Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 659: Yêu cầu (length: 12001)

"Diện tích lớn, cách Ngự Liên bữa đại học gần vừa đủ, trọng yếu nhất chính là, nhất định phải có cái sân huấn luyện lộ thiên tư nhân, có thể luyện tập các loại kỹ năng công kích phạm vi cường đại." Kiều Tang dừng một chút, nói bổ sung:
"Ta còn hy vọng có thể cách xa các gia đình xung quanh một chút, nếu không thì động tĩnh bên này của ta nhất định sẽ làm ồn đến hàng xóm."
Nữ môi giới nghe xong yêu cầu sửng sốt một chút.
Cái này là chuẩn bị tìm biệt thự lớn tư nhân?
Nàng không để lại dấu vết liếc qua con sủng thú hình thể chừng một mét kia, uyển chuyển nói:
"Ngài có thể chấp nhận chỉ có sân huấn luyện trong nhà không? Sân huấn luyện trong nhà hiệu quả cách âm tốt, mặc kệ phát ra động tĩnh gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến hàng xóm."
Sân huấn luyện trong nhà hạn chế rất nhiều, căn bản không giống như sân huấn luyện lộ thiên có thể luyện tập các loại kỹ năng cường đại, Nha Bảo không nói trước, vẻn vẹn Lộ Bảo các loại kỹ năng thời tiết đã không thể luyện tập, Kiều Tang tự nhiên không chấp nhận.
Nàng lắc đầu nói:
"Sân huấn luyện lộ thiên là nhất định phải có."
Nữ môi giới nghe vậy lộ ra nụ cười áy náy:
"Phòng ở phù hợp yêu cầu của ngài chỉ có thể là biệt thự, mà các chủ nhà có rất ít đem phòng cho thuê, trước mắt trong tay ta còn không có loại phòng này."
"Bất quá, chỗ ta có hai bộ biệt thự liền kề, trừ việc cách Ngự Liên bữa đại học có chút xa, với hàng xóm ở hơi gần nhau, cái khác đều rất phù hợp với yêu cầu của ngài, có muốn đi xem trước một chút không?"
Với động tĩnh khi huấn luyện của Nha Bảo, lại ở gần hàng xóm thì chẳng phải ngày nào cũng bị khiếu nại. . . Kiều Tang cự tuyệt nói:
"Thôi được rồi."
Nói xong, nàng quay người chuẩn bị rời đi.
Nữ môi giới nhanh chân đi chặn ở phía trước, lấy điện thoại di động ra, vội nói:
"Hay là ngài cứ cho tôi xin phương thức liên lạc, đến lúc đó có phòng ở thích hợp tôi sẽ liên lạc lại với ngươi."
"Được." Kiều Tang cùng nàng trao đổi xong phương thức liên lạc, rời đi chỗ giới thiệu phòng ở.
Tiếp theo, Kiều Tang lại đi mấy chỗ giới thiệu phòng ở khác.
Môi giới thì đều rất nhiệt tình nhưng đáng tiếc đều không có một nơi nào có phòng ở phù hợp yêu cầu của nàng.
Kiều Tang bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời tìm một khách sạn năm sao có sân huấn luyện lộ thiên ở lại.
. . .
Bảy giờ tối.
Khách sạn Duy Vori.
Phòng 3406.
Kiều Tang nửa tựa ở đầu giường, thao tác điện thoại, gửi yêu cầu phát lại vòng tay siêu nhỏ.
"Tìm kiếm ~ "
Tiểu Tầm Bảo vuốt móng trên cửa kính lớn sát đất, thưởng thức khu thứ nhất bị màn đêm bao phủ.
Thép Bảo luyện tập trên tường thép.
Lộ Bảo tại nhà vệ sinh không ngừng khống chế năng lượng để đóng băng mặt đất bằng đóng băng chi phong, rồi dùng đuôi nước đập nát mặt băng, lặp đi lặp lại như vậy.
Kiều Tang gửi đi xong, đặt điện thoại xuống.
Lúc này, điện thoại rung, cầm lên xem, là cuộc gọi video, vẫn là do lão mụ gọi đến.
Kiều Tang nhận điện thoại, hướng màn hình vào mặt mình.
Chỉ thấy bên kia lão mụ hai má đỏ bừng, nhìn là biết uống quá nhiều rồi.
"Con gái ngoan, mấy người đại cữu đều muốn nhìn con một chút, lại đây, chào hỏi đại cữu một tiếng!" Diệp Tương Đình đầy mặt tươi cười nói.
Nói xong, hình ảnh trên màn hình lập tức thay đổi.
Khuôn mặt to của đại cữu xuất hiện trên màn hình: "Tang à, nghe mẹ con nói con được cử đến Học viện Ngự Thú Đế Quốc, thật hay giả đó?"
"Đương nhiên là thật." Kiều Tang cười nói.
"Tương Đình bày mấy ngày rượu nay rồi, lẽ nào lại còn có giả." Đầu kia điện thoại bị người giành lấy, một khuôn mặt nhìn có chút quen thuộc xuất hiện trên màn hình: "Tang à, ta là Đại cữu của mẹ con, con còn nhớ ta không."
Kiều Tang vừa định nói, màn hình điện thoại di động lại đổi sang khuôn mặt khác:
"Tang à! Đời này ta còn chưa từng thấy thông báo trúng tuyển của Học viện Ngự Thú Đế Quốc, khi nào con về cho ta nhìn một chút đi? Ta xem ảnh chụp không đủ ghiền a, làm gì cũng phải cho ta sờ hai cái!"
"Được rồi được rồi, con bé còn nửa năm ở bên đó cơ." Diệp Tương Đình giành lại điện thoại.
Nàng nhìn con gái trong màn hình, trên mặt không kìm được ý cười.
Bỗng nhiên, nàng nghĩ ra điều gì, nói với phía bên kia bàn:
"Mọi người ăn trước, tôi ra chỗ khác trò chuyện vài câu."
"Đi đi!"
"Đừng mà! Chúng tôi còn chưa chào Kiều Tang nữa đâu!"
"Điện thoại video tốn kém muốn chết, ngươi bỏ tiền hả!"
Hình ảnh phía sau không ngừng biến đổi, tiếng ồn ào trong micro cũng dần nhỏ đi, Kiều Tang nhìn ra được mẫu thân đến một nơi yên tĩnh.
"Mẹ, sao con cảm thấy dạo này ngày nào mẹ cũng bày rượu thế?" Thấy xung quanh màn hình không có ai, Kiều Tang cuối cùng không nhịn được nói ra.
"Con thi đỗ Học viện Ngự Thú Đế Quốc rồi, mẹ coi như bày rượu cả năm cũng không quá đáng." Diệp Tương Đình cười nói: "Đến lúc con về, mẹ vẫn phải bày rượu."
"Đừng mà. . ." Kiều Tang có chút kháng cự.
"Không nói chuyện này nữa." Diệp Tương Đình vừa cười vừa nói: "Hôm nay mẹ chuyển tiền cho con rồi, con thấy chưa?"
Kiều Tang sững sờ: "Mẹ chuyển tiền cho con làm gì, con trên tay còn có tấm thẻ kia mà."
Diệp Tương Đình ôn thanh nói: "Không phải chỗ nào cũng có thể dùng thẻ tín dụng, trong thẻ ngân hàng của con có tiền thì mẹ cũng yên tâm hơn chút, cứ tiêu đi, mẹ con hiện tại làm ăn rất tốt, nuôi con vẫn được, không đủ tiền thì cứ nói với mẹ."
Nếu như bà biết Nha Bảo mỗi ngày ăn hết bao nhiêu tiền thì sẽ không nói như thế. . . Kiều Tang trong lòng thở dài, chợt nghĩ ra bản thân còn chưa nói với lão mụ về việc Nha Bảo tiến hóa, thế là há miệng ra, vừa định mở lời.
Ai ngờ mẫu thân đã nói trước:
"Mẹ không hàn huyên với con nữa, tiền điện thoại đắt lắm."
Nói xong, trực tiếp cúp máy video.
Kiều Tang: ". . ."
Vừa còn nói mình có tiền, làm ăn rất tốt, kết quả lại tiếc tiền điện thoại. . .
Kiều Tang vừa lẩm bẩm trong lòng vừa mở tin nhắn chưa đọc.
Rất nhanh, nàng nhìn số tiền được chuyển khoản, trầm mặc.
Một triệu. . .
Nói thật, hạn mức tiền mặt vô hạn trên thẻ của nàng vẫn chưa quá hạn, một triệu đối với nàng chỉ là một con số thôi, thật sự không tính là gì, nhưng con số này do chính mẫu thân mình kiếm được, ý nghĩa rất khác.
Kiều Tang bất giác thấy sống mũi cay cay, đột nhiên có thêm động lực.
Nàng thoát khỏi tin nhắn, bắt đầu ngồi xếp bằng minh tưởng.
. . .
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Âm thanh báo rung của điện thoại bỗng dưng vang lên trong phòng, Kiều Tang ngơ ngác sờ soạng lấy điện thoại, chọn kết nối.
"Alo?"
"A? Ngài còn đang ngủ à? Vậy tôi tối nay gọi lại cho ngài nhé." Âm thanh trong micro truyền đến một giọng nữ nghe có chút quen quen.
Kiều Tang hé mắt nhìn về phía màn hình điện thoại, phát hiện là nữ môi giới ở chỗ giới thiệu phòng ở đầu tiên mà nàng đã đi qua ngày hôm qua.
Nàng tỉnh táo hơn chút, nói:
"Không sao, cứ nói đi."
Lúc này, một ánh sáng xanh lam chiếu rọi lên người nàng.
Kiều Tang lập tức cảm giác đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh, hết buồn ngủ.
Đợi ánh sáng lam biến mất, Kiều Tang kinh ngạc nhìn về phía bên cạnh, quả nhiên thấy Lộ Bảo đang ở bên.
"Băng khắc."
Thấy Ngự Thú Sư nhà mình tinh thần, Lộ Bảo vẫy đuôi một cái, đi vào phòng vệ sinh tiếp tục huấn luyện kỹ năng.
"Alo? Tiểu thư Kiều, cô có nghe không ạ?" Giọng nữ môi giới khiến Kiều Tang dồn sự chú ý trở lại vào điện thoại.
Nàng ngượng ngùng nói:
"Cô có thể nói lại lần nữa được không?"
"Hoàn toàn không có vấn đề." Nữ môi giới nói: "Bên tôi vừa tìm được một căn nhà hoàn toàn phù hợp yêu cầu của cô, cô xem khi nào cô rảnh, mình gặp nhau, tôi đưa cô đi xem qua."
Kiều Tang nhìn thời gian trên điện thoại, nói: "Vậy hẹn 10 giờ rưỡi nhé."
"Được thôi." Nữ môi giới cười nói: "Vậy tôi gửi định vị cho cô, lát cô cứ đến thẳng chỗ định vị là được."
"Được." Kiều Tang nói xong cúp máy, nhìn đầu thủy tinh bên kia lóe ra ánh xanh mờ ảo, đứng dậy đi đến cửa phòng vệ sinh.
Vừa tiến đến gần, nàng liền cảm thấy một luồng hơi lạnh buốt.
"Tối qua ngươi sẽ không thức cả đêm chỉ huấn luyện đấy chứ?" Kiều Tang hỏi.
"Băng khắc." Lộ Bảo vừa luyện tập băng trùy hộ thân vừa kêu một tiếng, tỏ vẻ nó có quang chữa trị, không ngủ cũng không sao.
Kiều Tang trên mặt lộ ra một vẻ bất đắc dĩ.
Nàng biết vì sao gần đây Lộ Bảo lại liều mạng đến thế, là bởi vì nó muốn mau chóng mạnh lên để tiến hóa, đuổi kịp Nha Bảo.
Thế nhưng, Lộ Bảo tiến hóa là khó nhất trong các sủng thú của nàng, nếu như không thêm điểm mà theo đường tiến hóa thông thường của Băng Khắc Hi Lộ thì nàng không có bất kỳ đầu mối nào. . .
Lộ Bảo e là còn phải mất một khoảng thời gian rất dài nữa để ở vào trạng thái này. . .
"Tìm kiếm ~"
Ngay khi Kiều Tang phiền muộn, Tiểu Tầm Bảo thổi qua kêu lên một tiếng, tỏ vẻ nó không ngủ cũng không sao.
Kiều Tang: ". . ."
Người khác không ngủ thì là để huấn luyện!
Còn ngươi thì sao? !
Kiều Tang liếc qua màn hình máy tính đang lóe lên trên bàn, muốn nói lại thôi, cuối cùng dời ánh mắt, đến mức làm ngơ cho xong.
. . .
Hai tiếng sau, Kiều Tang sau khi cho Nha Bảo vừa ăn xong năng lượng hoàn quay về ngự thú điển, thì mở thiết bị dẫn đường, xoay người lên người Thép Bảo.
Không phải không thể cưỡi Nha Bảo, chỉ là nàng lo lắng Nha Bảo xuất hiện trước mặt nữ môi giới, nhỡ lúc đó người ta lại tăng giá thuê lên thì không hay lắm.
Dù nàng có hạn mức vô hạn, nhưng cũng không muốn bị coi là đối tượng để lừa bịp.
Trên bầu trời, Thép Bảo bình ổn phi hành.
"Ta nặng sao?" Kiều Tang hỏi.
Nói thật, Thép Bảo hiện tại hình thể còn không cao bằng nàng, chẳng qua là lực lượng sủng thú khác với con người, sủng thú hệ phi hành hình thể hơn một mét đã có thể mang người bay.
"Thép Vệ."
Thép Bảo kêu một tiếng, tỏ ý không nặng.
Kiều Tang nghe vậy rất vui mừng, điều này cho thấy lực lượng của Thép Bảo vẫn ổn.
Khoảng nửa canh giờ, Thép Bảo dừng lại ở một biệt thự bên hồ.
Mặt hồ sóng sánh, ven hồ có những cây Thùy Liễu, cảnh sắc dễ chịu.
Từng con sủng thú cỡ trung và lớn chở người, di chuyển trên con đường quanh biệt thự.
"Chỗ này!" Phía xa, nữ môi giới da đen vẫy tay.
Kiều Tang đi tới, phát hiện bên cạnh nàng còn có một người phụ nữ tóc nâu mặc váy dài màu xanh nhạt, trông khoảng hai mươi tuổi.
"Giới thiệu một chút, vị này là tiểu thư Milner, biệt thự là của cha mẹ nàng, nhưng do nàng toàn quyền quyết định." Nữ môi giới cười giới thiệu.
"Chào ngươi." Milner chìa tay ra.
"Ta tên là Kiều Tang." Kiều Tang bắt tay nàng.
Milner không lộ vẻ gì quan sát Thép Vệ bên cạnh, hỏi:
"Ngươi định thuê bao lâu?"
"Nửa năm." Kiều Tang nói.
"Tốt, mời đi theo ta." Milner vừa dẫn đường vừa cười nói: "Biệt thự này là cha mẹ ta mua năm năm trước, khi đó cha mẹ mua nhà ở đây, là hy vọng ta cảm nhận được không khí đại học Ngự Liên bữa, cảm thấy ở gần, biết đâu lại quen được người của đại học Ngự Liên bữa, đến lúc đó có thể thi vào."
"Kết quả đương nhiên là không vào được, cho nên phòng này vẫn để trống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận