt ba môn! Sao khác biệt lớn đến vậy!" Trên khán đài, một phụ huynh oán trách nam sinh bên cạnh không ngừng.
Nam sinh yếu ớt phản bác: "Tôi nghe nói Kiều Tang này học lực không tốt."
"Vớ vẩn! Học lực không tốt thì làm sao thi đỗ trường Thánh Thủy!"
"..."
Cùng lúc đó.
Trên sân.
"Tôi hy vọng cô có thể cho Viêm Linh Khuyển ra trận." Lôi Lỗi nói.
Hắn cũng không có ý đồ gì, chỉ là muốn đối đầu một lần với con Viêm Linh Khuyển duy nhất trên toàn thế giới mà thôi.
Kiều Tang không cần suy nghĩ liền gật đầu: "Được."
Điều này khiến Lôi Lỗi không khỏi ngớ người.
Thiên tài đều dễ nói chuyện vậy sao? !
Trọng tài ra lệnh triệu hồi sủng thú.
Hai tay Kiều Tang kết ấn.
Bên dưới Tinh trận màu xanh lá, Tiểu Tầm Bảo xuất hiện.
"Tìm ~"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận